Ái bị trói chặt tay chân đặt lên giường nằm. Con Mận vội vã lấy thuốc cho mợ Ái uống. Ái ngậm chặt miệng không chịu nuốt khiến Mận khóc dở mếu dở. Nó nước mắt lưng tròng: mợ thương con thì mợ uống đi. Mợ mà cứ như vậy thì khổ thân con lắm. Mợ bệnh mợ khổ. Con cũng không theo.
Không biết Ái có hiểu được lời con Mận nói hay không nhưng tự nguyện há miệng nuốt thuốc vào bụng. Ái uống thuốc một lúc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Bà Phú ra lệnh: từ giờ con Mận túc trực canh mợ Ái cho bà, nếu không có chuyện gì không rời khỏi phòng. Mọi việc khác để con Đào lo.
Con Mận cúi mặt vâng lệnh bà Phú.
Từ sau bữa đó, Mận mở luôn trong phòng chơi với Ái. Bà Phú làm vậy tránh trường hợp Ái bị kích động mà làm hại tới cái thai. Ái có người bầu bạn cũng đỡ thơ thẩn hơn trước. Tuy nhiên tính cách của Ái càng ngày lại càng giống như một đứa trẻ.
Ái mang thai tới tháng thứ 3 thì nhà bà Phú đột ngột xảy ra chuyện. Hai thằng con trai Phú bỗng dưng lăn đùng ra bệnh mà không tìm được lý do. Duyên và Phú đưa con đi hết thầy mo tới docter mà vẫn không tìm ra bệnh. Hai thằng bé cứ sốt li bì lả đi không tỉnh táo.
Duyên nhắc Phú: mình thử bảo mẹ tìm thầy Lý xem nhà ta có vấn đề gì không. Tự nhiên sao hai đứa đang khoẻ mạnh lại lăn đùng ra bệnh đúng lúc này chứ?
Phú suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói chuyện với bà Phú.Bà Phú lo lắng mời thầy Lý tới bàn bạc. Thầy Lý chẹp miệng: xem ra kẻ đó lại tiếp tục ra tay rồi.
Câu nói úp úp mở mở của thầy làm bà Lý thêm phần lo lắng. Bà hỏi: vậy có cách nào hoá giải không thầy? Hai đứa bé có mệnh hệ gì thì....
- Bà đừng lo, có tôi ở đây thì lo gì chuyện cỏn con ấy. Tôi sẽ giúp bà hoá giải. Tuy nhiên cái giá phải trả vô cùng đắt.
- Vậy tôi cho người chuẩn bị. Thầy cần gì cứ nói. Giá cả không quan trọng, bao nhiêu tôi cũng trả cho thầy.
Thầy Lý đáp: cái tôi nhắc tới ở đây không phải là tiền. muốn cứu hai thằng bé này lại phải hi sinh hai đứa bé trong bụng của cô Ái. Bà có đồng ý đánh đổi hay không?
Khuôn mặt bà Phú tái nhợt: sao lại nhue thế chứ? Vậy thì sao cứu được thằng Phú nếu hi sinh hai đứa nó?
- Vậy tôi mới nói cái giá phải trả là quá đắt. Bà chỉ được phép lựa chọn giữa hai đứa cháu hoặc con trai mà thôi.
Bà Lý lặng người đắn đo suy nghĩ. Duyên đứng bên ngoài nghe được sự tình nhưng không dám lên tiếng. Cô thừa biết tính của bà Phú luôn chọn cái lợi hơn. Chắc chắn bà có thể chọn Phú bởi con trai thì đẻ được chứ Phú mất rồi thì mọi chuyện bà sắp xếp bấy lâu nay trở thành công cốc.
Duyên không bước vào trong mà lùi lại mấy bước đứng nép sát người nghe ngóng.
Tiếng bà Phú trong nhà vang lên: thầy không còn cách nào khác sao? Không lẽ người bí ẩn kia lại tài giỏi tới như vậy?
- Kẻ đó có thể di cung hoán mệnh thì không phải là người tầm thường. Cái tin cô Ái sinh đôi hai bé gái có lẽ đã tới tai bọn họ từ sớm nên họ mới tính toán như vậy hòng triệt con đường sống của con hoặc cháu bà.
Bà Phú tức giận: tôi mà biết kẻ nào làm tôi gϊếŧ cả nhà nó.
- Kẻ địch trong bóng tối, chỉ e là chúng ta khó lòng tìm được.
- Nhưng sao nó cứ nhằm vào gia đình tôi? Thầy có dự đoán được kẻ nào hay không?
- Rất có thể là kẻ đã từng chặn đường đâm cô Ái lần trước ra tay.
Bà Phú đập mạnh bàn tay to nặng của mình xuống bàn: đúng là làm người ta tức chết mà. Mấy cái thằng đó tới giờ còn chưa bắt lại được. Chúng ẩn mình như ma vậy.
- Bà có thấy lạ rằng tại sao mọi chuyện trong nhà bà bọn chúng lại nhanh chóng biết được để ra tay không?
- Ý thầy là sao?
Thầy Lý ghé sát tai bà Phú thì thầm câu gì đó. Đôi mắt bà Phú sáng rực lên rồi tối sầm lại đầy căm phẫn: đúng là nuôi ong tay áo mà. Tôi mà tìm được thì chắc chắn nó sống không bằng chết.
Duyên không nghe rõ cuộc nói chuyện sau đó bởi thầy Lý nói rất nhỏ. Điều ấy lại làm cô bất an hơn. Nhất là khi tính mạng của các con cô đang bị đe doạ. Cô suy tính xem mình nên làm thế nào để coay chuyển tình thế cứu lấy con trai của mình, nếu bọn chúng gặp chuyện không hay thì chẳng phải vị trí của bà Phú như cô sẽ mất tất cả hay sao?
Cô lặng lẽ quay gót bước về phòng với hàng mớ sự việc hỗn độn trong đầu. Cái lo lắng nhất là hai thằng con trai, cái lo tiếp theo là sự cố có thể xảy ra tiếp theo với Phú trước ngày làm lễ hoán mệnh, cái lo lắng cuối cùng là cô không thể có con được nữa.
Duyên vào phòng đóng mạnh cửa khiến cho Phú giật mình. Anh nhỏm dậy hỏi: em làm cái trò gì vậy? Sao lại phá cửa thế?
Duyên liếc đôi mắt nhìn Phú mang theo vẻ chán ghét: anh còn hỏi sao? Con thì đang nguy kịch, anh không lo cứu con còn nằm dạng ra đấy sao?
- Ơ hay! Bệnh viện đi rồi, thầy mo tới doctor đều mời tới cả rồi . Giờ em muốn làm sao?
Duyên hậm hực dậm mạnh chân mấy cái trên đất rồi quay ngoắt bỏ ra phòng các con.
Bà vυ" vội đứng dậy thưa chuyện: mợ ơi, cả hai cậu vẫn sốt li bì. Tôi đã giã lá nhọ nồi đắp liên tục mà khônh hạ sốt được. Thuốc các cậu uống vào lại nôn ra.
Duyên ngồi xuống cạnh giường con trai mà khoé mắt cay cay. Giọng Duyên hơi nghẹn ngào: bà mang nước lại đây tôi lau người cho các cậu. Bà cắt luôn cho tôi mấy quả chanh thả vào chậu nước hạ sốt.
- Tôi sát chanh vào tay chân các cậu liên tục rồi mợ ạ! Không biết các cậu bị cái gì mà cứ li bì như vậy.
- Cậu có tỉnh dậy lúc nào không?
Bà vυ" lắc đầu: cậu chưa tỉnh lại mợ ạ.
Duyên thở dài. Hai hàng nước mắt bật khỏi đôi tròng mắt đã sớm chuyển sang đỏ quạch.
Bà Vυ" vội vã an ủi: mợ đừng khóc, các cậu sẽ mau chóng khoẻ lại.
- Được rồi, vυ" ra ngoài đi. Tôi muốn ở lại đây với hai cậu.
Tiếng bước chân vυ" nuôi xa dần mợ Duyên oà lên nức nở. Mợ đưa bàn tay đặt lên má hai cậu mà thì thầm: cố lên con trai, bằng mọi giá mẹ sẽ cứu các con. Các con kiên cường lên nhé.
Mợ Duyên ở trên phòng tới chiều muộn mới rời đi. Bà Phú thấy Duyên thay đồ ra khỏi nhà bèn thắc mắc: trời chiều muộn sắp tối đến nơi mợ còn đi đâu vậy?
Duyên đáp: con nghe nói huyện bên có thầy giỏi. Em thử qua bên đó bốc thuốc cho hai đứa.
Bà Phú chẹp miệng: nhà này có mấy cái cửa hàng thuốc mà phải đi bốc thuốc chỗ nào?
- Có bệnh thì vái tứ phương. Con không yên tâm ngồi đợi mẹ ạ.
Mợ Duyên nói rồi rời đi ngay. Bà Phú cũng không cản.
Duyên bắt xe chạy thẳng sang phố huyện bên cạnh tới nhà một người bạn. Người này thấy Duyên thì ngạc nhiên: sao thế? Tự nhiên hôm nay lại có thời gian chạy qua bên này?
Duyên nhìn Hân rồi đáp: bà dẫn tôi qua nhà cô Sáu được không?
- Chuyện gì? Sao tự nhiên qua nhà cô Sáu?
- Tôi có việc gấp lắm. Bà mà ko dẫn tôi đi là tôi chết mất.
- sao? Lại tính làm bùa hả?
- không! Quan trọng hơn mấy cái bùa ngải ấy. Bà mau dẫn tôi đi được không?
Hân chần chừ hồi lâu: nhưng mà lần trước cô Sáu đã nói giúp bà lần chót rồi mà. Lần này chúng ta tới nữa e không được.
- Tôi sẽ cầu xin cô Sáu giúp sức. Lần này tôi phải cứu người.
Hân hơi sốc khi nghe Duyên nói cứu người nhưng cũng không hỏi nhiều: được, vậy chúng ta đi. Tuy nhiên cô Sáu không giúp thì cũng đừng trách tôi nhé.
Duyên vui mừng: bà cứ dẫn tôi đến. Tôi ắt có cách làm cô Sáu đồng ý.
Hân dẫn Duyên tới nhà cô Sáu. Cô Sáu là tên một bà mo bị loà. Bà ấy tuy già nhưng cực kì cao tay. Tuy nhiên bà mo này khó tính và lập dị không giống những bà mo khác. Duyên từ khi lên 13 đã từng mò tới nhờ bà mo này giúp đỡ.
Hân đưa Duyên tới một ngôi làng lụp xụp, nghèo nàn. Duyên đi mà rùng mình ớn lạnh bởi khu làng này trước đây từng bị ma ám. Cô Sáu cũng chính là người đã bắt ma trấn cho làng thời bấy giờ.
Duyên biết tới cô Sáu cũng bởi Hân từng kể cho nghe chuyện về sự kì quái trên ngôi làng.
Hân từng nói ngôi làng này bị lời nguyền cứ đàn ông ra ngoài vào ban đêm lập tức bị bắt. Cái thứ bắt họ đi là một cô gái xinh đẹp tóc vàng, chuyên mặc đồ màu đỏ. Người ta truyền nhau rằng đó là con quỷ khát máu. Tuy nhiên nó lại không bắt phụ nữ bà trẻ con. Tất thảy đàn ông đều là mục tiêu nó hướng tới.
Ngôi làng dần dần vắng bóng đàn ông, thay vào đó là những nấm mộ. Ngay từ cổng vào có nhưng cây đa, cây đề cổ thụ từ rất lâu đời. Hai bên đường toàn tre dẫn tới một cánh đồng toàn cây gáo. Đi hết quãng đường đồng quanh co ấy mới thấy một cái miếu nhỏ. Đó cũng là cái miếu cô Sáu lập ra thờ người con gái váy đỏ năm nào.
Trời bắt đầu tối, cả hai đã tới chiếc miếu nhỏ. Duyên nhìn vào chiếc miếu rồi tiến lại thả vài đồng bạc vào chiếc đĩa kèm một bó hoa trắng. Duyên lẩm bẩm: con lạy cô, cô làm ơn phù hộ cho con gặp được cô Sáu nhờ giúp đỡ. Con biết cô thương phụ nữ và trẻ em. Hiện tại hai con trai của con đang gặp nguy hiểm. Bằng mọi hía con phải cứu con trai mình. Mong cô đoái hoài xót thương cho con.
Hân đứng bên cạnh chắp tay vái 3 vái rồi kéo bạn nhanh chân đi kẻo khuya quá cô Sáu không tiếp khách.
Cả hơi tới cửa một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ. Hân bước tới cánh cổng lớn tiếng gọi: cô Sáu ơi! Con có việc nhờ cô.
- Tới thì tự vào đi. Tuy nhiên cái cô áo đỏ kia ở ngoài cho ta.
Duyên và Hân nhìn nhau khẽ rùng mình bởi cả hai không hề mặc áo đỏ. Cả hai vội vã bước vào trong sân. Một chiếc quạt từ trong nhà bay vù ra trước mặt cả hai kèm theo tiếng quát: cút đi, tao đã nói không tiếp chuyện mày cơ mà.
Hân lên tiếng: con đây cô Sáu ạ! Con mong cô rộng lòng, chúng con có việc nhờ vả.
Bà Sáu ở trong nhà bước ra cửa. Đôi mắt bà loà nhưng vẫn thấy lờ mờ bóng đang hai người phụ nữ dưới sân. Bà đáp: hai người vào được; riêng cái con áo đỏ kia bước ra khỏi cổng ngay, nếu không đi ta sai quỷ sứ tới bắt nhốt ngươi lại.
Duyên không dám lên tiếng mà bước gần lại phía cô Sáu. Cô hỏi: cái chị này lại tới có chuyện gì thế?
Duyên đáp: dạ con tới nhờ cô cứu người.
Bà mo tự nhiên bật cười khanh khách: cứu người ư? Tôi nghe nhầm không?
- Dạ! Hai con trai của con đang nguy hiểm tính mạng. Con lạy cô ra tay cứu giúp.
Bà Sáu bước vào trong nhà mà không đáp lại. Hân vội huých tay vào Duyên ra hiệu mau vào nhà trình bày.
Duyên như mở cờ trong bụng cũng vội vã bước vào nhà.
Ngôi nhà nhỏ nhưng ảm đạm. Trong nhà chỉ thắp duy nhất 1 cây đèn dầu trên ban thờ nên khá tối. Có lẽ cô Sáu vì loà không thấy đường nên cũng không cần thắp quá nhiều đèn.
Cô Sáu hỏi: vậy trình bày đi.
Duyên mừng rỡ: chả là hai con trai con đang tự nhiên bị bệnh không khỏi. Hai cháu cứ sốt li bì cả tuần nay rồi. Con nhờ cô bấm quẻ giúp.
- Đọc ngày sinh tháng đẻ hai đứa đi.
Duyên nhanh chóng đọc ngày sinh của các con cho cô Sau nghe. Cô đưa bàn tay già nua xương xảu lên bấm vài cái rồi lắc đầu: xem ra có kẻ đã thay đổi số mệnh của hai đứa trẻ này.
- Là sao ạ? Vậy cô có cách gì mau cứu các con con với ak!
Bà Sáu lắc đầu: hết cách rồi! Người ta muốn dồn hai đứa nhỏ này vào con đường chết.
- Không đâu! Cô Sáu nhất định sẽ có cách. Con trăm sự nhờ cô.
Bà Sáu ngẩng đầu nghênh tai lên một bên nghe ngóng rồi từ từ đáp: có cách nhưng ác đức lắm. Đó là di cung hoán mệnh cho người khác. Nếu con cô bình an thì buộc lòng hi sinh con của người khác, cái việc ác đức ấy tôi ko làm được.