- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Lời Nguyền Trinh Nữ
- Chương 34
Lời Nguyền Trinh Nữ
Chương 34
Đêm hôm ấy Hân sợ hãi không tài nào chợp mắt. Trời vừa sáng Hân bật dậy lao vội ra ngoài. Bà Chiêu bấy giờ cũng vừa mới dậy. Bà cất tiếng hỏi: có chuyện gì mà đêm qua chị la hét ầm ĩ lên thế?
Hân nuốt nước bọt sợ sệt đáp: con...con mơ thấy ác mộng.
Ông Chiêu trong nhà bước ra: ngày làm chuyện ác nên đêm mơ thấy ác mộng.
Bà Chiêu lườm chồng: ông mệt thì ngủ đi, dậy làm cái gì vậy?
- Nhà ầm ầm như cái chợ thế này bà bảo tôi làm sao mà ngủ? Mà đêm qua tôi thấy bà hét còn to hơn cả con Hân. Bà mơ thấy cái gì thế?
Bà Chiêu chỉ tay vào mặt mình hỏi lại: tôi á? Ông bị sao thế? Là con Hân nó hét.
- Tôi nằm ngay cạnh bà chả nhẽ tôi lại nghe thành con Hân à? Chắc bà quên tiệt cả rồi chứ gì?
Bà Chiêu chẹp miệng: vớ vẩn rồi bỏ ra giếng múc nước. Tuy nhiên tay bà vừa chạm vào sợi dây thừng thì bÀ đột ngột hét lên: á á á....!
Hân vội vã chạy ra: mẹ, có chuyện gì thế ạ?
Bà Chiêu với vẻ mặt hoang mang nhìn sang Hân rồi hỏi lại: đêm qua con mơ thấy cái giếng nào ko?
Hân lắc đầu: con không ngủ nên không mơ mẹ ạ! Mẹ có chuyện gì sao?
- Giấc mơ...ác mộng. Đúng là ác mộng.
Ông Chiêu bước ra hỏi lại: sao, bà nhớ ra rồi hả? Có đúng là bà mơ thấy ác mộng không? Bà hét ầm ĩ cả nhà lên làm tôi không ngủ được. Lúc bà còn giãy đạp mạnh khiến tôi suýt nữa vỡ cả bụng đây này.
Ông Chiêu nói rồi vén áo lên cho bà Chiêu xem. Quả nhiên bụng ông có vết bầm ngay mạn sườn. Bà lắp bắp: tôi...tôi gặp ác mộng. Sợ quá! Sao tôi lại quên nó chứ? Nếu không thấy cái giếng chắc tôi đã không nhớ ra.
- Rốt cuộc bà mơ thấy cái gì?
- Tôi mơ thấy tôi và con Hân đi may Áo dài rồi đi qua cái miếu. Lúc ấy nắng quá nên tôi bảo nó đứng nghỉ một lúc. Vậy mà chả hiểu đi đâu mà tôi bị một đám người đến lôi đi thả vào cái giếng. Con Hân kéo lại nên bọn chúng nó dốc đầu thả tôi xuống dưới. Sợ quá ông ạ!
- À, vậy chắc giải chiêm bao thôi. Chắc chiều qua bà với con Hân đi may áo dài nên đêm mơ mộng.
- Giải chiêm bao thì phải là đêm mơ ngày hôm sau mới xảy ra chứ cái này thì giải gì?
Tín cũng bị mọi người đánh thức nên nhăn nhó bước ra ngoài: nhà mình đêm hò hét như đánh trận giả rồi mà sáng ra cũng không khác gì cái chợ vỡ là làm sao? Con chịu hết nổi luôn.
Bà Chiêu cáu: mẹ mơ bị một đám đầu trâu mặt ngựa thả vào cái giếng đấy. Sợ chết đi được.
Ông Chiêu bấy giờ hỏi Hân: thế chị này đêm mơ cái gì mà cũng gào to thế?
- Con...con không mơ gì cả. Con nghe thấy tiếng nói thôi.
Cả ba người hoang mang nhìn nhau: nghe thấy tiếng nói ư? Ở đâu?
- Con không biết. Nhưng nó bắt con dậy. Tiếng nói ấy giống hệt tiếng của ma nữ bắt con lần trước nên con sợ không dám ngủ.
Tín xua tay: ối giời ôi! Chắc mọi người mệt mỏi nên sinh ảo giác thôi.
Ông Chiêu cũng đồng ý với cách giải thích của Tín. Hân thì không tranh luận nhưng cô có thể khẳng định đó không phải là ảo giác. Cô không biết chuyện cô và giấc mơ của mẹ chồng có liên quan tới nhau hay không. Tuy nhiên những gì cô nghe thấy hoàn toàn là thật.
Trưa hôm ấy bà Chiêu mệt nên ăn xong liền đi nằm. Mọi người vẫn còn đang ngồi nói chuyện thì nghe tiếng bà Chiêu la hét ầm ĩ. Tất thảy chạy vội vào thấy cảnh bà Chiêu đang nửa người trên giường, nửa người dưới đất và vẫy vùng: thả tôi ra, mau thả tôi ra
Tín đỡ lấy người mẹ lên giường lay mãi bà Chiêu không tỉnh lại. Ông Chiêu lấy luôn cốc nước hất thẳng vào mặt vợ. Bà Chiêu rùng mình ngồi bật dậy giữa giường. Mồ hôi bà túa ra như tắm mặc dù thời tiết đang se lạnh. Bà lắp bắp: bọn đầu trâu mặt ngựa...nó...nó bắt tôi.
- Ai? Ai mà dám bắt bà? Tự nhiên vừa nằm ngủ mà hét ầm ĩ cả nhà lên vậy?
- Ma...chắc chắn nhà này có ma rồi ông ạ!
- Vớ vẩn! Ma quỷ ở đâu ra. Đang ban ngày ban mặt, cả nhà còn đang ngồi nói chuyện bà thấy ma. Ma nó sợ bà chạy đứt cả dép chứ ở đấy mà bắt bà.
- Không! Ông phải tin tôi.
Trong nhà này có Tín và Hân từng lãnh giáo ma quỷ nên cả hai đều bán tín bán nghi. Tín hỏi: mẹ mau kể lại cho con nghe mọi chuyện xem nào. Nếu có sự lạ chúng ta phải mời thầy tới giúp.
- Phải! Đúng rồi! Phải đi tìm thầy ngay. Con mau dẫn mẹ tới gặp thầy mo lần trước cứu con Hân đi. Mẹ phải gặp ông ấy.
Bà Chiêu nằng nặc đòi đi gặp thầy mo. Tín chiều theo mẹ nên hai mẹ con tới nhà thầy ngay sau đó. Thật may cho cả hai mẹn con là thầy mo đang ở nhà. Vừa thầy hai người tới giữa trưa thầy ngạc nhiên: sao hai người lại chọn giờ này tới gặp tôi?
Bà Chiêu vội vã giải thích: thầy ơi, thầy mau giúp tôi với. Tôi đúng là gặp ma rồi. Tôi bị nó hù suốt từ đêm qua tới giờ. Tôi sợ quá! Thầy mà không giúp là tôi không dám ngủ nữa.
Thầy nhíu mày: bà gặp ma giữa ban ngày sao?
- Đúng vậy! Vừa mới đây thôi thầy ak!
Thầy mời cả hai mẹ con ngồi rồi từ tốn đáp: bà kể chậm rãi cho tôi nghe mọi chuyện được không?
Bà Chiêu đáp: vâng, chuyện là chiều qua tôi và con Hân có đi may áo dài. Tối qua về nhà ngủ tôi lại nằm mơ thấy chuyện ban chiều. Mà có điều lạ rằng lúc chúng tôi lại đi ngang một cái miếu. Trời lúc ấy nắng quá nên tôi bảo con Hân dừng chân nghỉ một lát.
- Vậy chiều qua bà có đi qua cái miếu nào không?
Bà Chiêu lắc đầu: không có, chúng tôi không đi qua cái miếu nào như thế cả.
- Lạ nhỉ? Khuôn mặt bà đang có điềm xấu lắm.
- Thầy mau cứu lấy tôi đi ạ. Giấc mơ đáng sợ lắm thầy ạ!
- Vậy bà mau kể lại chi tiết mọi chuyện cho tôi nghe. Nhớ là kể chính xác lại giấc mơ.
Bà Chiêu chậm rãi kể lại: lúc ấy tôi bảo con Hân: đường còn xa mà nắng quá tôi với chị nghỉ lại đây một lát cho đỡ mệt rồi đi.
Con Hân vâng dạ lấy chai nước mời tôi uống. Bỗng đâu tự nhiên xuất hiện một đám người ăn mặc quái dị, khuôn mặt ai nấy đều gớm ghiếc. cả đám nhìn thấy hai chúng tôi phá lên cười ha hả: người kìa. Là người thật đấy. Lâu lắm chúng ta mới thấy thịt tươi thế này.
Bà Chiêu cau mày khó chịu: đang yên đang lành gặp ngay lũ khố rách áo ôm thế này đúng là hãm.
Một mụ đàn bà trong số ấy bỗng bật cười ha hả: tụi bay thấy con mụ này thế nào? Có vừa mắt hay không?
Cả đám lại bật cười khằng khặc. Một tệ mặt mũi bợm trợm bước ra khịt khịt cái mũi rồi đáp: cứ có là được rồi. Quỷ vương lâu lắm không được món thịt tươi. Bắt nó đi.
Bà Chiêu thấy tụi nó lại gần liền quát lên: này, tụi ăn mày. Tụi bay định làm cái gì đấy?
Đứa đầu trọc long lóc bước tới kéo tay bà Chiêu: mụ già mất nết này, mau theo tụi tao đi.
Nói xong cả đám ấy xúm lại kéo bà Chiêu lôi đi. Bà tay đánh, chân đá, miệng chửi bới ầm ĩ: tiên sư cái lũ mất dạy này, tụi mày tính làm cái gì thế?
Hân đứng cạnh vội vã hô lên: mấy người mau thả mẹ tôi ra , ai cho các người ban ngày ban mặt dám bắt người đi như thế.
Dường như tiếng Hân nói tụi kia không hề nghe thấy. Tất thảy tụi nó túm lại mà kéo bà Chiêu đi. Bà Chiêu cào cấu bọn họ tới toạc cả máu. Toàn thân thể bọn chúng mềm tựa bún. Bà cảm giác như cào đến đâu da thịt tụi nó toạc ra đến đấy. Tuy nhiên bọn chúng càng bị đánh lại càng phấn khích hơn.
Hân nhào vào lôi bà Chiêu lại, miệng hô ầm ĩ: bớ người ta, cứu người...bớ người ta..,có ai không? Mau cứu chúng tôi.
Bọn chúng cứ vậy lôi sềnh sệch bà Chiêu tới những con đường đây gai góc. Sau cùng tụi nó kéo bà tới cái giếng cũ kĩ rêu mốc phủ kín. Người đàn bà bấy giờ lên tiếng: chọn bà là vinh hạnh cho bà rồi, bà phải cám ơn tụi này chứ chửi bới làm gì?
Bà Chiêu gào lên: thả tao ra. Chúng mày tính làm gì? Chuyện này con trai tao biết nó gϊếŧ sạch chúng mày.
Hân quỳ xuống đất lạy: tôi lạy mấy người, làm ơn tha cho mẹ tôi.
Một đứa bấy giờ quay lại nhìn Hân. Nó nói: con này dai như đỉa ấy nhỉ? Muốn chết hay không?
Mụ đàn bà lừ mắt: làm việc của mày đi, con đấy chưa tới lượt mày ra tay. Nó chưa tới số.
Nói rồi cả bọn tung bà Chiêu lên rồi bắt lấy. Mấy đứa ném bà từ bên này qua bên kia như ném một con bù nhìn. Bà đau đớn gào thét nhưng bọn chúng không hề ngừng tay lại.
Hân bấy giờ vác gậy đánh vào lưng tụi nó la hét: mau thả mẹ tôi ra. Mấy người mau thả mẹ tôi ra.
Mụ đàn bà quắc mắt nhìn rồi ra lệnh: đưa bà ta đi.
Dứt lời bọn kia khiêng bà Chiêu thả vào cái giếng bên cạnh. Bà Chiêu gào lên thảm thiết: thả tao ra...tụi mày mau tha tao ra. Hân ơi cứu mẹ. Cứu mẹ Hân ơi.
Bà càng gọi tụi nó càng cười lớn hơn. Mụ đàn bà có vẻ cáu gắt liên hồi: mau thả xuống đi, nhốt hồn bà ta lại cho tao.
Hân nhào vào kéo bà Chiêu lại thì bị cả lũ kia đẩy ra. Bọn chúng ra sức đẩy bà Chiêu xuống giếng.
Bà Chiêu kể tới đó gương mặt tỏ rõ sự lo lắng: nó...nó đòi gϊếŧ tôi. Thầy mau cứu tôi với.
Thầy mo bấm đốt ngón tay rồi mắt trừng lên một cái: thôi chết rồi. Bà đắc tội gì tụi nó mà nó lại bắt hồn bà thế này. Cũng may mà bà tỉnh lại được chứ không là nó bắt hồn bà mất rồi.
Bà Chiêu nghe thầy nói ngồi ngây người ra lo lắng. Tín nghe thầy nói cũng sợ toát mồ hôi: thầy ơi, chúng tôi trăm sự nhờ thầy. Thầy làm ơn giúp mẹ tôi với.
Thầy chẹp miệng: sự việc khó khăn rồi đây. Tụi này toàn quỷ thôi chứ không phải ma thông thường đâu. Tụi nó mà chọn ai thì nhất định sẽ không bao giờ chịu bỏ qua.
- Thầy ơi! Chúng tôi biết thầy tài giỏi lắm. Thầy hãy giúp chúng tôi lần nữa đi thầy. Giờ chúng tôi không biết nên cậy nhờ ai được nữa.
- Nó có nhắc tới quỷ vương có đúng không?
- Vâng, đúng rồi thầy ạ! Tụi nó có nhắc tới quỷ vương.
- Không sai rồi! Chắc chắn là bọn quỷ đói nó nhúng tay vào. Chỉ e là lành ít dữ nhiều. Sau khi bắt bà đi thì nó sẽ tiếp tục bắt hết những ai trong nội tộc nhà bà.
Nghe thầy mo nói cả Tín lẫn bà Chiêu đều kinh sợ. Thầy trầm ngâm rồi nói tiếp: Trừ khi....
- Thầy có cách gì ạ? Thầy mau giúp tôi đi ạ! Tôi đội ơn thầy.
- Trừ khi làm lễ hoán mệnh lập lời thề máu. Bà dám làm hay không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Lời Nguyền Trinh Nữ
- Chương 34