- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Lời Nguyền Trinh Nữ
- Chương 12
Lời Nguyền Trinh Nữ
Chương 12
Phú nằm trăn trở một hồi nhớ lại chuyện cũ. Những hình ảnh kinh dị về cái chết của bố vẫn không ngừng ám ảnh Phú từng ngày. Phú thở mạnh nhìn lên trần nhà thầm trách: con yêu quái khốn kiếp đó. Tại sao nó lại có thể tạo ra lời nguyền cay độc tới như vậy?
Phú bất ngờ ngồi bật dậy trên giường siết chặt nắm đấm đấm mạnh xuống giường: mày tốt nhất là tránh xa cái nhà này ra. Tao mà bắt được mày thì xác định sẽ biến mày tan thành mây khói.
Phú tức giận một hồi rồi trấn tĩnh lại: không được. Mình nhất định phải thoát được khỏi lời nguyền ma quỷ đó. Mình không thể chết lúc này được. Nhất định phải thay đổi được số phận.
Phú chạy nhanh ra khỏi phòng đi tìm mẹ. Bà Phú đang ngồi tịnh tâm trên phòng thờ. Thấy con trai chạy tới bà bèn thắc mắc: có chuyện gì mà con vội vàng hấp tấp thế?
- Mẹ, ngày nào thì con Ái có thể tiếp tục mang bầu?
Bà Phú nhìn con trai rồi đáp: ít nhất phải sạch máu đẻ mới làm nó có bầu được. Mẹ đã dặn dò người làm phải tích cực cho nó uống thuốc bổ khí huyết và dùng thuốc xông dân tộc Rồi.
- Con không cam tâm chút nào cả. Tại sao chỉ mình con Ái mới giúp được con chứ? Có khi nào thầy Lý đang làm khó chúng ta không mẹ?
Bà Phú đáp: con đừng nói bậy, thầy Lý là học trò duy nhất của thầy Mùi. Thầy Mùi với nhà ta quan hệ thế nào chắc con không phải không biết.
- Nhưng sao lại cứ chỉ định nhất định là cô ta? Đàn bà trong thiên hạ có thiếu gì mà sao không thể có người sinh con gái cho con được?
- Con không nghe thầy nói sao? Nó là cái duyên.
Phú thở dài rồi lật đật xoay người bước xuống lầu. Quả nhiên thầy Lý là người thân tín của gia đình anh từ rất lâu rồi. Ông Thầy này là học trò chân truyền của thầy Mùi. Khi xưa thầy Mùi cũng vì trấn vong quỷ kia mà buộc phải bỏ mạng. Thầy Lý đã tiếp tục nhận lời thầy trấn yểm bảo vệ cho gia đình anh. Nhiều lúc anh cũng không hiểu mối quan hệ phức tạp giữ cha mẹ anh với thầy Mùi là gì mà tới mức thầy phải bỏ cả mạng vì gia đình anh như thế. Mỗi lần anh nhắc tới chuyện này mẹ anh lại tỏ ra khó chịu tới mức khó hiểu nên anh lại không dám hỏi tới cùng. Dường như điều ấy giống như cấm kị với mọi người trong cả gia đình.
Phú bước tới cửa phòng của Ái thì nghe thằng Hận bẩm báo: cậu Phú ơi, mợ Ái lạ lắm! Chúng ta có cần mời thầy về khám cho mợ không ạ?
Phú bước lại cánh cửa nhìn vào bên trong. Cảnh tượng mợ Ái đang xé quần áo rồi lăn lộn dưới đất vật vã khiến Phú hơi sợ. Người con gái kia ngày nào Phú từng theo đuổi ròng rã cả năm trời. Phú ban đầu quen Ái do ấn tượng với cô gái có nước da trắng và chiếc eo thon lả lướt trong tà áo dài bên phố cổ. Anh bị vẻ đẹp dịu dàng ấy hút hồn rồi bước chân cứ lạc theo bóng dáng cô gái ấy.
Phú thở dài: mày đứng yên đấy canh cửa đừng cho ai lại gần. Mợ hiện tại đang bị điên nên có thể làm hại tới người khác. Mà mày đừng cho mợ chạy mất biết chưa?
Nó đưa tay lên đầu gãi gãi rồi nói khẽ: cậu này, con nghe mấy đứa người làm nói mợ giống bị ma nhập. Hay cậu thở mời thầy Lý tới làm lễ đuổi ma cho mợ chứ nhìn mợ con thấy tội nghiệp quá!
Phú tức giận quát: ma quỷ gì ở đây? Mà cậu cấm tụi bay nói năng bậy bạ nghe không? Chuyện này mà lọt ra ngoài thì đừng có trách.
Thằng Hận vội đưa tay bịt miệng lại nói lí nhí: sao mợ Duyên sai con Mận đi báo cho mọi người chuyện mợ Ái bị điên mà cậu lại cấm không cho ai nói ra ngoài. Rốt cuộc tụi con phải nghe lời ai ạ?
Phú chau mày: mợ Duyên sai thế hả? Vậy nghe lời mợ Duyên đi. Chuyện mợ Ái bị điên bà đã có dự liệu rồi. Thuốc bổ quý hiếm gì bà cũng sai người tìm về cho mợ. Việc của mày là canh không cho mợ trốn ra ngoài biết chưa?
Thằng Hận vội vã gật đầu: vâng ạ! Con nhớ rồi cậu.
Phú nhìn lại trong phòng một lần nữa rồi mới xoay người bỏ đi. Hình ảnh của Ái đúng là rất ám ảnh. Phú rùng mình nghĩ tới cái thứ thuốc của Duyên đưa cho con Mận sắc ép Ái uống. Quả nhiên công hiệu của nó đặc biệt. Ái mới chỉ uống 1 chén thuốc duy nhất mà đã từ một người bình thường biến thành kẻ ngây dại. Ngay như chính giờ phút này thôi người con Ái ấy đang cào cấu khắp cơ thể mình rồi ngồi bệt dưới đất mà gặm chiếu. Dường như cô ta đang thấy cái chiếu cói chính là món ăn rất khoái khẩu nên gặm lấy gặm để sợ kẻ khác tới cướp mất.
Ái quay lại phòng mệt mỏi nằm xuống giường. Phía phòng Ái tiếng la hét bỗng vang lên không dứt. Phú chẹp miệng: lại lên cơn điên rồi, chẳng kẽ mình phải chịu cái âm thanh kinh tởm này mấy tháng nữa hay sao?
Phú lấy cái gối bịt tai lại để tránh tiếng la hét của Ái. Không hiểu sao hình ảnh Ái xinh đẹp, dịu dàng lại nhanh chóng lướt qua đầu Phú. Phú cố nhắm chặt mắt lại để xua cái hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Anh ta chẹp miệng: đáng tiếc, nếu cô ta không phát hiện ra bí mật, nếu cô ta có thể sinh ngay được đứa con gái thì chắc chẮn cô ta sẽ làm bà Phú hưởng lộc cả đời không hết. Haizz đáng tiếc cho một bông hoa đẹp mà nhanh tàn.
Không ai là không công nhận mợ Ái đẹp. Mợ có đẹp mới nhanh chóng hớp hồn cậu chủ nhà họ như thế. Lúc bà Phú về tuyên bố cậu chủ lấy mợ hai làm bọn gia nhân trong nhà ai nấy đều há hốc cả mồm vì ngạc nhiên. Bọn họ chẳng lạ gì cái bệnh ghen kinh hoàng của mợ Duyên. Ấy vậy mà lạ làm sao mợ Duyên lại không hề phản đối. Mợ thậm chí còn tự tay lo liệu lễ cưới cho chồng và phục vụ mợ Ái chu đáo. Hơn thế nữa mợ vì cứu mẹ con mợ Ái mà xả thân mình đỡ hai nhát dao khiến đứa con trong bụng chết oan và mất đi khả năng sinh nở. Con Mận tần ngần trong bếp gảy gảy vài cái hạt gạo vương ra thành bếp rồi thở dài: trong nhà này đúng là lạ thật đấy. Tao nghĩ mãi mà không ra lí do tại sao mợ Duyên lại chấp nhận mợ Ái như thế?
Con Đào ngoa nghiêng ra cửa rồi thủng thỉnh đáp: khôn hồn thì giữ cái miệng kẻo rụng răng nghe Mận. Tính mợ Duyên mày còn lạ sao?
Con Mận bĩu môi: mợ Duyên thì sao? Tao thấy lạ sao mợ ấy lại tốt với mợ Ái như thế.
Con Đào liếc mắt ngang dọc một hồi rồi thì thầm vào tai con Mận: bọn họ muốn đứa bé trong bụng mợ Ái nên mới cung phụng mợ ấy như vậy.
- Thật á? Sao lại muốn đứa bé của mợ Ái?
Đào nhăn mặt lấy tay che miệng ra hiệu con Mận nói nhỏ lại: điên à? Mày thích chết hay sao mà hét toáng lên thế?
Con Mận hiểu ý vội thì thầm: vậy chẳng phải khổ mợ Ái rồi sao? Mợ ấy sẽ bị cướp mất cậu Bảo Nam thật hả? Tội nghiệp!
- Mày đúng là chậm hiểu Mận ạ! Họ muốn đứa con gái cơ. Nhưng không hiểu sao mợ Ái lại sinh ta con trai.
- Là sao?
- Tao đi ngang qua nghe thấy thầy Lý nói với bà chủ là mợ Ái nhất định sinh con gái. Ngày mợ sinh sẽ làm lễ gì đó rất quan trọng cho cậu Phú.
- Chết mày! Mày dám nghe trộm chuyện của bà chủ. Bà biết thì mày chết chắc.
Con Đào bĩu môi: giờ mày cũng biết rồi đấy. Tao đảm bảo nếu tao chết thì mày cũng chết.
Con Mận tức giận nhưng không dám lớn tiếng. Bản tính nó vốn tò mò bèn hỏi tiếp: đằng nào lộ ra cũng chết. Mày kể cho tao nghe nốt chuyện đi. Tự nhiên tao thấy thương mợ Ái. Người gì vừa xinh đẹp, dịu dàng mà lại bị người ta tính kế cướp mất con.
Con Đào khẽ thì thầm vài câu vào tai con Mận. Con Mận hoang mang tới thiếu chút nữa lại hét toáng lên. Thật...thật chứ? Sao...sao tao ở đây lâu vậy mà không biết chuyện đấy.
Con Đào chẹp miệng: tao ấy, từng theo mợ Duyên đi bắt ghen mợ Ái đây. Nếu hôm ấy không phải thầy Lý xuất hiện nói chuyện quả cầu phát sáng thì mợ Ái chết chắc.
- Vậy...hoá ra là mợ Duyên từng sắp xếp đi đánh mợ Ái sao?
Con Đào gật đầu: thật! Mợ ấy còn mang theo bao nhiêu là mắt mèo. Chính mợ Duyên sai tao đi kiếm mấy chùm mắt mèo về cho mợ để mang đi đánh mợ Ái mà.
Con Mận nghe nhắc tới mắt mèo mà tay chân bủn rủn, người nó bỗng dưng lạnh toát khi nghĩ tới. Bản thân nó từng bị mợ Duyên dùng mắt mèo đánh liên tục lên người khiến da dẻ bổng rộp lên ngứa ngáy mấy ngày mới hết.
Nó hỏi lại: vậy rốt cuộc thầy Lý nói gì?
- Ai mà biết thầy ấy nói gì? Tao chỉ biết thầy ấy vui vẻ bước vào nhà bảo phúc tinh đã xuất hiện. Bà chủ thấy vậy vội vã đưa thầy Lý tới căn phòng thờ trên lầu. Bà cấm không cho ai tới gần nên tao không biết. Sau khi thầy Lý về mợ Duyên sai tao vứt mắt mèo đi. Lúc ấy tao thấy lạ lắm nhưng tối đó bà chủ về tuyên bố cậu Phú lấy vợ. Ngạc nhiên hơn nữa người cậu ấy lấy chính là mợ Ái.
- Ừ! Đúng là lạ thật! Nghe mày kể tao đang nghĩ mợ Duyên bị ông bụt nhập cũng nên.
Con Đào cười cười: mãi lúc mợ Ái về đây rồi tao lại vô tình thấy thầy Lý bấm chắc chắn mợ ấy sinh con gái. Đứa bé ấy chính là phúc tinh của bà chủ.
- Thảo nào bà chủ lại đối xử tốt với mợ Ái thế. Nhưng giờ mợ ấy lại sinh cậu Bảo Nam thì chẳng phải là thầy Lý đã bấm sai sao? Vậy mợ ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?
- Chuyện đó ai mà biết. Tốt nhất là chúng ta giữ mồm giữ miệng cho tốt. Việc của họ kệ họ giải quyết.
- Cũng không đúng! Tao thấy mợ Duyên còn chuẩn bị cho mợ Ái bao nhiêu là thuốc bổ cho mau phục hồi sức khoẻ.
- vậy sao mợ ấy sai chúng ta đi loan tin mợ Ái bị điên? Mày biết lí do không?
Con Mận giật mình, nó cũng trở lên hồ đồ với những mâu thuẫn mà không tài nào giải thích nổi. Thằng Nô từ ngoài bước vào bếp: mấy đứa không nấu cơm còn to nhỏ trò chuyện cái gì đấy? Coi chừng mợ Duyên về thấy lại cắt cơm thì đừng trách.
Con Đào vội tươi cười: anh Nô, lúc anh đến chỗ mợ Ái hồi đêm tận mắt thấy mợ ấy sinh con trai à?
- Uh! Cậu Bảo Nam người nhớp nháp máu, dây rốn dài thòng nằm dưới đống cỏ khóc oe oe cả mà. Chắc mợ Ái sinh mệt nên lả đi. khổ thân cậu nhỏ khóc tím cả người lại, may mà tìm ra mợ sớm chứ không cậu khóc nhiều quá lả đi luôn.
- Thế có thấy nhau thai của mợ Ái không anh?
- Mày hỏi vớ vẩn làm cái gì?
- Thì em tưởng có em lấy về cho bà thím em ăn. Bà ấy bị hen nặng quá mà nghe người ta khuyên ăn nhau bà đẻ thì khỏi bệnh. Mà nghe đồn là phải nhau con so mới tác dụng chứ nhau con dạ không được.
Con Đào nghe mà rùng mình: khϊếp! Lại còn ăn cả nhau bà đẻ.
Con Đào phản bác: mày thì biết cái gì? Đây là kinh nghiệm các cụ truyền lại. Có bệnh thì vái tứ phương nha.
Nô gật đầu: mày ra cái miếu hoang dưới cánh đồng ấy. May ra thì còn không là mấy con thú nó tha mất rồi cũng nên. Mà tao hỏi thật, nhau thai thì lên trạm xá xin thiếu gì? Sao phải hỏi của mợ Ái?
Con Đào chu mỏ: anh dốt thế? Cái khu này ai được ăn uống sướиɠ như mợ Ái không? Nhau thai của mợ ấy chắc chắn cũng tốt hơn của người thường rồi. Em phải tranh thủ đi lấy về cho bà thím em ăn chứ để lâu quá nó ôi lại không ăn được.
Nó nhờ con Đào trông bếp giúp rồi chạy ù lên nhà trên xin phép bà chủ cho về nhà 2 giờ đồng hồ có việc gấp. Bà Phú gật đầu đồng ý. Nó sung sướиɠ co chân nhắm thẳng khu cánh đồng mà chạy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Lời Nguyền Trinh Nữ
- Chương 12