Chương 5: Đứa con ân sủng của trời

Hoắc Liên nắm tay vị hôn phu cũ của tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy mặc một chiếc váy dài và nặng như vậy, nên bước đi hơi chậm chạp.

[Thật là khó chịu, đậu má, những kiểu quần áo như vậy thật khó chịu quá đi, trước đây nữ chính luôn mặc những thứ này sao?]

Hoắc Liên than thở xong lại quay qua nhìn tôi.

[Má ơi, nữ chính hôm nay thật xinh đẹp à nha! Nhìn đi, hãy nhìn đôi chân dài đó đi, hí hí há há.]

Cô ấy nhìn vị hôn phu cũ của tôi một cách trìu mến.

"A Triết, em sẽ nói chuyện với em gái em một chút nhé.”

"Được rồi, em có cần tôi đi cùng không?”

[Thằng chó, còn muốn xen vào cuộc vui của bà đây với nữ chính nữa hả?]

[Hoa thối này sẽ không làm xấu mặt nữ chính của mình chứ?]

Tâm trạng chán nản đã biến mất.

Tôi phải nói rằng mặc dù kỳ quặc, nhưng chúng thực sự là một tia sáng trong cuộc đời tôi.

"Không A Triết, anh không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện giữa các chị em phụ nữ bọn em đâu.”

Hoắc Liên đi về phía tôi, còn vị hôn phu cũ kia thì đứng đợi ở vị trí cũ.

"Em gái, nhìn kìa, bố mẹ em có vẻ thích chị hơn đó.”

"Hãy nhìn vào những gì em đang mặc xem. Em trông giống như diễn viên vậy đó.”

Cô ấy không giống như ở trước mặt chủ tịch Hoắc và Hoắc phu nhân, giờ đây trông cô ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ.

Tôi giật mình, thầm khen tài diễn xuất của cô ấy giỏi thật, tôi phải cố nhịn cười.

Bởi vì những gì cô ấy nghĩ trong lòng là:

[Ahhhhh, cíu mị với, nhìn gần cô ấy trông đẹp hơn hẵn dzị. Tại sao nữ chính không mặc lụa trắng vậy hảaa? Lãng phí đôi chân dài kia thực sự huhu~]

“Nó không quan trọng."

Trong lòng cô ấy dậy sóng ngay lập tức.

[Cái gì mà nó không quan trọng? Đậu má, làm sao mà nữ chính có thể kiên nhẫn như vậy? Cô bé đáng thương của tôi ơi, cô nên tát tôi một cái mới phải chứ, đây không phải là chờ bị ức hϊếp sao? Àii, mỹ nữ của mị thật đáng thương quá đi.]

Mỹ nữ, cô bé đáng thương ? Tôi hả?

Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai đó mô tả tôi bằng từ "đáng thương".

Mọi người đều ghen tị với tôi, ghen tị với tôi với sự đa tài của tôi, ghen tị vì tôi có gia thế xuất chúng và ghen tị với vẻ đẹp lộng lẫy của tôi.

Họ nâng tôi lên thiên đàng và nói rằng tôi là đứa con ân sủng của trời.

Không ai trong số họ nghĩ tôi đáng thương, và mọi người đều nghĩ tôi may mắn.

Thực ra, tôi cũng nghĩ rằng tôi thật đáng thương. Tôi giống như một con chim vàng anh bị mắc kẹt mãi trong l*иg, và chỉ có thể hát khúc ca một cách buồn bã.