Chương 3: Bông hoa thối

“Đương nhiên…không thể tốt hơn.”

“Gia đình chúng tôi luôn coi trọng huyết thống. Dòng máu nhà quê thấp hèn của Hoắc Vân làm sao có thể xứng với Hoắc Liên?”

Dù biết trước kết quả nhưng trong lòng vẫn nhói đau.

Vì quan hệ hai bên gia đình rất tốt, nên hầu như chúng tôi gặp nhau mỗi ngày từ lúc còn bé.

Tôi mười chín tuổi, cũng ở bên anh ấy mười chín năm…

Anh ấy không rung động bởi vì tôi không đủ tốt.

Anh ấy nói tôi là đứa nhà quê, cho dù đó có là sự thật hay không, tôi cũng không thể phản bác.

Tôi không tin anh ấy là một hòn đá.

Tôi không yêu anh ấy, bản thân tôi tự biết điều đó, tôi sẽ không yêu một người không yêu mình.

Nhưng tôi coi anh ấy là một người bạn tốt, rõ ràng trước đây anh ấy đã chơi rất thân với tôi.

Không thể nói giữa hai người bọn tôi có gì mờ ám, có thể nói là không muốn bị bạn bè phản bội.

Và dù tôi không muốn, tôi vẫn nghe thấy giọng vị hôn phu của mình.

[Ai muốn gả cho bông hoa thối kia chứ, dựa theo cốt truyện mình cũng không từ chối được, đậu má không lẽ mình ở bên nữ chính nhiều năm như vậy trở thành vô ích sao?]

Bởi vì từ nhỏ tôi đã mất đi cuộc sống vui chơi giải trí, tôi chưa từng đọc tiểu thuyết, cũng không có ai phổ cập kiến thức cho tôi, nên tôi cũng không biết nữ chính có ý nghĩa gì.

Nhưng điều này không ngăn cản tôi muốn cười một cách khó hiểu sau khi nghe anh ấy nói.

Hai người này đúng là một cặp.

Cả hai thì tỏ ra ngoài mặt không thích tôi, nhưng trong lòng đều yêu thương tôi và mắng mỏ nhau.

Nhưng xét theo thái độ vị hôn phu của tôi trước đây đối xử với tôi…..anh ấy thực sự không giống một người yêu tôi.

Vị hôn phu và Hoắc Liên đồng thời nhìn tôi, giống như đang thâm dò tâm tình của tôi.

Họ đang nghĩ, tại sao tôi lại bình tĩnh như vậy.

Họ điều cho rằng tôi sẽ phản đối, nhưng tôi làm gì có quyền phản đối chứ ?

Như vị hôn phu của tôi nói, tôi chỉ có dòng máu nhà quê thấp hèn mà thôi.

“Nếu đã như vậy, vậy thì xin hãy cho con được về quê sống.”

Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, ở đây quá lộn xộn, không phù hợp với tôi.

Tôi không muốn trả thù, vì dù sao đi nữa tôi cũng không có tư cách trả thù, tôi đã cướp đi cuộc sống của người ta mà.

Những phẩm chất được trau dồi từ nhỏ một lần nữa nói với tôi rằng tôi phải bình tĩnh và không thể làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho bản thân của mình.

Nhưng nếu tôi rời khỏi ngôi nhà này, liệu tôi có tự do hơn không ?

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra.