- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- ABO
- Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
- Chương 12
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Chương 12
Đối với Hạ Uý mà nói, hôm nay sau sự kiện Cố Quân Trì tình nguyện tham gia hoạt động lại có một chuyện gây sốc phát sinh nữa rồi. Lúc đi thang máy, hắn huých vào vai Lục Hách Dương, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi còn định nói nhường phòng của tôi, tôi ở chung phòng với cậu, để Hứa Tắc ngủ trong phòng giường lớn.”
“Nhưng cậu lại không nói.” Lục Hách Dương liếc hắn một cái, “Bình thường không phải miệng cậu nhanh nhảu lắm sao?”
Hạ Uý á khẩu không nói nên lời, lắp bắp hai lần mới trả lời: “Tôi không ngờ được là cậu còn nhanh hơn tôi.”
“Cũng không nhất định.” Lục Hách Dương đáp.
Câu nói này khiến người ta khó hiểu, Hạ Uý suy nghĩ một giây, lập tức phản ứng lại, hắn một tay túm lấy Cố Quân Trì, chỉ vào Lục Hách Dương đã đứng sẵn trong thang máy mà lên án: “Cậu ta thế nhưng lại là loại người này!”
“Bị nói trúng rồi, cho nên cậu thẹn quá hoá giận?” Cố Quân Trì thêm dầu vào lửa, bình tĩnh hỏi ngược lại hắn.
“Cút!”
Hai thang máy dừng lại ở tầng 5 cùng một lúc, những alpha ở trong phòng hai người đều ở tầng này. Lục Hách Dương trên đường đi về phía căn phòng có quay đầu nhìn lại, Hứa Tắc đang đi ở cuối cùng.
Lục Hách Dương quẹt thẻ mở cửa, sau khi đẩy cửa ra anh cũng không vào phòng, mà đứng bên cửa nắm tay cầm, đút thẻ phòng vào khe cắm thẻ.
Ước chừng ba bốn giây sau, Hứa Tắc đi tới cửa, đại khái là không nghĩ tới Lục Hách Dương ở cửa chờ, bước chân cậu dừng lại, sau đó nhanh chóng vào phòng, đồng thời nói một câu: “Xin lỗi.”
Lục Hách Dương cười một chút, đóng cửa lại hỏi: “Có gì mà phải xin lỗi.”
Hứa Tắc đeo cặp sách, đứng trước TV, cả người trông có vẻ hơi cứng nhắc và không biết phải làm sao. Cậu nói: “Tại tôi đi quá chậm.”
“Không có.” Lục Hách Dương đem cặp đặt trên sofa, hỏi cậu: “Cậu ngủ giường nào?”
Hứa Tắc cởi cặp sách ra cầm trên tay. Cậu nhìn chằm chằm vào lối đi giữa hai giường, cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Sao cũng được.”
“Cậu ngủ giường cạnh cửa sổ đi.” Lục Hách Dương kéo khóa túi du lịch, “Mười hai giờ ăn trưa, trước tiên tôi chợp mắt nửa tiếng đây.”
“Được.” Hứa Tắc vẫn đang nhìn chằm chằm lối đi.
Lục Hách Dương cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, thay đồ xong anh mở cửa bước ra, phòng bên cạnh truyền đến tiếng gõ—— phòng bên cạnh là 503, căn phòng bị hỏng đường ống nước, hiện tại hẳn là có người đang sửa chữa.
Hứa Tắc đang ngồi ở cuối giường, Lục Hách Dương lấy bịt mắt và nút bịt tai ra, nhìn sườn mặt cậu rồi nói: “Nếu tôi không nghe thấy tiếng báo thức thì làm phiền cậu gọi tôi nhé.”
“Được.” Hứa Tắc thả lỏng mười ngón tay đang đan vào nhau, cậu đứng dậy kéo rèm cửa lại.
Rèm cửa có tác dụng cản sáng rất tốt, trong phòng tối om một mảng, Lục Hách Dương hỏi: “Cậu cũng định ngủ à?”
Hứa Tắc lại ngồi xuống cuối giường, nói: “Tôi không ngủ.”
“Vậy mở rèm cũng được, tôi có bịt mắt.”
“Không sao.” Trong bóng tối, ngữ khí của Hứa Tắc dường như thả lỏng hơn một chút, cậu thấp giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
Lục Hách Dương nằm xuống giường, bịt lỗ tai nhưng không bịt mắt ngay. Từ góc độ của anh nhìn qua, Hứa Tắc đang ngồi ở cuối giường bên cạnh, không nghịch điện thoại hay xem TV, chỉ ngồi đó bất động, vô cùng yên tĩnh.
Ánh sáng lờ mờ, không đeo bịt mắt cũng không sao, nhưng một lúc sau Lục Hách Dương vẫn đeo bịt mắt vào.
Hứa Tắc ngồi ở cuối giường hơn nửa tiếng, phòng bên cạnh vẫn vọng đến tiếng gõ, nhưng động tác của cậu vẫn rất nhẹ lấy điện thoại ra xem giờ, giáo viên gửi tin nhắn trong group chat, bảo mọi người chuẩn bị xuống lầu ăn trưa lúc mười hai giờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi tự tắt. Hứa Tắc đặt điện thoại trở lại trong túi, lại ngồi thêm một lúc, sau đó cậu quay đầu lại, nhìn Lục Hách Dương vẫn đang ngủ.
Kỳ thực không nhìn rõ gì cả, chỉ có thể nhìn thấy miếng bịt mắt trên mặt Lục Hách Dương. Hứa Tắc đứng dậy đi tới, giẫm lên tấm thảm không phát ra tiếng động. Cậu đi đến bên giường Lục Hách Dương, thở nhẹ, nhưng tiếng tim đập lại ngược lại càng thêm nặng nề, ngay cả bàn tay duỗi ra cũng có hơi run rẩy.
Hứa Tắc vỗ nhẹ vào vai Lục Hách Dương.
Đợi hai giây sau cũng không có phản ứng, Hứa Tắc rút tay về, mở miệng nói: “Lục…”
Vừa mới gọi đến họ cậu đã dừng lại, bởi vì giọng nói có hơi khàn, hơn nữa Hứa Tắc cảm thấy tai và mặt mình đột nhiên nóng lên, không thể kiểm soát được. Cậu lại vươn tay phải ra, vỗ vỗ vai Lục Hách Dương.
Ngay giây sau, Lục Hách Dương không hề báo trước mà giơ tay ấn vào mu bàn tay của Hứa Tắc, sau đó dùng tay kia tháo miếng bịt mắt ra, nhìn chằm chằm cậu trong bóng tối.
Một mảnh im lặng chết chóc, ngay cả âm thanh sửa chữa của phòng bên cạnh cũng không thể nghe thấy, Hứa Tắc nín thở trong chốc lát, theo bản năng cảm nhận được tính nguy hiểm từ sự tỉnh táo của Lục Hách Dương ngay lúc này.
Hai người nhìn nhau một lúc, Lục Hách Dương rút tay ra, tháo nút bịt tai xuống, thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi tưởng rằng có gì đó trèo lên vai tôi.”
Hứa Tắc đứng thẳng người, tay trái vô ý thức sờ mu bàn tay phải rồi mới đáp lại: “Không sao, giáo viên bảo bọn mình xuống ăn cơm.”
Đồng hồ báo thức trên điện thoại di động lúc này mới vang lên, Lục Hách Dương tắt đi rồi nói: “Được.”
Hứa Tắc đi kéo rèm ra, Lục Hách Dương đứng dậy đứng cạnh giường thay quần áo. Hứa Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ mà không quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy Lục Hách Dương nói: “Ở đây có một cửa hàng điểm tâm có bánh bao kim sa rất ngon.”
“Bánh bao kim sao?” Hứa Tắc tưởng rằng Lục Hách Dương đã thay xong quần áo, nhưng lúc cậu quay đầu lại nửa thân trên của Lục Hách Dương vẫn trần như nhộng, Hứa Trạch lập tức dời tầm mắt đi nhìn cặp sách của mình.
“Đúng vậy, nhưng có hơi xa, ở trong nội thành cơ.” Lục Hách Dương mặc áo phông, “Năm ngoái tôi cùng Quân Trì đi ăn, không biết bây giờ có còn không nữa.”
Kỳ thực cũng không ngon đến thế, chỉ là lúc đó anh và Cố Quân Trì vì muốn thoát khỏi đám vệ sĩ nên đi vào trong hẻm rẽ trái rẽ phải, cuối cùng tìm thấy một cửa hàng không tên không tuổi—— Trong những trường hợp như vậy, món ăn được sẽ càng trở nên ngon hơn.
Bây giờ lại đến thành phố này đột nhiên nhớ lại chuyện này nên Lục Hách Dương mới nhắc tới, nhưng cũng chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi. Quan trọng hơn là anh cảm thấy Hứa Tắc quá căng thẳng, mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng nói chuyện phiếm có lẽ sẽ khiến cậu thả lỏng một chút.
Đã đến lúc phải xuống lầu rồi, Lục Hách Dương cầm di động chuẩn bị ra ngoài, lại nghe thấy Hứa Tắc hỏi: “Cửa hàng đó… ở đường nào vậy?”
Không ngờ tới Hứa Tắc lại chủ động tiếp tục cuộc trò chuyện, Lục Hách Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là trên đường Kim Thu, nhưng cụ thể nằm ở con hẻm nào thì tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
“Vậy, tên của cửa hàng là gì?”
Lục Hách Dương nhìn cậu, lần này Hứa Tắc không trốn tránh ánh mắt của anh nữa, biểu tình trên khuôn mặt ngược lại khá nghiêm túc. Lục Hách Dương cười rồi trả lời: “Tôi chỉ nhớ có một chữ ‘lạc’, còn lại quên rồi.”
Hứa Tắc gật đầu, không nói thêm gì nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- ABO
- Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
- Chương 12