Chương 12: Nạn nhân thứ 14

Dạ Quang gọi tôi ra quán café không phải để nói về chuyện của nó và Di. Lạ thay, điều nó kể cho tôi là cuộc gọi của nhà xuất bản Thanh Lâm đến nó cách đây không lâu. Ông ta từng xin số điện thoại của cả tôi và Dạ Quang, nên chắc gọi bừa cho một trong hai. Và điều ông ta nói với Dạ Quang còn gây bất ngờ hơn nữa:

- Ông ấy bảo với tao rằng vừa có người xưng là người nhà của nạn nhân thứ 14 trong cuốn sách đến văn phòng xuất bản tìm ông ấy.

- Nạn nhân thứ 14? - Tôi kinh ngạc.

- Phải! Theo những gì tao nghe được thì là như vậy!

- Ông ấy có nói gì thêm về người này không?

- Không! Chỉ nói như vậy thôi!

Chúng tôi đã bỏ quên việc tìm hiểu về cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" hơn một tuần nay vì việc của Dạ Quang và Di. Nếu hôm nay không có ông Thanh Lâm gợi lại, có lẽ tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để tiếp tục "phá án". Vì thế, sau khi nghe Dạ Quang nói xong, tôi phải đắn đo một lúc mới bảo với nó:

- Hay là tao với mày.. quay trở lại văn phòng xuất bản đó?

- Ý mày là văn phòng của nhà xuất bản Thanh Lâm?

- Đúng! Biết đâu vụ này có thể giúp chúng ta mở được manh mối gì đó!

Dạ Quang không nói gì nhưng vẻ mặt nó cho thấy nó có vẻ đang không tin tưởng tôi lắm. Lần trước đến khám nhà tác giả Tam Khánh, chúng tôi đã tìm ra lời nguyền thâm độc kia. Dù đó có trở thành sự thật hay không thì rõ ràng việc chúng tôi tìm hiểu sâu vào câu chuyện này là một điều hết sức nguy hiểm. Tôi thì khá tò mò và nhiều lần không để tâm đến những hiểm nguy đó, song Dạ Quang thì cũng chỉ dám xông pha khi có tôi. Hơn nữa tôi lại là chủ cuốn sách, có tôi thì mới có nhiều thông tin về các vụ án trong đó được!

Theo những gì tôi từng tóm tắt lại từ cuốn sách, nạn nhân thứ 14 là một người phụ nữ bán rau. Hai ngày sau khi bà ta hóng tin về nạn nhân thứ 13 và kể cho những người làm cùng biết, bà ta qua đời do tắc thở vì bị bóng đè khi đang ngủ. Con trai bà chính là người đã phát giác ra điều này và đã đến tìm tác giả của cuốn sách- ông Tam Khánh sau khi đọc tin tức về lời nguyền kia ở trên báo. Hôm nay, anh ta đã tìm đến văn phòng xuất bản của nhà xuất bản Thanh Lâm dựa trên địa chỉ được người tác giả quá cố cung cấp vì lý do được mẹ mình báo mộng trong giấc mơ đêm qua.

Khi tôi và Dạ Quang tới thì được ông Thanh Lâm cho biết người nhà nạn nhân số 14 kia đã ra về do có việc đột xuất. Trước đó, anh ta đã kể hết tất tần tật những gì anh ta chứng kiến trong suốt thời gian dài vừa qua kể từ khi mẹ anh mất cho ông nghe, bao gồm những lần được mẹ báo mộng và những chuyện kì lạ anh ta đã gặp phải mà không ai có thể giải thích nổi.

- Câu chuyện anh ta kể rất dài, nhưng có một chi tiết rõ nhất mà bác vẫn còn nhớ cho đến tận bây giờ!

- Đó là chi tiết gì vậy ạ?

- Anh ta đã nhìn thấy dòng chữ "Hurt me" hiện lên đầy bí ẩn ở khắp mọi nơi trong nhà, ít nhất là 5 lần lặp đi lặp lại nhưng sau khi dụi mắt hoặc chiếu đèn vào thì dòng chữ đột ngột biến mất y như có một phép thuật nào đó. Dựa trên những khẳng định chắc nịch của anh ta thì đây hoàn toàn không phải là một hiện tượng vật lý thông thường.

Tôi và Dạ Quang gần như đứng hình sau khi nghe nhà xuất bản Thanh Lâm đề cập đến dòng chữ "Hurt me". Sau đó, chúng tôi có quay sang nhìn nhau và tôi đã mạnh dạn lên tiếng:

- Chúng cháu cũng đã nhìn thấy dòng chữ đó ở nhà thầy giáo dạy môn đại số tuyến tính ít nhất một lần. Y như bác nói, sau khi nhìn kĩ hơn thì dòng chữ đã biến mất. Không chỉ có vậy, cháu còn từng có một giấc mơ kì lạ rằng mình bị chết đuối ở trong chính căn nhà đó, sau khi mua cuốn sách này về!

- Đó là lý do mà cháu tìm đến đây.. chứ không phải do cuốn sách kia sao?

Tôi thở dài:

- Thực ra lúc đầu chúng cháu tới đây cũng là vì muốn tìm hiểu rõ hơn về những vụ án đã xảy ra trong căn nhà đó, bất ngờ lại trùng khớp với những vụ án trong chính cuốn sách này. Mà người đã nguyền rủa chính những thành viên trong gia đình đó.. không ai khác chính là anh trai của bạn thân cháu!

Ông Thanh Lâm bỏ chiếc kính đang đeo xuống mặt bàn với bộ dạng mệt mỏi. Không biết lúc đó ông có vẻ rối trí do những dữ kiện mà tôi vô tình thêm vào hay thấy thương tiếc cho những nạn nhân của những bóng ma hư ảo kia mà gương mặt dường như không còn chút sắc nào. Thấy thế, Dạ Quang ngồi bên cạnh đặt tay lên vai tôi thì thầm:

- Để tao lo vụ này cho!

Lúc ở quán café, Dạ Quang cũng đã bảo tôi nhường vụ lần này lại cho nó vì nó muốn ghi điểm trước Di. Nếu nó có thể hóa giải lời nguyền và kéo Di cùng thầy Phúc ra khỏi đó một cách an toàn, nhất định Di sẽ ngưỡng mộ nó lắm, nó nói. Vì thế nên tôi đã để cho nó xông pha một lần, dù gì lần trước tôi cũng đã xông pha khá nhiều rồi!

Dạ Quang lại gần ông Thanh Lâm. Nó kể cho ông nghe tất cả những gì Di đã kể cho nó về hoàn cảnh gia đình con bé và lời nguyền đáng sợ kia. Nghe xong, ông chỉ biết lắc đầu:

- Hoàn toàn trùng khớp với những câu chuyện trong cuốn sách kia!

Trong lúc đó, tôi đang mải nghĩ tới đủ các giả thuyết cho sự tương đồng của hai vụ án. "Thủ phạm" của hai câu chuyện đều có cùng một động cơ, và nhìn trên nguyên tắc mà nói, họ đều không phải là người trần, không có khả năng gây án bằng các cách thông thường. Tôi cũng đã nghĩ tới trường hợp cả hai đều là cùng một người, nhưng khi xâu chuỗi lại thì thấy vô lý đến kinh ngạc. Người anh của tác giả Tam Khánh- người tác giả đã được nhà xuất bản Thanh Lâm chứng kiến bằng xương bằng thịt không thể đồng thời là anh trai của Phương Di- cô bạn thân ba năm của tôi được, trong khi tác giả Tam Khánh thì quá lớn tuổi còn Di thì mới là một sinh viên năm ba.

- Cháu cũng thấy lạ đúng không? - Ông Thanh Lâm hỏi Dạ Quang.

- Vâng, cháu thấy quá khó tin!

- Từ khi hoàn thành việc xuất bản cuốn sách này cho tới bây giờ, đây là lần thứ hai có người tới văn phòng này hỏi tôi về những vụ án trong cuốn sách, lần đầu tiên là hai cháu! Mới đầu, nghe có người tự khai là người nhà nạn nhân thứ 14, tôi đã không tin đâu, nhưng sau khi anh ta nài nỉ và có kể thêm một số chi tiết về lời nguyền, tôi đã buộc mình phải tin và tiếp anh ta. Anh ta thực sự đã gợi lên cho tôi rất nhiều điều về chuỗi vụ án bí ẩn này!

- Có khi nào là do lúc đầu vong hồn đó chỉ muốn đưa người thân xuống âm gian cùng mình để bớt cô đơn nhưng về sau lại muốn đưa nhiều người hơn xuống nên đã gϊếŧ thêm nhiều mạng người không ạ? - Dạ Quang tiếp tục hỏi.

- Cũng có thể! Nhưng tôi nghĩ nếu những người đó không liên quan đến vong hồn thì không có lý do gì để hắn ta lôi xuống âm gian cả!

- Nhưng điều lạ là tác giả của cuốn sách- người em trai của vong hồn thì lại là nạn nhân cuối cùng mà không phải đầu tiên!

- Đúng! Vì thế nên chúng ta mới có cuốn sách này để đọc! - Ông Thanh Lâm bổ sung. - Nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào đưa thêm vụ của ông ta vào bất cứ một trang nào nữa vì cháu thấy đấy, trọ của tôi đã bị bốc cháy, mẹ của tôi qua đời và..

Ông ngồi thụp xuống chiếc ghế sô pha trong căn phòng rộng tầm 12 mét vuông. Nét mặt ông co rúm lại như muốn khóc nhưng không thể nào khóc được. Có lẽ ông sợ một ngày sẽ đến lượt mình trở thành nạn nhân của lời nguyền độc ác kia.

Lúc này, tôi mới lại gần nhà xuất bản Thanh Lâm:

- Cháu biết nên phải tìm ai lúc này rồi!

- Hả? - Cả ông và Dạ Quang đều kêu lên đầy ngạc nhiên.

Nhà xuất bản Thanh Lâm chở tôi và Dạ Quang đến nghĩa trang nơi chôn cất ông Tam Khánh và người anh trai của ông, người đã gây ra không biết bao nhiêu vụ án khó hiểu theo như lời ông viết trong sách. Mỗi người chúng tôi thắp hai nén nhang cho hai ngôi mộ, riêng ông Thanh Lâm có chuẩn bị thêm hoa và quả tới để thăm viếng. Chuyến thăm viếng này đã được ông Thanh Lâm xin phép vợ của ông Tam Khánh, người duy nhất còn sống sót sau bao vụ việc xảy ra. Chính bà là người đã gửi email cho ông Thanh Lâm sau hôm chúng tôi tới khám nghiệm phòng trọ của ông Tam Khánh để xin lỗi ông vì đã không thông báo chuyện chồng mình mất.

Hôm nay, bà không chỉ cho phép chúng tôi tới thăm mộ của chồng và anh chồng bà mà còn đồng ý gặp để nói chuyện với chúng tôi sau khi thăm mộ xong. Nhà bà ở cách đó chỉ vài trăm mét, vì thế chúng tôi không cần phải đi quá xa giữa hai địa điểm.

- Chị.. không sống cùng anh ấy sao? - Nhà xuất bản Thanh Lâm vừa nhấp một gụm trà vừa hỏi chuyện bà vợ góa của ông.

- Không! Ông ấy đã thuê căn nhà đó để tập trung sáng tác. Đây mới chính là căn nhà của hai vợ chồng chúng tôi!

- Vậy.. chị hay tới căn nhà đó chứ?

Bà hơi ngập ngừng rồi trả lời:

- Tôi ít tới đó lắm, độ 1 tháng vài lần gì đấy! Chủ yếu những lần tôi đến là để mang quần áo hay đồ dùng cá nhân cho ông ấy.

- Hai anh chị không có con sao?

- Tầm tuổi này rồi.. - Bà thở dài. - Tôi từng bị hiếm muộn nhẹ, nhưng do chủ quan không đi khám nên để qua tuổi mãn kinh và không mang bầu được nữa! Ông ấy cũng viết lách suốt, ít thời gian quan tâm đến tôi. Tuy vậy nhưng vợ chồng tôi vẫn sống với nhau rất hạnh phúc.

Khi nãy, sau khi nghe ông Thanh Lâm nói với Dạ Quang rằng những người không liên quan đến vong hồn thì không có lý do gì để hắn lôi xuống âm gian, tôi đã nghĩ ngay đến vợ của ông. Nếu vợ của ông thực sự chỉ liên quan tới ông mà không liên quan tới anh trai của ông thì có thể vẫn còn sống và vẫn đang chăm sóc mồ mả của ông hàng ngày. Vì thế, cách tốt nhất để tìm hiểu thêm về vụ này là gặp bà để hỏi cho ra nhẽ, đồng thời tới thắp cho hai con người tội nghiệp một nén nhang để họ an lòng quay về chín suối.

Và thật may là ông Thanh Lâm còn giữ email mà vợ của ông Tam Khánh đã gửi, ngay sau hôm mà chúng tôi tới căn phòng trọ của ông, đó là lý do chúng tôi đã có cơ hội gặp bà tại đây vào lúc này.

- Chồng bà đã viết lời nguyền lên một trang sách, không may hai cộng sự của tôi đã đọc phải nó. - Ông chỉ tay vào tôi và Dạ Quang.

Khuôn mặt bà lúc đó có vẻ hoảng hốt hơn bao giờ hết. Bà không nghĩ một người như chồng mình lại có thể làm chuyện đó, nhất là với những người vô tội tới thăm phòng mình như tôi và Dạ Quang.