Trần Linh mở mắt ra và nhìn xung quanh. Cô không nhận ra nơi mình đang ở. Cô không thấy Âu Vương bên cạnh. Cô không thấy cánh đồng hoa hướng dương, hồ nước, ngôi nhà, những con thú, những bông hoa, những người bạn… Cô chỉ thấy một căn phòng trống trải, với những máy móc kỳ lạ và những dây cáp rắc rối.
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô nhớ rằng Lâm đã ném viên đá quý xuống đất và phá hủy thế giới ảo của cô và Âu Vương. Cô nhớ rằng cô và Âu Vương đã nắm tay nhau và nói lời yêu thương trước khi biến mất trong ánh sáng. Cô không biết họ đã đi đâu và sống chết ra sao.
Cô bỗng nghe thấy tiếng cửa mở ra. Cô quay đầu lại và thấy Lâm bước vào. Lâm có vẻ lo lắng và buồn bã. Anh ta mang theo một chiếc vali trong tay.
Linh à, em tỉnh rồi à? - Lâm nói.
Lâm! Anh làm gì vậy? Anh đã làm gì với chị và Âu Vương? - Trần Linh hét lên.
Linh à, anh xin lỗi, anh xin lỗi… - Lâm nói.
Anh xin lỗi cái gì? Anh đã gϊếŧ chết chị và Âu Vương à? Anh đã phá hủy hạnh phúc của chúng tôi à? - Trần Linh khóc lóc.
Linh à, anh không gϊếŧ chết ai cả. Anh chỉ giải thoát cho hai người thôi. Anh chỉ muốn cho hai người biết sự thật thôi. - Lâm nói.
Sự thật? Sự thật là gì? - Trần Linh hỏi.
Linh à, em có muốn biết sự thật không? Em có muốn biết ai là em, ai là Âu Vương, ai là anh không? Em có muốn biết tại sao em và Âu Vương lại sống trong một giấc mơ không? Em có muốn biết tại sao anh lại phải làm điều này không? - Lâm nói.
Lâm nói đi! Anh nói đi! - Trần Linh hét lên.
Lâm thở dài và mở chiếc vali của mình. Anh ta lấy ra một chiếc máy tính bảng và bật lên. Anh ta cho Trần Linh xem một đoạn video.
Trong video, Trần Linh nhìn thấy chính mình và Âu Vương, nhưng không phải là hai cô gái trẻ xinh đẹp mà là hai cậu bé nhỏ tuổi. Họ đang chơi trong một khu vườn, cười đùa vui vẻ. Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi lao tới và tông vào hai cậu bé. Họ ngã xuống đất, máu chảy khắp nơi.
Trần Linh không thể tin vào mắt mình. Cô khóc thét lên:
Đó là ai? Đó là ai? Đó không phải là chị và Âu Vương!
Linh à, đó chính là em và Âu Vương. Đó là sự thật về hai người. - Lâm nói.
Anh nói gì? Anh nói gì? - Trần Linh không chịu tin.
Linh à, em và Âu Vương đã chết từ lâu rồi. Em và Âu Vương chỉ sống trong một giấc mơ do anh tạo ra. Em và Âu Vương chỉ là hai linh hồn bị giam cầm trong viên đá quý. - Lâm nói.
Lâm tiếp tục giải thích cho Trần Linh biết về quá khứ của họ. Anh ta nói rằng anh ta là anh trai của Âu Vương, và anh ta cũng là bạn thân của Trần Linh từ nhỏ. Anh ta nói rằng anh ta đã chứng kiến cái chết kinh hoàng của hai cậu bé, và anh ta không thể quên được nỗi đau đó. Anh ta nói rằng anh ta đã tìm được viên đá quý có khả năng tạo ra thế giới ảo, và anh ta đã sử dụng nó để cho hai linh hồn của em trai và bạn gái sống lại trong một giấc mơ hạnh phúc.
Anh ta nói rằng anh ta đã sống trong giấc mơ ấy cùng với họ, nhưng anh ta biết rằng đó không phải là sự thật. Anh ta biết rằng họ không thể sống mãi trong một giấc mơ dối trá. Anh ta biết rằng họ
Anh ta biết rằng họ phải đối diện với sự thật. Anh ta biết rằng họ phải được an nghỉ ở nơi khác. Anh ta biết rằng họ phải được gặp lại nhau ở kiếp sau.
Anh ta nói rằng anh ta đã quyết định phá hủy viên đá quý để giải thoát cho hai người. Anh ta nói rằng anh ta đã hy sinh bản thân mình để làm điều đó. Anh ta nói rằng anh ta yêu hai người.
Trần Linh không thể nào hiểu được những gì Lâm nói. Cô cảm thấy mình bị lừa dối và bị tổn thương. Cô cảm thấy mình bị mất đi tất cả.
Cô không muốn tin vào sự thật. Cô không muốn chấp nhận sự thật. Cô không muốn từ bỏ giấc mơ.
Cô lao vào Lâm và giật chiếc máy tính bảng khỏi tay anh ta. Cô nhìn vào màn hình và gọi tên Âu Vương.
Âu Vương! Âu Vương! Em ở đâu? Em ở đâu? - Trần Linh kêu lên.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Âu Vương cũng tỉnh dậy trong một căn phòng giống như của Trần Linh. Cô cũng nhìn thấy một chiếc máy tính bảng trên bàn. Cô ta bật lên và xem một đoạn video.
Trong video, cô ta nhìn thấy chính mình và Trần Linh, nhưng không phải là hai cậu bé nhỏ tuổi mà là hai cô gái trẻ xinh đẹp. Họ đang ôm nhau trong một khu vườn, nụ cười rạng rỡ.
Âu Vương không thể tin vào mắt mình.cô khóc lóc và gọi tên Trần Linh.
Trần Linh! Trần Linh! Chị ở đâu? Chị ở đâu? - Âu Vương kêu lên.