Chương 2: Một giấc mơ

Tôi thử giở một vài trang đầu của cuốn sách ra để đọc xem nội dung bên trong có đáng sợ y như cái tên hay không. Hóa ra bên trong đó chỉ toàn mấy thứ bùa chú và ngôn ngữ ở đâu đâu. Ở phần truyện tác giả có nói là ông từng bị chính người anh ruột đã chết của mình nguyền rủa suốt một thời gian dài, mãi về sau mới tìm ra cách hóa giải và may mắn thoát chết.

- Nhảm nhí! - Tôi gấp cuốn sách lại và lẩm bẩm một mình- Trên đời này làm gì có chuyện người chết nguyền rủa được người sống cơ chứ!

Lúc đó trời cũng đã tạnh. Tôi để lại cuốn sách vào vị trí cũ và đẩy cửa hiệu sách ra về. Tôi mệt mỏi nhìn bầu trời tối dần sau cơn mưa.

Bây giờ cũng đã là sáu giờ chiều, vậy nên sau khi mưa xong trời không sáng lại nữa mà vẫn tối y như vậy. Tôi đi bộ nốt quãng đường còn lại về nhà rồi nằm lăn ra giường sau chuỗi ngày mệt mỏi. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đầu óc tôi hiện lên khung cảnh của một ngôi nhà kiểu Âu cổ kính. Căn nhà đó có cửa sổ thông ra vườn và một ban công lớn trên tầng hai. Tất cả đều có nét gì đó quen thuộc như thể tôi đã từng được thấy ở đâu rồi thì phải.

Tôi bước vào căn nhà như một vị khách không mời. Cánh cửa tự mở ra và bên trong là một không gian u tối không có lấy một ánh đèn. Ánh sáng duy nhất mà tôi tiếp cận được là ánh sáng từ bên ngoài rọi vào. Dưới ánh sáng ấy, những đồ nội thất trong nhà hiện lên rõ mồn một. Tôi thấy một chiếc ghế sofa kê ở đầu sảnh kế bên một chiếc lò sưởi với những món đồ trang trí không khác nào nhà của Di. Đi vào sâu bên trong là một căn bếp với một chiếc cửa sổ hướng ra vườn. Nhưng hình như căn bếp đó có điều không bình thường thì phải!

Tôi đánh mắt sang cả bốn hướng để tìm ra điểm bất bình thường đó. Cuối cùng thì cũng phát hiện ra! Đó chính là dòng chữ "Hurt me!" được sơn lên cửa trạn bát bằng mực sơn màu đỏ. Chợt tôi nhớ ra chi tiết trên bìa cuốn sách với cái tên "Lời nguyền của anh trai" mà tôi đã đọc được ở hiệu sách. Phía dưới chân chàng trai đó cũng có ghi một dòng chữ tương tự như dòng chữ tôi thấy bây giờ.

Lúc đó trí tò mò của tôi dường như được đẩy lên mức cao nhất có thể. Tôi tới gần dòng chữ và đưa tay chạm thử vào nó. Không có bất kì điều gì xảy ra cả. Tay tôi vẫn lành lặn và dòng chữ kia vẫn còn nguyên như được viết từ lâu. Tuy nhiên, khi tôi quay ra cánh cửa sổ hướng từ phòng bếp ra vườn thì bỗng nước ở đâu chảy ào vào như thể có ai đó mở vòi nước mà quên khóa van lại.

Nước lúc đầu chỉ như những vòi phun nhỏ đua nhạu len vào căn bếp theo mọi hướng, rồi dần dần trở nên dữ dội hơn và xối xả khắp khiến cho căn bếp bị ngập vì không thể thoát đi được. Nước ở dưới chân tôi cứ thế cao dần, lúc đầu chỉ mấp mé ở gót chân rồi sau đấy phủ kín cả bàn chân, cổ chân và lên dần đến đầu gối. Tôi tìm mọi cách đóng cửa sổ ngăn nước vào nhà nhưng vô phương. Cánh cửa như bị một ma lực nào đó làm cho đứng yên tại một chỗ. Còn áo tôi thì cũng đã ướt sũng do nước chảy vào. Đôi giày tôi đi giờ chẳng khác nào một đôi ủng ngập ngụa, chiếc quần dài như thể đang tắm trong làn nước!

Tôi vội vã tìm đường lên lầu hai. Đó có lẽ là lối thoát duy nhất vì giờ đây cửa ra vào và các cửa sổ khác cũng đã bị khóa lại cả rồi. Mở một cánh cửa phòng bất kì, tôi ngồi lên giường trùm chăn và chờ đợi. Chắc còn lâu nữa nước mới lên được trên đây, tôi nghĩ. Các lối thông khác vào phòng cũng đã bị khóa lại và ngay cả việc nước tràn vào một độ cao như này cũng là bất khả thi. Vậy nên tôi an tâm ngồi im một chỗ.

Ai ngờ, chỉ chưa đầy một phút sau, dòng nước đã trào xiết vào từ đường cống lên tới tầng hai. Nước đẩy cửa xông vào mạnh mẽ khiến cho tôi chỉ biết ngồi run như cầy sấy và cầu mong cho mình thoát chết. Chẳng hiểu sao, khi nước trên sàn dâng đến cửa sổ phòng ngủ tôi đang ngồi, nó không bị thoát ra ngoài mà mắc kẹt lại và nhấm chìm cả căn phòng trong chốc lát. Tôi lấy hết sức bình sinh bơi trong làn nước, nín thở để mình nổi lên. Đồ đạc trong nhà theo cơ thể tôi mà trôi nổi theo, từ cái đèn ngủ cho tới cái gối và rồi đến mấy cuốn truyện trong hộc tủ; cảnh tượng cứ như trong phim Titanic!

Nước dâng suýt soát qua đầu mặc dù tóc tôi đã chạm trần nhà. Tôi hét lên một tiếng thật lớn hi vọng sẽ có người đến cứu, nhưng không có bất cứ ai đáp lại cả. Cứ như thế, miệng tôi đã ngậm đầy nước và dần dần cả người không còn lấy bộ phận nào là không bị nước nhấn chìm. Tôi nhắm nghiền mắt lại để thả trôi cơ thể mình trong làn nước và ngất lịm đi, không có bất kì cảm giác gì!

Lúc mở mắt ra, cả người tôi vẫn ở trên chiếc giường quen thuộc. Hú hồn, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ! Có lẽ do cả ngày nay tôi suy nghĩ nhiều quá đâm bây giờ gặp ác mộng. Nhớ lại thì cũng tại cuốn sách quái quỷ kia mà có chi tiết dòng chữ khiến cho nước tràn vào căn nhà. Nếu không tại nó, có lẽ giấc mơ vừa rồi của tôi đã là một giấc mơ êm đềm với căn nhà cổ kính cùng chuyến trải nghiệm đáng nhớ.

Dạo này trời mưa nhiều và thành phố thường hay xảy ra tình trạng ngập lụt. Bố tôi không còn hay cầm tờ báo ra ban công ngồi đọc nữa. Thay vào đó, ông đọc ở trong nhà. Vì vậy nên mỗi lần ra phòng khách xem tivi tôi thường nghe bố than vãn:

- Cái trời mưa gì mà mưa suốt! Kiểu này vụ mùa của bà con ở dưới quê lại ảnh hưởng cho mà xem!

Thi thoảng ông lại thay đổi lời than:

- Mưa lắm như này dưa hấu sẽ nhạt lắm đây! Mà giá thì vẫn y nguyên như vậy!

Bố tôi là một người khó tính. Ông thường coi chuyện thiên hạ như chuyện của mình, bất cứ chuyện nào cũng có cớ để trách. Ngay cả việc cái điều khiển điều hòa ấn mãi mới lên, ông cũng tỏ ra khó chịu với nó. Ông không chịu đi thay pin ngay mà lẩm bẩm:

- Sao trên đời này không có loại pin nào chạy vĩnh cửu nhỉ?

Tôi đeo cái túi xách đựng toàn họa cụ đi học lớp vẽ buổi tối. Trước khi đi, tôi phải tới gần ông chào:

- Thưa bố con đi!

- Mày lại tới cái lớp vẽ đó hả? Tới để cưa cẩm con gái nhà người ta chứ gì?

Trong mắt bố tôi, một đứa đã giỏi vẽ sẵn như tôi, lại học ở trường cao đẳng mĩ thuật mà lại đi đến lớp học thêm vẽ thì chỉ để phục vụ mục đích khác. Mà trong số những mục đích bố tôi nghĩ ra được, ông cho rằng một đứa con trai cao ráo như tôi chỉ có thể đến đó để cưa gái. Những lúc như vậy, tôi không dám cãi lại mà chỉ cúi đầu rồi bước đi.

Quả thật, thời gian tôi dành cho việc học vẽ nhiều hơn tất cả thời gian tôi dành để học những thứ khác. Vậy nên đã nhiều lần tôi phải thi lại kha khá môn, song vẫn quyết không bỏ cuộc trước đam mê của mình.

Tôi tới lớp muộn hơn những người khác do đi bộ. Hơn nữa trời lại mưa, đường ngập và trời tối khiến tôi phải lọ mọ mất khá nhiều thời gian. Nhưng vì tôi là học sinh giỏi nhất lớp nên luôn được thầy ưu ái. Thấy tôi đến muộn, thầy không nói gì mà sắp ngay chỗ ngồi cho tôi. Di "bà nội" cũng quay ra nhìn tôi trong phút đó. Ngồi gần nó, tôi chợt hỏi:

- Mày không còn giận tao nữa chứ?

- Không! Có gì đâu mà giận.

- Tao vừa mơ một giấc mơ lạ lắm..

Mới nói đến đó, thầy đã cắt ngang tôi bằng lời nhắc:

- Di! Kiên! Không mất trật tự!

Đâm nó đành quay ra thì thầm với tôi:

- Thôi để lát nữa đi!

Lát sau học xong, tôi vừa nhớ ra chuyện vừa nãy và định gọi Di lại kể cho nó nghe thì không thấy nó đâu cả. Tôi đành phải lững thững ra về trong sự chán nản.

Trời vẫn còn mưa rả rích và ở đâu đó gió giật tới tấp như muốn cuốn bay mọi thứ đi. Tôi cầm ô đi qua con đường quen thuộc để về nhà, ai ngờ mưa càng ngày càng lớn và ngay cả một chiếc ô cũng không chịu được nổi. Gió suýt thổi bay nó đi theo một hướng, làm áo tôi ướt đầm vì phải chống chọi với mưa. Ngay lúc này, tôi nhận thấy mình đang đứng ngay gần hiệu sách đã trú tạm hồi chiều. Những ngôi nhà xung quanh đều đã tối đèn hết, chỉ còn duy nhất hiệu sách đó vẫn để điện sáng trưng. Không còn cách nào khác, tôi đành ghé vào đó một lần nữa, không phải để đọc sách mà là để trú mưa.

Hiệu sách trời mưa vô cùng vắng người. Thay vì các cô chú trung niên như hồi chiều thì bây giờ lại chỉ toàn thanh niên lui tới đọc. Tôi đẩy cửa bước vào đó, tự dặn bản thân chỉ được vào để trú mưa chứ không đọc bất cứ cuốn sách nào. Cuốn sách hồi chiều đã cho tôi một giấc mơ ám ảnh. Không dại gì mà tôi tò mò tìm kiếm thôi một cuốn nào nữa!

Tuy nhiên, nếu chỉ vào đó để đợi mưa không thôi thì thật là chán. Tôi tự nhủ: Chẳng ai lại đi vào hiệu sách mà không đọc sách cả! Vậy nên chỉ vài phút sau, tôi đã thay đổi ý định và lại lui tới những giá sách để đọc thử. "Yên tâm, mình chỉ đọc truyện tình cảm thì sẽ không vấn đề gì đâu!" - Tôi nghĩ.

Tôi cầm trên tay cuốn "Bên nhau trọn đời" của Cố Mạn, thử nghiền ngẫm một lúc nhưng rồi lại cảm thấy chán và đặt xuống kệ sách. Có lẽ tôi không hợp với mấy tiểu thuyết thể loại này! Đi vòng quay khu đó, vô tình tôi chạm lưng vào ngăn truyện viễn tưởng ở đằng sau. Một cuốn sách rơi ra. Tôi định cúi xuống nhặt thì giật mình khi thấy đó chính là cuốn "Lời nguyền của anh trai" - cuốn sách đã ám ảnh tôi lúc chiều. Như một định mệnh, tôi đã ôm đầu và ngồi đơ người ở đó mất một lúc. Tôi hoàn toàn không biết nên làm gì trong hoàn cảnh ấy cả!