Chương 19: Zombie vây thành (6): Mưa to

Phần lớn người chơi trong khu vực an toàn vô tình vào bệnh viện đều đã bị zombie ăn thịt, một số ít bị đột biến toàn thân trong thời gian ngắn nhất và gia nhập vào hàng ngũ zombie.

Khi màn đêm buông xuống, Mạnh Kình ném một quả bom khói để làm xáo trộn tầm nhìn của lũ zombie, sau đó cầm súng tiểu liên lao về phía cánh cổng sắt.

Địch Tử Uyên không ngăn cô lại được, nhiều lần cố gắng chắn trước người cô đều bị cô túm tóc kéo ra đằng sau.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, anh đoán chừng cho dù có người phía đối diện nổ súng vào cô, cô cũng có thể né được, đương nhiên, điều này quả thật hơi cường điệu.

Anh không còn cách nào khác, chỉ đành yểm hộ cô bằng cách bắn điên cuồng, cố gắng giảm thiểu khả năng cô bị zombie cắn.

Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu nổi, sao cô lại mạnh như vậy? Anh tin chắc rằng, nếu hệ thống cho phép người chơi tiến hóa, với lòng can đảm và quyết đoán của mình, cô hoàn toàn có cơ hội tranh giành vị trí vua zombie.

Nếu may mắn, anh có thể trở thành tiểu đệ của vua zombie.

Thật ra thì hiện tại lũ zombie cũng chẳng hiểu lắm, rằng tại sao con đồng loại này lại nổ súng vào chúng nó, mà chúng nó lại không hề có chút ham muốn tấn công nào?

Nhưng khi chúng nó muốn đổi mục tiêu, tấn công Địch Tử Uyên sau lưng cô, thì Mạnh Kình luôn có thể chắn trước Địch Tử Uyên từ bất kỳ góc độ khó nhằn nào, sau đó Địch Tử Uyên trực tiếp đặt khẩu súng trường kia lên vai cô, nhắm bắn không trượt phát nào.

Hai người nảy sinh một sự hiểu ngầm không thể giải thích được, song, sự hiểu ngầm có giới hạn, bởi vì Địch Tử Uyên bất chợt vấp phải thi thể bị gặm nhấm chỉ còn khung xương trên mặt đất, may mà Mạnh Kình nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ áo của anh kéo lên.

Đúng vậy, một tay cô cầm súng, một tay xách anh lên, thật khó tưởng tượng trong thân hình mảnh mai của cô lại ẩn chứa sức bùng nổ mạnh mẽ như vậy.

Cô kéo anh tiếp tục chạy về phía trước, nửa chừng đeo khẩu súng tiểu liên sau lưng, sau đó rút khẩu súng lục ở bên hông, ấn vào trán một con zombie đang truy đuổi bên cạnh rồi bóp cò thật mạnh.

Cô đạp mở cánh cổng sắt, tiếng kim loại nặng nề va chạm lập tức vang lên, xe máy được đậu trên khoảng đất trống cách đó không xa.

Lần này Địch Tử Uyên cực kỳ tự giác, anh sải bước tới đỡ chiếc xe, sau khi xác định cô đã ngồi vững trên yên xe, anh xoay mạnh tay lái.

“Ôm chặt eo tôi đi Kình Kình, tôi tăng tốc đây!”

“Ừm.”

Động cơ gầm rú, lốp xe ma sát khiến cát bay tứ tung, đằng sau có rất nhiều zombie đuổi theo, xe máy chở hai người vọt đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm vô tận.

Chân trời đằng xa, mây đen kéo đến, ánh trăng dường như mờ đi vài phần.

Trời sắp mưa.

*

Trời sẩm tối, ngân hà như trút nước, cơn mưa lớn tầm tã, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Để tránh bị ướt mưa, Địch Tử Uyên dừng xe máy bên đường, cùng Mạnh Kình vào một trường trung học gần đó.

Trên tấm biển rỉ sét treo trên tường, mơ hồ ghi “Trung Học Thực Nghiệm Số 5”, nếu nhìn kỹ hơn, thậm chí có thể trông thấy máu bắn tung tóe trên bức tường đá.

Ngôi trường không còn là một ngôi trường bình thường nữa.

Tuy nhiên, khi hai người vào tòa nhà dạy học tránh mưa lại không phát hiện điều gì bất thường, hành lang và phòng học đều rất yên tĩnh, Mạnh Kình còn tìm được một mảnh ghép nhỏ dưới gầm bàn trong một căn phòng học nào đó.

Cô tìm đại một chỗ ngồi xuống, đóng cửa phòng học, bắt đầu kiểm tra, sắp xếp các mảnh ghép mà mình đang có.

Nói thật, trước đây cô tìm được rất ít mảnh ghép, nhưng sau khi gây ra một trận đại tru diệt ở bệnh viện, sau đó thuận tiện gom balo của đám người chơi kia, rồi gom sạch các mảnh ghép.

Nói chung, làm thổ phỉ rất thoải mái.

Hiện tại, các mảnh ghép của cô chủ yếu là mảnh ghép hoa hồng và chân dung cô gái, có nghĩa là cô sẽ chọn trốn thoát bằng ô tô hoặc xe lửa, như vậy phần thắng sẽ cao hơn.

Cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu hỏi Địch Tử Uyên: “Anh định trốn bằng ô tô hay xe lửa?”

Địch Tử Uyên đang ăn chocolate, nghe thế, anh ngơ ngác nhìn cô: “..... Em định trốn thoát như thế nào?”

“Có lẽ là xe lửa.”

“Vậy tôi cũng chọn xe lửa.”

Mạnh Kình cạn lời: “Ý tôi là hai loại này chúng ta có nhiều mảnh ghép, anh chọn một cái, tôi chọn một cái, ai nấy tự gom mảnh mình cần, hiệu suất sẽ cao hơn.”

Anh nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này một chút, cảm thấy rất khó xử: “Vậy cuối cùng hai chúng ta sẽ chia nhau ra hành động ư? Tôi muốn đi cùng em.”

“Không có quy tắc nào ép anh đi cùng tôi cả, anh không theo tôi thì cũng không chết đâu.”

“Tôi, tôi cảm thấy nếu mình không đi theo em, sớm muộn gì tôi cũng chết.”

“......”

Đờ mờ, tên ngốc này thật tự mình biết mình, khiến cô thật sự không thể nào phản bác lại được.

Mạnh Kình lựa những mảnh ghép trùng nhau ra, tức giận ném về phía anh.

“Vậy xem vận may của anh đi, nếu cuối cùng anh có thể gom đầy đủ giống tôi, tôi sẽ đồng ý dẫn anh theo.”

Địch Tử Uyên lập tức vui vẻ: “Thật sao?”

Mạnh Kình liếc anh một cái: “Giả, giả đấy, anh có thể làm gì tôi?”

“Sao tôi dám làm gì em chứ?”

Anh ngượng ngùng mỉm cười, giơ tay nhận lấy số mảnh ghép mà cô đưa.

Song, ngay lúc nhận lấy mảnh ghép, ánh mắt của anh vô tình lướt qua cổ tay cô, lập tức sửng sờ hai giây.

Mạnh Kình nhạy bén nhận ra anh bất thường, cô nhanh chóng hiểu ra, có lẽ anh đang nhìn vết máu trên cổ tay mình.

“Đây là vết xước khi trèo xuống ống thoát nước, không phải bị zombie cắn.”

“Tôi biết.” Địch Tử Uyên gật đầu: “Tôi chỉ nghĩ có cần phải băng bó lại hay không? Thoạt nhìn rất đau đấy.”

“Không cần thiết, đã không còn chảy máu nữa rồi.”

“Ờ thì……”

“Hả?” Mạnh Kình nhìn anh, ý tứ xâu xa nheo mắt lại: “Có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?”

Địch Tử Uyên vốn không phải người có thể che giấu tâm sự, hơn nữa bị cô nhìn chằm chằm như vậy, đôi mắt của cô dường như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của anh, sắc bén đến mức anh không thể né tránh.

Anh do dự một lúc lâu, sau đó rầu rĩ thở dài.

“Thật ra vừa rồi tôi muốn hỏi em, nhưng lại không dám hỏi.”

“Hỏi cái gì?”

“Ờ thì….. Kình Kình, có phải em là người mang gen lặn không?”

Anh còn chưa dứt lời thì đã thấy Mạnh Kình rút khẩu súng giắt bên hông ra, nhưng họng súng không chĩa vào anh, vẻ mặt của cô cũng rất bình tĩnh.

Cô nói: “Đúng thế, anh đoán đúng rồi đấy.”

“Lúc đó em dũng cảm xông vào đám zombie như vậy, nhưng không có con zombie nào cắn em, sau đó suy nghĩ một chút, tôi có thể đoán được sơ sơ.”

“Không tệ, xem ra anh không ngu đến mức vô phương cứu chữa.”

“......” Địch Tử Uyên nhìn chằm chằm vào tay cô, cẩn thận hỏi: “Kình Kình, chẳng lẽ em muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu?”

“Ồ!!! Chuyện này mà anh cũng đoán được à?”

Anh hít sâu một hơi, vội xua tay giải thích: “Đừng! Tôi chỉ tò mò thôi, hoàn toàn không có ác ý! Dù em là người mang gen lặn hay là người bình thường, hai ta là đồng đội, tôi sẽ giúp em giữ bí mật, sẽ không bán đứng em.”

“Đối với tôi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi.”

“Không, em tin tôi đi, tôi chắc chắn mình còn đáng tin hơn người chết! Em vừa thông minh vừa có thể đánh nhau, là đấng cứu thế có thể giúp tôi qua cửa, sao tôi có thể vì một mảnh ghép vạn năng mà từ bỏ một khu rừng? Tôi khùng sao?”

…… Tên ngốc này lại nói hết suy nghĩ trong lòng ra.

Thật ra, Mạnh Kình chỉ muốn hù dọa anh một chút chứ không hề có ý định gϊếŧ anh, dù sao anh cũng không có đầu óc nói láo.

Cô chậm rãi thu súng lại: “Được rồi, xem như anh có lý.”

Địch Tử Uyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến chuyện quan trọng hơn.

“Đúng rồi Kình Kình, nếu tôi nhớ không lầm, người mang gen lặn cần tiêm thuốc ức chế đúng giờ phải không?”

“Đúng thế.”

“Vậy em tìm được thuốc ức chế chưa? Nửa ngày nay hai ta không hề thấy thuốc ức chế.”

“Quả thật không có.” Mạnh Kình tiếp tục sắp xếp mảnh ghép, thuận miệng đáp: “Thuốc ức chế dễ tìm vậy sao?”

“Nhưng sắp đến lúc rồi phải không? Em không tiêm thuốc ức chế thì sẽ lộ khuyết điểm đấy!” Anh lo lắng đứng lên: “Tôi đi tìm giúp em!”

Thấy anh hùng hùng hổ hổ sắp rời khỏi phòng học, balo lẫn súng đều không mang theo, Mạnh Kình càng cạn lời hơn.

Rõ ràng cô đang ăn nói xà lơ, vậy mà anh cũng tin là thật à?

“Lăn về đây.”

Địch Tử Uyên ngơ ngác dừng bước: “...... Hả?”

“Anh đi đâu tìm? Muốn nhận được gợi ý về thuốc ức chế thì phải gϊếŧ người miễn dịch hoặc người thường, anh ra tay được sao? Anh có mang theo súng à?”

Dù sao, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, Mạnh Kình lấy thuốc ức chế lấy được ở tòa nhà văn Starlight từ ngăn trong balo ra, rút ống tiêm, bắt đầu tiêm vào cánh tay của mình.

Địch Tử Uyên nhìn đến ngớ người: “Kình Kình, em làm gì vậy?”

“Tiêm thuốc ức chế.”

“Lúc nãy em nói chưa tìm được mà?”

“Sau khi tổ đội với anh quả thật không tìm được, bởi vì tôi có rồi, nên không cần tìm nữa.”

“......” Anh gãi đầu, dò hỏi: “Chỉ có một cái thôi hả?”

“Ừ, sau mỗi 24 giờ mới nhận được một gợi ý khác.”

“Vậy kế tiếp nên làm gì đây?”

Mạnh Kình cảm thấy khó hiểu vì anh luôn hỏi những câu hỏi kỳ lạ, cô bỏ ống tiêm xuống: “Gϊếŧ người chơi khác thì sẽ nhận được gợi ý mới.”

“A……”

“Ví dụ như bây giờ tôi gϊếŧ anh, tôi sẽ trực tiếp nhận được lời nhắc mới.”

Mặc dù khi nói câu này cô mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại giống như nụ cười chứa dao, khiến Địch Tử Uyên dựng tóc gáy.

Nhưng anh biết, cô nói không gϊếŧ anh thì nhất định sẽ không gϊếŧ anh, cho nên anh vẫn bước đến bên cạnh cô.

“Quy tắc của trò chơi này thật chó má.”

“Đúng vậy, nhưng anh phải chấp nhận, trong trò chơi Thần Linh phần lớn đều là người sắp chết, khi đến đây họ đều đã định bụng giẫm đạp lên nhau để leo lên, thua đồng nghĩa với việc vạn kiếp bất phục, loại người khờ khạo không quyết đoán như anh chỉ có thể làm đá kê chân cho kẻ khác.”

“Vậy…… Tại sao khi đó em lại vào trò chơi này vậy?”

Mạnh Kình cười lạnh: “Thấy cái chết của em trai tôi không? Đó chính là lý do.”

Địch Tử Uyên muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cuối cùng anh quyết định không hỏi nữa.

Trong thâm tâm anh biết rằng, cô chịu trả lời tức là đã nể mặt lắm rồi, mình không nên được voi đòi tiên, cố gắng vạch trần quá khứ của cô.

Có lẽ đó là bí mật mà cô căm ghét đến tận xương tủy.

Anh xé một gói thịt bò khô mới rồi đưa cho cô, vừa định nói gì đó để chuyển chủ đề thì giây tiếp theo đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang rất to vang lên từ sân thể dục cách lầu dạy học không xa, dù trong cơn mưa xối xả buổi đêm cũng nghe rất rõ ràng.

Hai người đều sửng sốt.

Màn đêm u ám, đèn đường trong trường có cũng như không, qua cửa sổ phòng học không thể nhìn rõ được.

Mạnh Kình suy nghĩ một chút, sau đó cầm balo và súng của mình lên, dự định đi thăm dò tình hình.

Cô có linh cảm rằng tiếng vang lớn này là một loại nhắc nhở nào đó của hệ thống dành cho người chơi, nếu đến đó có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Cô nói với Địch Tử Uyên: “Anh khóa cửa rồi chờ ở đây, tôi đi ra ngoài xem thử.”

“Nhưng không có dù mà.” Địch Tử Uyên ngạc nhiên: “Chẳng lẽ em muốn ướt sũng sao?”

“Lúc nãy đi ngang qua phòng giáo viên, tôi thấy ngoài cửa hình như có một chiếc dù, tôi sẽ đi lấy.”

Anh chống hai tay lên mặt bàn định đứng lên, nhưng nghĩ đến chuyện cô không cho anh đi theo, anh do dự một cách rõ rệt.

Ánh mắt của anh chuyển từ ba lô của cô sang khẩu súng trong tay cô, cuối cùng anh không kìm được mà hỏi: “Kình Kình, em sẽ không vứt bỏ tôi đấy chứ?”

Mạnh Kình dửng dưng liếc anh: “Vậy mà anh cũng đoán được à?”

“......”

Anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, lập tức bày ra dáng vẻ như một chú chó đáng thương, khiến cô trông như trap girl bội tình bạc nghĩa.

Mạnh Kình băn khoăn không biết liệu có phải kiếp trước mình làm chuyện gì đó thương thiên hại lý với anh hay không mà kiếp này anh đến đòi nợ.

Cô kiếm chế tính tình, trước khi ra khỏi cửa qua loa an ủi một câu.

“Anh ngoan ngoãn đợi đi, nếu có thể thì tôi sẽ quay lại.”

Đây chỉ là lời hứa lập lờ nước đôi, thậm chí còn chẳng phải một lời hứa đúng nghĩa.

Nhưng Địch Tử Uyên lại vui vẻ đón nhận, anh cho rằng đây là giao ước của hai người.

“Vậy tôi chờ em.”