Chương 17

Là dao.

Kỷ Tuân trong chớp mắt trở nên căng thẳng.

Gió thổi bên trong ngõ hẻm đã hòa hoãn lại, thời gian bắt đầu lê thê chậm chạp. Dao phía sau lưng đỉnh mạnh về phía trước, người cầm càng nghiêm giọng nói:

"Để điện thoại xuống!"

Kỷ Tuân nhẹ buông tay, điện thoại di động thẳng tắp rơi xuống đất.

Tóc vàng từ dưới bàn tay anh tránh thoát, giơ tay xoa hai má, nhưng chỉ khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

Hắn đi về phía Kỷ Tuân một bước, bỗng dưng nhấc chân, đá mạnh vào Kỷ Tuân: "Đuổi đuổi đuổi, đuổi theo thăm mộ mẹ mày à? Xem tao dạy dỗ mày như thế nào!"

Giày dính vào quần áo của Kỷ Tuân, Kỷ Tuân nhẹ nhàng điều chỉnh cơ thể, thuận thế nghiêng về phía sau.

Dao không có đâm vào.

Người cầm dao thậm chí hơi điều chỉnh xuống phía dưới, để mũi dao hướng ra rìa ngoài.

Chính là lúc này!

Kỷ Tuân nắm lấy chân của tóc vàng, kéo mạnh một cái, tóc vàng lập tức mất đi trọng tâm, bị anh vung mạnh như thể cầm dùi cui quăng về phía người cầm dao. Người cầm dao không ứng phó kịp tình huống đột nhiên phát sinh, bị tóc vàng đυ.ng đến lảo đảo, Kỷ Tuân đồng thời huých vào dây thần kinh cánh tay của đối phương, tầm mắt tận lực không nhìn về phía dao găm, đợi dao găm leng keng rơi xuống đất, anh lại đạp một cước, mạnh mẽ đá dao găm vào bóng đen!

Nguy cơ được giải trừ, tinh thần căng thẳng của Kỷ Tuân thả lỏng, anh tiến lên cho người cầm dao một đòn tối hậu, sau khi thẳng thắn dứt khoát đập người ta hôn mê, chân chuyển nửa vòng, chuyển hướng sang tóc vàng đang co quắp ngồi dưới đất.

Một bước, hai bước.

Anh càng đến gần, tóc vàng càng lùi về sau, ngồi dưới đất, dùng cả tay chân mà lùi về sau. Nhưng rất nhanh tóc vàng đã đυ.ng đầu vào vách tường, phía sau không còn đường.

Thời điểm Kỷ Tuân sắp vượt qua một chút khoảng cách cuối cùng, một chuỗi âm thanh xẹt xẹt vang lên, con dao bị anh đá vào trong bóng đêm lại trượt trở về, ánh bạc sáng trắng chiếu vào hai mắt anh.

Anh lập tức nhắm mắt lại.

Dao không sẽ tự mình trượt được.

Có người đến.

Đang ở phía sau anh!

Khuỷu tay Kỷ Tuân đánh về phía sau, bị người đỡ được, anh xoay người đá bay, đồng dạng có cánh tay đập vào chân anh, trong thời gian cực nhanh hai người trao đổi nhiều lần công kích, tiếng cơ thể nặng nề va chạm liên tiếp vang lên trong bóng tối.

Tóc vàng nhìn đến choáng váng.

Mặt trăng trên cao ban cho chút ánh sáng ít ỏi, vẽ nên đường viền mơ hồ về hiện trường hai người đang đánh nhau, tóc vàng đã nhìn không rõ ai là ai nữa, chỉ thấy hai người trước mặt đấu một hồi, một người trong đó bị mạnh mẽ quăng vào vách tường, tóc vàng nghe được tiếng ho khan nặng nề của anh, thanh âm quen thuộc, là người vừa nãy đuổi theo hắn!

Một người khác cũng bị đánh, cằm của hắn đã trúng một quyền, toàn bộ đầu ngửa ra sau, có một sợi dây chuyền giấu bên trong áo bay ra ngoài, phía dưới còn xuyên hoa tai dài rất kỳ quái.

Đó là...

Tóc vàng phân biệt nửa ngày, mới nhận ra đó là mặt kim loại nam, phía dưới còn xâu bình an kết cũ kỹ.

Thay vì nói là mặt dây chuyền, không bằng nói là vật trang sức đi?

Tầm mắt của tóc vàng bị cắt đứt. Người đàn ông giơ tay nắm lấy dây chuyền còn đang bay giữa không trung, một lần nữa nhét vào trong áo, cổ của hắn thuận thế xoay sang nửa vòng, nhìn về phía tóc vàng: "Còn không đi, chờ tôi mời cậu?"

Tóc vàng giống như bừng tỉnh, cuống quít từ dưới đất bò dậy, loạng choạng lảo đảo chạy ra ngoài ngõ hẻm.

Kỷ Tuân ôm ngực đứng thẳng, anh mới vừa bước một bước về phía tóc vàng chạy trốn, phía trước đã vang lên một tiếng sột soạt, người đàn ông không biết lấy dao quân dụng Thụy Sĩ từ đâu ra, rút vỏ bao, còn mở đèn pin của điện thoại, nhắm thẳng đèn vào ngay thân dao.

"... Đệt."

Kỷ Tuân từ trong kẽ răng phun ra một chữ. Ánh dao lay động tầm mắt anh đang hút lấy sức lực của anh, mồ hôi từ trong cơ thể trào ra, một tầng đè lên một tầng, nóng lạnh pha lẫn.

Đơ cứng bắt đầu xuất hiện, anh bắt đầu không cảm giác được sự tồn tại của ngón tay.

Lúc này người đàn ông cười một tiếng.

Hắn tắt đèn, buông tay xuống.

"Đã lâu không gặp, Kỷ Tuân."

"... Cút ngay, Mạnh Phụ Sơn."

Bọn họ quen biết, không chỉ quen biết, còn là bạn bè đã quen nhau rất lâu —— cũng tách ra quá lâu.

Mạnh Phụ Sơn đứng im không nhúc nhích, hắn mặc áo khoác liền mũ màu xám đậm mỏng dài, tên giống như tướng mạo, ngũ quan anh tuấn sáng sủa, góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn, còn vuốt ngược tóc như con nhím. Mà loại anh tuấn sáng sủa này khác với Viên Việt, Viên Việt kiên nghị trầm lặng một như núi đá vững vàng, khiến ai cũng có thể yên tâm dựa vào.

Mạnh Phụ Sơn không phải. Một chân hắn bước vào đêm tối, đêm tối không có đôi mắt nào có thể nhìn thấu, cũng không có ai biết, giấu ở trong bóng tối, là thân thể máu thịt, hay là lưỡi dao thép sắc bén.

Trong bóng tối truyền đến tiếng quẹt diêm.

Ánh lửa lóe lên đã tắt, sau đó mùi vị của thuốc lá theo sương trắng mơ hồ mà tỏa ra trong ngõ hẻm.

Điếu thuốc bị Mạnh Phụ Sơn ngậm giữa hai hàm răng, ánh đỏ của tàn thuốc lập lòe, Mạnh Phụ Sơn hút thuốc, lại rõ ràng, không chút nào bị thuốc lá trong miệng ảnh hưởng: "Một phế vật chơi ma túy, cậu cũng không làm cảnh sát, còn đuổi theo hắn làm gì?"

"Một phế vật chơi ma túy, cậu ngăn tôi đuổi theo hắn làm gì?" Kỷ Tuân lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Hắn đối với tôi còn có chút tác dụng." Mạnh Phụ Sơn nói.

"Trâu bò quá, thật là lợi hại, ba năm không gặp cậu đã một cước nhảy lên lên trời, cũng bắt đầu lôi quan hệ kéo giao tình với nghiện ngập rồi." Kỷ Tuân thiếu kiên nhẫn, "Có nhường hay không?"

Mạnh Phụ Sơn không nhường.

Dao quân dụng Thụy Sĩ mới vừa bị hắn cất đi lại xuất hiện, trong bóng tối, hắn chốc chốc nghịch dao, ánh bạc lạnh lẽo giống như sao mờ trong đêm đông, lòe lòe nhấp nháy.

"Kỷ Tuân, có ngàn vạn người trong thiên hạ dùng ma túy, cậu không quản được cũng không cần phải quản nữa, chỉ làm như không nhìn thấy, việc này không khó lắm đâu nhỉ. Chuyện càng khó hơn, ba năm trước cậu cũng đã làm rồi." Mạnh Phụ Sơn nói.

Chút không khí ấm áp cuối cùng của người sống trong ngõ hẻm bị câu nói này dập tắt.

"Cậu có ý gì?" Kỷ Tuân nghe thấy giọng nói của mình, vô cùng lạnh lẽo.

Hiện trường yên tĩnh, trong bóng tối Mạnh Phụ Sơn đang quan sát vẻ mặt của anh. Qua một lát, đối phương nói: "Tôi không có ý chỉ trích cậu. Nhưng Tiểu Ngữ đã chết là sự thật, ba năm qua cậu sống mơ mơ màng màng cũng là sự thật. Cái này cũng không có gì không tốt. Chỉ là nếu cậu đã lựa chọn con đường này, hiện tại tại sao phải liều mạng như vậy đây?"

Kỷ Tuân bắt đầu hô hấp đứt quãng, ánh dao phía trước đang cách khoảng không mà đè lên trái tim anh.

Giọng nói của Mạnh Phụ Sơn không có dừng lại, khói trắng chen lẫn đốm lửa rơi xuống, sương khói lượn quanh che khuất Mạnh Phụ Sơn, giọng nói của hắn trầm thấp bình tĩnh.

"Chuyện này sẽ khiến tôi cảm thấy, Tiểu Ngữ còn không bằng con nghiện xa lạ cậu tình cờ gặp được trên đường... Kỷ Ngữ, em gái ruột của cậu, chết vào ngày mùng 9 tháng 2 năm 2013, ngày giao thừa đó. Còn cách 11 ngày, mới đến sinh nhật 20 tuổi của em ấy."

Ánh dao như mũi tên, đâm thủng trái tim của Kỷ Tuân.

Mà không có đau đớn, chỉ có một mảnh tê dại từ vết thương nổ tung ra.

Đêm tối cuồn cuộn bốc lên.

Tâm thức của anh cật lực muốn đứng ở hiện tại, đứng ở chỗ này, quên đi hình ảnh chính mình đã nhìn thấy ba năm trước.

Mà càng muốn quên càng không quên được, càng muốn quên càng bị nhắc nhở.

Không cần nhắm mắt lại, tất cả quen thuộc đã hiển hiện trong bóng tối:

Anh nhìn thấy cổng nhà mình, ánh sáng vàng ấm chiếu lên câu đối tết đỏ thẫm vừa mới thay bên cạnh cửa chống trộm, vế trên "Mai trúc bình an ý xuân mãn", vế dưới "Xuân huyên tịnh mậu thọ nguyên trường", bốn chữ trên hoành phi, "Xuất nhập bình an". (*1) (Mai trúc bình an tình xuân thắm, xuân huyên tươi tốt tuổi thọ cao)

Từ khi anh lên làm cảnh sát, hàng năm tết xuân trong nhà đều dán câu đối bình an, sợ là phải đợi em gái ra ngoài làm việc, ba mẹ mới có thể đổi ước nguyện mới trên câu đối.

Anh bước lên thảm chân trước cửa, thảm chân là em gái chọn, mặt trên in vài con cá to nhỏ rất đáng yêu, không quá tương xứng với thẩm mỹ của thế hệ trước, khi em mua về còn tranh cãi với mẹ hai câu. Mẹ chê em là cô gái lớn sắp hai mươi tuổi rồi, mà thẩm mỹ vẫn cứ như học sinh tiểu học; em gái không vui, mắt nai tròn tròn cố sức trợn to, miệng dẩu lên đến độ có thể treo lọ dầu, nói mình thuộc cá, chính là yêu cá.

Đây cũng là điểm bất đồng giữa mẹ và em gái, cá mà em gái nói là cung Song Ngư, mẹ không hiểu cung hoàng đạo, chỉ biết mười hai con giáp.

Bố đang đọc báo theo thường lệ làm người giải hòa, không ngoài suy đoán mà đứng về phía mẹ, dạy dỗ em gái một trận, hỏi em sao lại không lớn không nhỏ mà tranh cãi với mẹ, sau đó lại bênh con gái, dỗ dành bà xã:

Không phải chuyện gì to tát, một cái thảm mà thôi, mua cũng đã mua rồi, đừng lãng phí.

Mẹ tức giận cốc đầu em gái: Cá cá cá, cả ngày chỉ biết cá, mẹ thấy mày đặt sai tên rồi, nên sửa chữ "Ngữ" trong tên mày thành "Ngư" mới đúng, sớm muộn cũng là cái số bị người ta bỏ vào nồi.

Sau đó thảm chân hình cá đặt lên cửa, làm mẹ sao lại không chiều con gái được.

Kỷ Tuân ngừng lại ở chỗ này rất lâu rất lâu. Hết thảy hồi ức ấm áp đến đây là kết thúc.

Cánh cửa trước mặt này, là nắp hộp Pandora, vô luận có mở ra hay không, tội ác đã ở chỗ này.

Cửa mở ra.

Ba năm qua đi, ký ức không hề phai màu.

Anh một lần lại một lần chủ động nhớ lại, cũng một lần lại một lần bị động nhớ lại.

Anh biết một khe nứt trên sàn gỗ tiến vào cửa nhà, nhìn thấy một lọ thuốc giảm sưng đặt ở lối vào. Anh biết vết nứt là khi bố vận chuyển tù đồ mới cho em gái mà làm ra, hộp thuốc kia cũng là khi bố khênh tủ bị trật eo mới mua về. Thuốc này còn là anh bôi giúp bố.

Lúc bôi anh còn hỏi bố làm việc nặng sao không gọi anh, đã đến tuổi này rồi, còn muốn tự mình làm.

Bố nằm trên giường, hầm hừ nện giường: Không phải chỉ là một cái tủ treo quần áo thôi sao? Bố anh chứ, tôi còn chưa già đâu!

Anh còn nhìn thấy em gái.

Em gái quay lưng về phía anh, tóc dài đến eo gần như che khuất nửa người cô, cô gái gầy gò giống như sào tre treo lên cánh buồm đơn bạc, căng mình ở chỗ cũ.

Kinh dị thoáng nhìn ngày đó đến hôm nay đã biến mất rồi, bị lửa đốt sạch sẽ, còn lại lớp tro tàn mỏng manh, tích tụ dưới đáy lòng.

Mà mùi máu tanh lại xuyên thấu thời gian cùng không gian, khiến ba năm sau Kỷ Tuân vẫn cứ bị sặc như cũ.

Bên tai anh nghe thấy đối thoại của mình cùng em gái vào ba năm trước.

"Kỷ Ngữ, sao dạo này em lại gầy thành như vậy, có phải lại không ăn uống đầy đủ muốn nhịn đói giảm béo đúng không? Đã bảo với em rồi, giảm béo không sao cả, nhưng đừng giảm linh tinh, nhịn đói đau dạ dày xem mẹ có lải nhải chết em không. Đúng rồi, trong nhà đang mổ gà hả? Sao mùi máu tanh lại nồng như vậy?"

"... Anh."

Kỷ Ngữ gọi anh.

Em gái quay lưng về phía anh cuối cùng cũng coi như xoay người lại, giống như miếng vải nhẹ tênh lật sang mặt khác.

Anh nhìn thấy gương mặt của em ái, khuôn mặt êm dịu mất đi vẻ rạng rỡ, cằm nhọn hoắt lồi ra, mắt nai linh động cũng đã không còn thần thái, chỉ còn dư lại mờ mịt ngơ ngác.

Đồng thời mất đi rạng rỡ còn có huyết sắc.

Khuôn mặt của cô tái nhợt như mặt nạ lạnh băng cứng ngắc, hai hàng nước mắt còn sót lại rõ rệt trên gò má cô, tách ra giọt máu trên mặt cô.

Loại lạnh lẽo giống như chui vào hầm băng kia, cũng giống như mùi máu tanh, xuyên qua thời gian cùng không gian, một lần nữa xuất hiện trên người Kỷ Tuân.

Anh men theo mặt của em gái nhìn xuống, nhìn thấy càng nhiều máu, máu bắn ra tung toé.

Mặt ngoài chiếc quần trắng của em gái gần như nhiễm đỏ, hai tay cô có nhiều máu nhất, cùng một con dao, dao phay trong phòng bếp, con dao mẹ vẫn cầm trên tay để nấu ăn hàng ngày.

"Anh ơi..."

Kỷ Ngữ từng bước từng bước đi về phía anh.

Kỷ Tuân rốt cục cũng thấy rõ toàn cảnh phía sau em gái, máu tươi chảy lênh láng trên sàn nhà của phòng ăn, hai thi thể lớn tuổi nằm ngang ở bên cạnh, một người ngửa mặt nằm, một người cúi xuống đất.

Thân thể của họ đã tàn tạ, trên khuôn mặt còn lưu lại sợ hãi cùng mờ mịt. Đó là bố mẹ đã lớn tuổi của anh.

Ký ức bị một chốt thay thế, hết thảy hình ảnh hạnh phúc bị xé nát, bị kéo rách, dư lại tất cả chỉ là đẫm máu vụn vặt trước mắt.

Trái tim Kỷ Tuân đang run rẩy, choáng váng tập kích đầu óc anh, Kỷ Ngữ đi tới trước mặt anh, mở ra hai tay dính đầy máu tươi muốn ôm anh, anh vội vàng lùi về sau.

Kỷ Ngữ dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú, viền mắt khô cạn cháy rụi run rẩy, lần thứ hai rơi xuống nước mắt.

"Anh ơi, em đau quá..." Cô vừa khóc vừa nói.

Cô giơ tay lên.

Ánh dao chiếu vào mắt Kỷ Tuân.

"Em đau quá..."

Máu tươi tung toé bắn ra.

...

Hồi ức đến đây rồi tắt lịm.

Ảo cảnh ba năm trước biến mất, ngõ hẻm đen kịt lại xuất hiện, Mạnh Phụ Sơn vẫn đứng trước mặt anh như cũ, anh dựa lưng vào tường, tường đỡ lấy cơ thể anh.

"Đúng nha." Kỷ Tuân nói, "Em gái ruột của tôi, gϊếŧ chết bố mẹ tôi."

"... Đừng nói như vậy." Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói, "Nếu không tôi không đảm bảo được dao trên tay tôi có trượt bay ra ngoài không đâu đấy."

Hai người trò chuyện với nhau, một cái bóng phủ xuống đất trong góc tường khẽ lay động, thân thể chạm được dao găm dưới mặt đất.

Kỷ Tuân cụt hứng giật giật khóe miệng.

Bọn họ quá quen thuộc, từ khi Kỷ Ngữ còn đã là bạn, biết quá nhiều quá nhiều thứ về nhau.

Mà biết được quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có thể tổn thương người khác bất cứ lúc nào, cũng đồng thời bị người khác đả thương.

"Năm phút rồi." Kỷ Tuân nói, "Cậu câu giờ vẫn chưa đủ à?"

Mạnh Phụ Sơn câu đủ rồi. Thời gian năm phút, sớm đã đủ cho tóc vàng chạy đến ra đường lớn bên ngoài, cưỡi xe chạy khỏi thăng thiên.

Hắn nói một chuyện khác: "Lần này gặp gỡ đơn thuần là ngoài ý muốn, chỉ là xác thực có một việc, tôi cần cậu giúp tôi tra một chút. Đừng vội từ chối, chuyện này đã ở trong kế hoạch của cậu —— Đường Cảnh Long."

Mạnh Phụ Sơn phun ra cái tên này.

"Cậu không ngại điều tra về mặt công việc của hắn một chút. Chú ý, hắn không có đơn giản như cậu nghĩ bây giờ đâu... Được rồi, đứng dậy đi."

Câu cuối cùng không phải nói với Kỷ Tuân.

Không biết từ lúc nào, Mạnh Phụ Sơn đi đến bên cạnh người đang nằm bò trên mặt đất, lấy chân đạp đạp người ta.

"Đừng giả chết, đưa dao găm đây cho tôi."

Dao găm bị người trung niên có vết sẹo đè dưới cơ thể rơi vào trong tay Mạnh Phụ Sơn, mà dao quân dụng Thụy Sĩ bị Mạnh Phụ Sơn nhiều lần lại đến tay của người trung niên có vết sẹo. Mạnh Phụ Sơn vỗ vai người trung niên có sẹo:

"Tôi giúp anh cứu người anh phải cứu, hiện tại đến phiên anh giúp tôi ngăn chặn. Đồng giá trao đổi, anh nói xem đúng hay không?"

Dứt lời, hắn hơi dùng sức, nhấc người trung niên lên đẩy về phía Kỷ Tuân, chính mình vừa hay lao ngược lại về phía bóng tối.

"... Đừng tới đây." Người trung niên có vết sẹo bị mạnh mẽ nhấc lên lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững, tay hắn nắm dao quân dụng, mũi dao nhắm ngay Kỷ Tuân, mà dao quân dụng Thụy Sĩ nói thật chỉ lớn hơn dao rọc giấy một chút, thực sự không phải vũ khí để đâm người, trong thanh âm uy hϊếp của hắn còn lộ ra chút mạnh miệng, "Thằng nhóc mày cẩn thận một chút, ông đây có mắt, thế nhưng dao thì không!"

Kỷ Tuân cắm hai tay vào trong túi.

Tường sau lưng vẫn là hậu thuẫn kiên cố nhất của anh, anh có hơi không nỡ rời xa địa phương như thế, dẫu sao sức lực tự do trong không khí mới chơi vui vẻ được, từng cái từng cái quên mất phải về tổ.

Kỷ Tuân hoạt động tay chân một chút, tin tức tốt là, ít nhiều cũng đã quen, cảm giác cứng đờ không cảm nhận được tứ chi đã giảm bớt không ít, tin tức xấu là, hiện tại tình trạng của anh giống như uống một bình rượu đế lại sốt đến 40℃, mỗi một bước đi phù phiếm mờ ảo như đạp lên bông.

Anh đi về phía người trung niên có vết sẹo.

Anh tiến lên trước một bước, người trung niên có vết sẹo lui về phía sau một bước, thời điểm hai người giằng co, người trung niên có vết sẹo lại nói gì đó, Kỷ Tuân thiếu kiên nhẫn phân biệt từng thứ, chỉ nhìn chăm chú vào sắc mặt càng ngày càng dữ tợn của người trung niên có vết sẹo.

Khi ác ý tích lũy đến giới hạn, dữ tợn hóa thành vặn vẹo, dao quân dụng nắm trong tay người trung niên có vết sẹo bị giơ lên thật cao, mũi dao giống như một mũi tên lạc hướng, chạy như bay về phía Kỷ Tuân!

Ánh dao qua lại khiến Kỷ Tuân buồn nôn muốn ói, anh nheo mắt, nhìn chếch sang, hoàn toàn bằng trực giác giơ tay đến bắt người trước mặt, một phát này bắt được chính chủ, Kỷ Tuân nặng nề áp người lên tường, mà tạp vật không để ý tới được xây dưới chân tường lại ngáng chân bọn họ, hai người mất đi cân bằng, trước sau ngã trên mặt đất.

Dao quân dụng Thụy Sĩ trong tay người trung niên mang sẹo vì lần va đập này mà rơi xuống đất, nhưng thời điểm bàn tay hắn giơ lên lần nữa, lại tóm chặt lấy con dao.

Kỷ Tuân gắt gao ấn tay của đối phương, không có tác dụng, cái tay kia vẫn càng ngày càng tới gần như cũ, mũi dao quân dụng, cũng đang không ngừng tiến vào vị trí điều chỉnh, cuối cùng chuẩn xác đối diện đôi mắt của Kỷ Tuân.

Hắn dùng sức đâm vào ——!

Ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay từ phía sau vắt ngang, chắn giữa đôi mắt Kỷ Tuân cùng con dao này.

Dao quân dụng rạch một đường lên áo khoác dạ bao bọc lấy cánh tay, đây cũng là phản kháng cuối cùng của người trung niên mang sẹo, một khắc sau, cánh tay cầm dao của hắn bị người sau lưng bóp lấy run lên, dao quân dụng rơi xuống đất; tiếp theo đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên, người trung niên có vết sẹo mềm oặt ngã xuống.

Trên người Kỷ Tuân nhẹ đi, lại nhìn sang, trông thấy Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân nhặt lấy dao quân dụng trên đất.

Đôi mắt luôn giấu trong sương mù cùng màn đêm của đối phương, lần đầu tiên thu hồi ngờ vực cùng nguy cơ đậm nhạt, chỉ còn dư lại quan tâm: "Không sao chứ?"

Thời khắc mấu chốt vẫn là cảnh sát nhân dân khiến người an lòng.

Một hơi đè trong l*иg ngực Kỷ Tuân được trút ra, trên người chỗ nào cũng đau, đặc biệt là đầu, đau giống như một trăm mũi khoan đang cùng đóng vào. Anh uể oải, mềm oặt duỗi tay: "Em giai cảnh sát, giúp một cái, đỡ một chuyến đi."

--------------------