Chương 7: Trao đổi

Điều mà Di giấu tôi bấy lâu nay thực ra chính là những điều mà tôi từng được thấy. Những món đồ trang trí trên bệ lò sưởi thực ra là kỉ vật của mẹ nó. Bóng người ẩn hiện trong nhà và dòng chữ "Hurt me" thi thoảng hiện ra một cách mờ ám thực ra là của anh trai Di.

- Vậy bố mày đã đi đâu?

- Cậu đã biết quá nhiều rồi đó!

Đó là cuộc hội thoại với Di trong giấc mơ hôm qua của tôi. Trong giấc mơ đó, Di đã kể hết cho tôi tất cả mọi điều. Duy chỉ có điều nó không nói cho tôi biết bố nó đã đi đâu.

Ngày 19 tháng 10 năm 2015. Đó chính là ngày mẹ và anh trai của Di đã mất do một vụ tai nạn xảy ra khi đang lái xe. Hôm đó anh trai nó chở mẹ đi lựa đồ để mặc cho buổi lễ 20 tháng 10 mà anh định tổ chức cho Di và mẹ bằng ô tô. Trời mưa tầm tã. Tuyến đường đến cửa hàng quần áo mà mẹ anh hay mua không may bị ngập. Lúc ấy họ đã không thể quay đầu xe lại vì đằng sau có rất nhiều chiếc ô tô khác. Ô tô nối tiếp ô tô không có đường ra. Cuối cùng, anh trai Di đã phải liều mình rẽ vào một đường khác với hi vọng sẽ tìm được lối thông thoáng hơn để đi. Không ngờ..

Dạ Quang đang kể cho tôi thì bỗng dưng ngừng lại. Sắc mặt nó lạ thường như vừa bị ai đó hù dọa. Nó cứ như vậy tầm năm phút, đến khi định thần lại thì tôi mới dám hỏi:

- Mày bị làm sao vậy?

- Tao vừa.. vừa..

- Vừa làm sao?

- Tao vừa nhìn thấy.. thấy..

Nó cứ ngập ngừng đến phát bực. Vẻ bối rối của nó y hệt vẻ bối rối của tôi khi nhìn thấy dòng chữ bí ẩn kia xuất hiện tại căn nhà này.

- Tao vừa nhìn thấy.. một dòng chữ bằng máu!

- Hả?

- Tao.. th.. th.. thề! Dòng chữ đó.. ghi là.. "Hurt me".

Tôi giật mình như muốn chết tim ngay tại chỗ. Nghe Dạ Quang nói, tôi cũng liếc mắt nhìn một vòng xung quanh căn phòng, nhưng không thấy một thứ gì bất thường cả. Cửa sổ đang mở, tôi chỉ nghe một tiếng sét đánh sầm qua tai. Ngoài trời đang chuẩn bị có mưa lớn. Tôi đứng dậy chốt cửa lại đề phòng gió cuốn mọi thứ trong căn phòng.

Và rồi khi đã ổn định lại mọi thứ, tôi mới dám ngồi xuống nói với Dạ Quang:

- Tao cũng đã từng nhìn thấy dòng chữ đó mấy lần trong căn nhà này rồi!

- Mày nói thật chứ?

- Thật! - Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó nói nhỏ lại. - Một lần là ở trong bếp.. còn một lần ở ngay bồn tắm.

- Như vậy là tao không nhìn lầm rồi! - Dạ Quang đưa mắt nhìn xung quanh y như tôi hồi nãy. - Đúng là căn nhà này có ma thật!

Tôi ngồi trầm ngâm một lúc, cố xâu chuỗi lại mọi thứ trong đầu. Rồi tôi đáp lại một câu khiến cho Dạ Quang sửng sốt:

- Tao nghi.. con ma đó chính là anh trai và mẹ của Di!

Lúc này thầy Phúc đã ra ngoài để hai chúng tôi tự học. Di cũng đã đi đâu khỏi căn nhà. Chỉ còn hai chúng tôi trong căn phòng trống vắng. Vậy nên sự sợ hãi được đẩy lên khá cao. Tôi không biết Dạ Quang cảm thấy thế nào, nhưng tôi vì trời mưa lạnh ngoài kia và vì câu chuyện hai đứa đang bàn tán mà da gà tôi cứ nổi lên từng hồi. Còn Dạ Quang thì đang lấy tay che miệng cho bớt hồi hộp hơn. Vậy mà hai chúng tôi cũng không giấu nổi tiếng tim đập thình thịch cứ đều đều trong không gian không mấy là rộng.

Tiếng đồng hồ điểm giờ đúng lại vang lên, khiến cho sự hồi hộp bị nhân lên gấp bội. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến ngày mà tôi và Dạ Quang lại cùng ngồi để kể cho nhau nghe những gì kì lạ mà mình đã thấy trong căn nhà kiểu Âu mình đang học thêm và bí mật về gia đình thầy giáo dạy đại số tuyến tính của chính mình.

"Hôm đó bọn tao đã định đi hát karaoke thì đến giữa đường, trời bỗng dưng đổ mưa lớn. Mặc dù tất cả đều có áo mưa để mặc nhưng vì ngại thời tiết này mà phải bước vào quán karaoke nên Di đã đề nghị tao đi tới một nơi khác. Đó là một quán café nhỏ nằm ở sâu trong một con ngõ. Tới nơi, bọn tao chỉ nói chuyện bình thường với nhau thôi, không ngờ Di lại kể hết bí mật về cái chết của anh trai và mẹ nó cho tao nghe. Họ đã mất vì chiếc xe ô tô của anh trai nó lao xuống sông do trời mưa to và anh ta không phân biệt được đâu là đường đi và đâu là sông. Một thời gian sau, trong giấc mơ của Di, anh nó đã hiện về ngồi vắt vẻo trên cửa sổ và nguyền cho cả nhà của nó chết vì ngập để họ được xuống dưới âm gian cùng anh ta. Lúc đầu Di chỉ nghĩ đó là giấc mơ bình thường, nhưng cho tới hôm bố nó đi tắm và bị nước trong bồn ngập hết đầu vì ngủ quên thì nó mới tin lời nguyền kia là thật. Sau đó nó đã phải sống trong lo sợ, ngày nào cũng lo mình và ông ngoại sẽ bị anh trai" cướp "đi. Nó đã giấu bí mật đó và không nói cho ai biết. Đến tận bây giờ, vì quá sợ hãi nên nó đành phải kể cho người khác nghe. Tao may mắn là người đầu tiên được nó kể toàn bộ câu chuyện này. Dù đã hứa với nó là sẽ giữ bí mật nhưng tao nghĩ tao cần phải kể cho mày biết. Dù gì mày cũng là người đã giúp tao rất nhiều trong quá trình học ở đây và cũng là một thằng bạn tốt của tao.."

Tôi chăm chú nghe Quang kể không rời một chữ. Khi thấy nó khẳng định tôi là một người bạn tốt của nó, tôi đã hơi mỉm cười chút éc. Rồi sau đó cái đầu tò mò của tôi lại bắt tôi phải tập trung vào câu chuyện của Di hơn. Chi tiết người anh ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ mà Dạ Quang đã nghe Di kể hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong cuốn sách mà tôi đã mua trong hiệu sách, lại chẳng khác cái bóng mà tôi đã tận mắt thấy ở căn nhà này dạo nọ. Vậy chẳng nhẽ cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" đó là được viết riêng cho câu chuyện xảy ra ở chính cái nơi mà tôi đang học thêm này chăng?

Nhưng tôi nhớ không nhầm thì trong 321 trang sách mà tôi đã từng đọc rất nghiền ngẫm thì không có lấy một trang nào miêu tả về vụ án ở bìa cuốn sách cả. Điều đó chứng tỏ tác giả chỉ đang lấy một vụ án tiêu biểu làm nền và tên gọi. Hoặc do trong quá trình tổng hợp lại các vụ án, ông đã quên mất việc đưa vụ án mà mình để ở bìa cuốn sách vào.

- Mày nói bố của Di bị chết do bị nước ngập qua đầu khi đang tắm trong bồn? - Đột nhiên tôi quay sang hỏi Dạ Quang.

- Đúng! Chính Di đã nói với tao như thế!

- Như vậy ông là nạn nhân đầu tiên của anh trai Di?

- Tao không biết có phải là nạn nhân đầu tiên không.. nhưng nó kể rằng ông bị như thế sau vài ngày kể từ giấc mơ của nó.

Lý do tôi hỏi Dạ Quang kĩ hơn về cái chết của bố Di là vì tôi thấy có vụ án tương tự ở trong cuốn sách kia. Chỉ khác mỗi một điều là cái chết của người đàn ông trong cuốn sach được gây ra bởi một cái thắt cổ, còn cái chết của bố Di theo như lời nó nói lại là do ông ngủ quên và ngạt nước mà thành.

Đầu óc tôi ngày càng rối rắm khi phải cố xâu chuỗi tất cả. Tôi chỉ đợi cho mưa tạnh rồi nhờ Dạ Quang xin thầy Phúc cho tôi về nhà trước. Chỉ khi đi ngoài đường hoặc ở trong một không gian riêng, tôi mới tập trung để suy nghĩ được.

Cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" nằm một góc ở trên chiếc bàn học. Hôm đó tôi đã không đem nó đi. Nếu tôi đem, chắc chắn tôi đã có thể cùng Dạ Quang phá vụ án này ngay lập tức. Vậy nên, tối đó, tôi đã cố gắng ngồi đọc từng trang một của cuốn sách và ghi chép những thông tin cần thiết vào một tờ giấy để học thuộc chúng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại bị cuốn vào việc đọc sách như lúc này. Cứ như có một ma thuật, kể cả tối đó khi đến giờ ăn cơm, tôi cũng không ngồi vào bàn ăn như thường ngày mà gắp hết thức ăn bỏ vào một cái bát tô to và lại vào phòng đọc sách tiếp, mặc cho bố tôi càu nhàu:

- Mày lại chúi mũi vào cái đống vô bổ đó nữa hả?

Cuối cùng, tới một giờ rưỡi đêm, tôi cũng đã ghi chép đầy đủ và nhớ những thứ cần thiết có liên quan đến những vụ án trong sách. Mắt tôi như díu lại, đôi chân tê cứng như bị lún vào một hố bê tông. Tôi tắt đèn đi ngủ và đợi cho đến ngày mai để được khoe Dạ Quang về cuốn sách của mình.

Ngày hôm sau, chúng tôi không có lớp học thêm ở nhà thầy Phúc nên tôi đã hẹn Dạ Quang ra quán café gần đó. Khi vừa thấy tôi, Dạ Quang sốt sắng:

- Sao rồi? Mày tìm thêm được thông tin gì chưa?

Tôi lắc đầu. Tôi định nói với nó rằng hôm qua mình đã mất cả buổi tối để học thuộc cuốn sách chứ không phải để điều tra về vụ của gia đình Di nhưng khi vừa ngồi xuống ghế, đầu óc tôi chỉ còn suy nghĩ sẽ phải cho nó xem cuốn sách kia nhanh thật nhanh.

Vừa nhìn thấy hình ảnh người thanh niên đội mũ phớt màu đen, chân đi giày trắng ngồi trên bục cửa sổ và dòng chữ "Lời nguyền của anh trai" ngay trên nền trang bìa, Dạ Quang hốt hoảng không tin vào mắt mình. Nó hỏi lại tôi:

- Mày kiếm cuốn sách này ở đâu?

- Hiệu sách trên đường từ nhà Di về nhà tao. - Tôi bình thản.

Có vẻ như Dạ Quang cũng bị thu hút bởi cuốn sách. Nó cứ giở ra đọc hết trang này đến trang khác, mong sẽ tìm được chút ít manh mối về vụ kia. Nhưng khi giở tới trang cuối thì mặt nó biểu lộ rõ thất vọng. Nó trả lại cuốn sách cho tôi ngay lập tức.

- Sao lúc đó mày không hỏi thẳng Di? Mày có cơ hội mà! - Tôi nhìn vào mắt Quang và nói.

- Nếu khai thác được chi tiết hơn thông tin của Di thì tao đã làm rồi! - Nó thở dài. - Nhưng con nhỏ bảo đó là tất cả những gì nó có thể kể. Ngay cả việc hóa giải lời nguyền nó cũng không biết làm cách nào..

Chúng tôi nhìn mơ hồ ra đằng xa, nơi có một chiếc hồ nằm kế quán café đang ngồi. Người ta thường nói khi nhìn vào mặt nước tức là khi con người ta đang căng thẳng và cần một thứ gì đó để vỗ về. Lúc này đây, bản thân chúng tôi chỉ có thể vỗ về nhau rằng rồi mình sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng thực chất chẳng tìm ra một manh mối nào và chẳng có bằng chứng nào để khẳng định lời Di nói là thật hay những gì chúng tôi trông thấy là xác đáng.

Trong giây phút căng thẳng đó, đột nhiên Dạ Quang quay sang hỏi tôi:

- Mày có thông tin gì về người viết cuốn sách này không?

Tôi giật mình, đánh rơi chiếc ô đang cầm trên tay.