Chương 3: Điềm báo tương lai
̀m báo tương lai.
Lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, một người con trai đang buồn bã tựa người vào ghế. Tay mân mê bức ảnh một cách nâng niu. Cô đang đứng một bên góc tường, nhận ra đây là bản sao của cậu lúc lớn. Cậu đẹp trai hơn hẳn, quyến rũ cuống hút người khác giới đến mị người. Tại sao cô không nhận ra nét này của cậu? Nhưng sao cậu buồn thế kia?
Cô đưa chân bước đến, đứng trước cậu, vẫy tay trước mặt cậu. Nhưng cậu hoàn toàn không thấy. Là ảo mộng sao?
Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ sεメy bước vào. Cô đứng đó, tròn mắt ngạc nhiên, đó...đó chẳng phải là con bé đó sao? Huyền Bích?
Cô xoay sang cậu, cậu giương đôi mắt lạnh lùng nhìn ả ta. Nhưng ả ta gạt hết tất cả, cứ thế tiến đến và ve vãng cậu. Ả ta quấn độc một chiếc khăn trắng. Tiến tới và...chiếc khăn rơi xuống nền nhà. Cậu xoay mặt sang chỗ khác, chẳng thèm liếc nhìn ả ta, khinh bỉ nhổ ra một câu.
"Biến"
Nhưng người như ả ta đã làm thì đâu dễ dàng bỏ cuộc. Ả áp sát bầu sữa ấm nóng vào người cậu, ngồi trên giường mà thân thể cứ cạ cạ vào cậu.
"Anh nỡ lòng nào với em như thế? Cô ta đã biến mất rất lâu rồi. Chẳng phải chúng ta đã yêu nhau được 10 năm rồi sao? Còn gì khiến anh như thế, hay tại em chỉ là vật thế thân?"
Ả ta áp đầu vào bờ ngực săn chắc của cậu. Chắc những lời nói của ả đã đả động đến cậu. Bờ môi cậu điên cuồng quấn lấy cô ta, đôi bàn tay không yên vị trên thân thể của ả. Từng cúc áo của cậu cứ thế nhả dần ra, rồi từ từ rơi xuống sàn nhà. Chiếc khung ảnh của cô và cậu lúc bé rơi xuống nền nhà, vỡ choang. Tiếng động làm Cô khóc thét lên, tim cô đau lắm. Cô hét lên rất nhiều, mong họ đừng...đừng như vậy nữa, cô sợ, sợ lắm!
"Aaaaaaaa"
Cô bật người dậy, mồ hôi túa ra ướt cả áo. Cậu ngủ giường kế bên cũng phải bật người dậy. Phóng nhanh sang giường của cô, đưa đôi tay xoa đầu.
"Cô sao vậy?"
"Oaaaa, tôi tôi thấy cậu....Cậu"
Cô nức nở, không nói ra lời.
"Tôi thì sao?"
"Cậu...."
Cô ngừng hẳn, lắc đầu không nói gì.
"Sao không nói?"
Cậu ra vẻ một người anh trai lớn đang che chở cho cô em gái nhỏ. Cô dụi dụi mi mắt ướt, khẽ nhìn trộm cậu. Dưới ánh sáng lập lờ của căn phòng, cô thấy cậu sao to lớn quá, còn cô thì mãi nhỏ bé thế này.
Cô cười, quay mặt sang chỗ khác. Thanh âm lạc lõng, chơi vơi giữa không trung bộn bề.
"Không có gì, việc này xảy ra hoài."
Cậu nhìn cô, thân ảnh của cô dưới ánh trăng sao nhỏ bé, đơn côi. Có lẽ cô có điều gì đó đang che giấu mọi người, tâm tư cũng biến đổi rất nhanh. Chỉ mới tiếp xúc với cô một ngày mà cậu đã cảm nhận được rất nhiều khung bậc rung động khác nhau. Có lúc thấy cô rất lém lỉnh, dễ thương, đôi khi cô nghĩ gì cậu không thể đoán được. Đôi phần lại tỏ ra bí ẩn, nội tâm đấu tranh sâu sắc đến nỗi cậu không thể hiểu nổi con người cô.
Trong lòng tự dưng nổi lên một mạch cảm xúc khác lạ. Muốn che chở cho cô, mãi...
"Muốn nghe hát không?"
Cô quay lại, cười tinh nghịch.
"Tảng băng như cậu mà cũng biết hát sao?"
Cậu đẩy cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô,còn mình cũng nằm cạnh bên. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Cậu bắt đầu cất tiếng hát trầm ấm.
"Anh đưa tay ra để cố vuốt ve
Khuôn mặt em thật xinh đẹp
Mà nào ngờ chạm vào là khói sương tan
Tan biến bay mất nơi đâu.
Chợt giật mình cho tỉnh cơn mơ
Anh thức trong nỗi u buồn thờ ơ
Cố níu mãi lý do để anh có thể -
Tiếp tục giữ những yêu thương này.
Anh đã lựa chọn việc phải ra đi
Hay tìm một mảnh ghép của đôi ta
Giữa ngàn rạn nứt đã nhạt nhòa
Để tìm một lối ra.
Và nhìn lại từng hồi khỉ niệm viết mãi hôm qua
Nhưng giờ đôi chân cứ đi xa
Anh làm sao để nói ra
Anh đã biết hết rằng là
Em đã chôn giấu tình yêu của đôi ta
Bao lâu nay
Giấu đi những yêu thương kia
Sâu trong những ngày đôi ta xa cách.
Anh thật lòng xin lỗi nhưng anh cũng biết được
Những gì đổi thay trong đôi mắt đêm
Khi nhìn anh chẳng còn yêu thương
Mà chỉ có sự hận thù ẩm mốc."
( Lời bài hát Lừa dối, có chỉnh sửa đôi chút)
Cậu nhìn lại cô,đôi môi chúm chím lặp lại lời bài hát. Dáng ngủ cũng cực dễ thương. Khẽ xoa đầu cô, cậu chắp tay sau gáy nhìn lên trần nhà. Chân nhịp nhịp theo giai điệu, miệng không ngừng cất lời hát. Xem ra tối nay có người thức trắng để canh giữ giấc ngủ của một con nhỏ pháp sư rồi.
Cậu chưa từng hối hận về các quyết định của mình. Nhưng lần này cậu không biết đây có phải là quyết định đúng đắn hay không? Hôn phu của một pháp sư? Không biết điều đó kinh khủng nhường nào. Không những phải bảo vệ người ấy thật tốt, mà ta cũng cần trang bị những kiến thức cần thiết. Những thứ đó không quan trọng, cậu chỉ sợ một điều thôi. Làm sao để bảo vệ trái tim của cô mãi trong sáng? Một khi trái tim của nữ pháp sư bị nhiễm bẩn, hậu quả sợ không lường trước được.
Cậu khẽ nhìn sang cô, cô thật trong sáng. Ngay cả khi có người cản trở quyết định của cậu,cô vẫn vì cậu mà đẩy cậu với người con gái khác. Cô cứng đầu thật, cương quyết chẳng đúng lúc thế nào.
"Ngốc thật! Tại sao luôn vì người khác vậy? Đừng ôm tổn thương về mình nữa, từ nay, em chỉ cần vui vẻ,nỗi buồn cứ để tôi lo"
Cậu nhìn cô, khẽ chạm vào má cô một nụ hôn, mỗi mỉm lên một nụ cười rực rỡ. Có lẽ, cậu...thích cô rồi!