Chương 7

Lời vừa nói ra trong nháy mắt, bốn đạo ánh mắt bốc lửa thẳng tắp hướng về phía Lăng Sơ, loại trình độ này đổi lại là ngày bình thường, căn bản không đủ để Lăng Sơ ghé mắt, hiện tại trong người cô có một cỗ sức mạnh tương tự nhưng không giống lúc trước, Lăng Sơ quay đầu nhìn hai người, nhịn không được hừ cười một tiếng:

"A, mánh khóe lạt mềm buộc chặt."

"..."

Lăng Sơ dùng sức giữ chặt tay, ngăn cản chính mình muốn đào 007 ra khỏi đầu, trấn định nhìn về phía khuôn mặt đang sững sờ của giáo viên cố vấn, thản nhiên gật đầu: "Thầy, Chu Kỷ An làm lơ bất chấp quy định của trường mà điều khiển xe máy trong trường, muốn khơi dậy hứng thú của em, bị em hung hăng đạp xuống xe máy, chuyện này, camera giám sát sẽ không lừa được mọi người, mặt khác——”

Lăng Sơ nghiêng đầu, hơi hơi nâng cằm lên, xương quai hàm nối liền cổ thon dài tạo ra một độ cong cao ngạo rõ ràng, cô nhìn Lục Phong trước, lại nhìn về phía Chu Kỷ An, lạnh lùng nói: "Nghe này, nhớ kỹ thân phận của anh, tôi sẽ không ngủ với anh ta, đồng thời cũng sẽ không cưới anh."

Cố vấn: "... Phốc"

Nữ cố vấn thường xuyên dạo chơi trên mạng không thể nhịn được nữa, phốc phốc một tiếng cười ra, lại dùng sức xoa xoa hai má, liều mạng dừng lại.

Nam cố vấn vốn rất xấu hổ, nghe cô ấy cười cũng nhịn không được muốn cười vui vẻ.

Lăng Sơ nghiêm mặt nhìn hai người đang cực lực khắc chế, nhưng vẫn nhịn không được, khóe miệng nhếch lên, trong lòng thở dài thật sâu.

Sống, thật khó khăn!

Đại khái là bị mùi "Bá tổng" của Lăng Sơ xông tới, qua một hồi lâu, hai nam sinh bình thường luôn vô cùng tự tin phát hiện lúc này bản thân lại không còn lời nào để đáp trả, miệng tức giận đến phát run.

Hai cố vấn chuyên nghiệp rất nhanh khôi phục trạng thái, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nhìn về phía Chu Kỷ An: "Tôi sẽ thông báo cho phòng bảo vệ điều tra, về phần vết thương trên người em ....."

Lăng Sơ chú ý tới tầm mắt của cố vấn, lắc đầu: "Anh ta nói như vậy là muốn thu hút sự chú ý của em, nhưng em sẽ không thừa nhận chuyện mình chưa từng làm."

"..." Cố vấn lại hung hăng véo tay, đè nén ý cười, cảnh cáo Lăng Sơ: "Nghiêm túc một chút."

Bọn họ không coi Lăng Sơ là bệnh thần kinh, chỉ cho rằng nữ sinh này bị ủy khuất, nên mới dùng phương thức này cố ý châm chọc người khác, còn rất thú vị.

Bảo vệ nhanh chóng được điều tới đi kiểm tra camera giám sát, Chu Kỷ An chỉ muốn hù dọa Lăng Sơ, dựa theo tuyến đường đi mà xem xét, xe máy sẽ lướt qua bên cạnh cô, nhưng không tạo thành thương tổn, mà Lăng Sơ cũng đáp trả đúng lúc, tổng kết mà nói Chu Kỷ An là người trêu chọc trước, nhưng Lăng Sơ cũng đã động thủ.

Về phần Lục Phong, bởi vì còn chưa kịp động thủ đã bị bảo vệ kéo ra, cho nên chuyện này không tính là nghiêm trọng.

Cuối cùng, cố vấn nói với Lăng Sơ và Lục Phong vài câu, liền thả người đi, mà Chu Kỷ An bởi vì vi phạm quy chế trường học, hù dọa bạn học, bị lưu lại xử phạt thêm.

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, Lăng Sơ chuẩn bị trở về ngủ, bị Lục Phong theo sát phía sau gọi lại, cô quay đầu lại, nam sinh cao lớn kiêu ngạo mặt mày âm trầm, tràn đầy tức giận không giấu được.

Cậu ta sải bước đi tới, muốn kéo tay Lăng Sơ, chống lại tầm mắt của cô, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhỏ giọng mắng một câu "Fuck", lẩm bẩm lầm bầm không cam lòng mà thu tay lại.

Lăng Sơ nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Có việc?"

Vẻ mặt Lục Phong phức tạp nhìn cô, siết chặt nắm đấm, trong cơn phẫn nộ xen lẫn khó hiểu: "Về chuyện chia tay, tôi tự nhận mình đã đủ ý tứ, cũng không muốn so đo với cô, vì sao vừa rồi cô còn cố ý nói như vậy? Bây giờ sao cô....." lại biến thành như vậy.

Lục Phong vốn có một bụng nóng nảy muốn phát tiết, dưới tầm mắt đầy ẩn ý "Nhìn, ngốc nghếch" của đối phương, khí thế cả người lại yếu đi, năm chữ sau bị kẹt giữa môi răng.

Bị bạn gái cũ mà bản thân xem thường áp chế như vậy, có thể nói là vừa tức vừa nghẹn khuất, hung hăng nghiến răng một cái, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn hỏi, quay đầu muốn đi.

Vừa cất bước, tay áo bị kéo lại, bước chân Lục Phong dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô gái trước mặt có mái tóc ngắn, nghịch ngợm xõa xuống, trên khuôn mặt là dáng vẻ lười nhác mệt mỏi, tóc mái tự nhiên cong cong trước trán tản ra, dưới ánh mặt trời buổi chiều, phác họa ra một độ cong ôn nhu.

Đại thiếu gia cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình, nhịn không được trong lòng đắc ý, hừ một tiếng, ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Cô lại..."

"Ai cho anh lá gan dám đi trước mặt tôi? Đàn ông, đừng quên thân phận của mình. ”

“......”

Khuôn mặt tự tin của Lục Phong trong nháy mắt đen thành một vũng mực dày đặc.

...

Lăng Sơ hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía phòng ngủ.

007 cười lăn lộn trong không gian, thật vất vả mới dừng lại, hỏi: "Ký chủ cô còn có một phần thưởng nữa, hiện tại rút ra sao?"

"..." Lăng Sơ lạnh lùng nói: "Không rút nữa, về sau cũng không rút."

Đây căn bản không phải là "phúc bất phúc" mà là "PHÚC?BẤT PHÚC!" Tất cả những gì được rút ra đều là cái loại mặt hàng hố người.

007 lăn lộn một vòng, đoàn ánh sáng bành trướng thêm một vòng, không có ý tốt nói: "Ký chủ, cô không cần kịch bản sao? Nhắc nhở hữu nghị, kịch bản của mẹ và em trai vẫn cô vẫn chưa được mở ra.”

Lăng Sơ dừng bước, gật gật đầu: "Được, vậy chúng ta chờ nhiệm vụ tiếp theo."

Đến đây đi, tất cả đều đừng sống nữa!

Đoàn ánh sáng 007 bành trướng chưa đến một giây trong nháy mắt co rụt, câm miệng lại.

Oa, nó chỉ là một cái hệ thống đứng đắn muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, vì sao phải ràng buộc một ký chủ như thế này?!

Con đường trở về ký túc xá rất thuận lợi, không có gặp người không có mắt, Lăng Sơ một đường bò lên tầng ba, đang muốn lục lọi thẻ để mở cửa phòng ngủ, cửa từ phía trong mở ra, vừa vặn đối diện với nữ sinh trước mắt.

Nữ sinh kia đầu tiên là sửng sốt, trên mặt nổi lên một tầng tức giận: "Lăng Sơ, cô còn dám trở về?"

Lăng Sơ cảm thấy người này khá quen mắt, nhìn kỹ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Đây chẳng phải là người đã rửa mặt bằng rượu sâm panh ngày hôm qua sao. Tay trái của cô ta cầm túi xách, lúc nói chuyện hướng lên trên, chống thắt lưng trừng mắt nhìn Lăng Sơ, bộ dáng một lời không hợp liền động thủ.

Lăng Sơ nhíu mày: "Nha đầu, nhìn thấy tôi, không hài lòng?"

Hai bạn học khác trong phòng ngủ muốn tới ngăn cản, đúng lúc nghe thấy, bước chân dừng lại.

Nữ sinh cho rằng cô đang trào phúng mình, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười ác ý: "Nghe nói cô thiếu chút nữa bị xe máy của Chu Kỷ An đυ.ng phải?"

Lăng Sơ bỗng nhiên cảm thấy cái buff này có chút ý tứ, cho nên cũng không kháng cự nữa, nhẹ nhàng cười: "Đừng giả vờ, len lén chú ý tin tức của tôi, kỳ thật cô chính là thích tôi đi."

Bả vai hai người bạn cùng phòng khác run rẩy vài cái, bước chân dừng lại lại dịch chuyển, chậm rãi chuyển đến bên cửa.

Nữ sinh kia tức giận đến mức giậm chân, không có hình tượng mà mắng: "Ai thích cô, cô ít tự mình đa tình đi, tôi hỏi cô, có phải cô cố ý đi ngang qua sân bóng rổ không? Cô biết rõ Lục Phong thích chơi bóng rổ.”

Lời này khiến người khác nghe không lọt tai, một người bạn cùng phòng nhỏ giọng nói thầm: "Sân bóng rổ do nhà Lục Phong mở sao? Từ cửa chính trở về ký túc xá phải đi qua đó.”

“Ai mượn cô lắm miệng!” Nữ sinh quay đầu mắng, cô ta kiêu ngạo quen rồi, bạn cùng phòng tính tình lại tốt, ngày thường phần lớn đều sẽ nhường nhịn, ngược lại để cho cô ta được một tấc lại tiến một thước.

Lăng Sơ liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Vậy theo như cô nói, hôm nay cô mặc quần áo chính là vì muốn cho tôi xem? Biết rõ lúc này tôi trở về phòng ngủ.”

……Nữ sinh kia hoàn toàn bùng nổ: “Cô đánh rắm.”

Lăng Sơ lắc đầu: "Cô đang nói những lời tức giận, tôi không tin."

Nữ sinh: "Cô..."

Lăng Sơ: "Nha đầu, mánh khóe lạt mềm buộc chặt này chỉ có thể chơi một lần."

Nữ sinh: "Tôi không..."

Lăng Sơ: "Đừng giải thích, ánh mắt không lừa được người."

Nữ sinh: "A a a a, cô là có bệnh đi!"

Hai người bạn cùng phòng phía sau đều sắp cười đến mức liệt người, nữ sinh vừa mất mặt vừa tức giận, đưa tay muốn đẩy Lăng Sơ ra, chạy xuống lầu. Lăng Sơ cũng chơi đủ rồi, thu liễm tươi cười túm lấy tay cô ta, tay kia duỗi qua nắm chặt cổ cô ta, rũ mắt hỏi: "Không nhớ lâu?"

Ký ức lạnh lẽo của sống lưng tối hôm qua nhanh chóng trở lại, thân thể nữ sinh cứng đờ, không dám nhúc nhích.

"Quá tam ba bận." Lăng Sơ ấn vào huyệt của cô ta, hơi trừng phạt nhỏ, cảnh cáo xong, nâng cằm nhìn người bạn cùng phòng vừa bị mắng, nói với nữ sinh: "Xin lỗi."

Nửa bên bả vai của nữ sinh kia đều tê dại, trong lòng vừa kinh vừa sợ, kỹ năng không bằng Lăng Sơ nên phải chịu thua, dựa vào cái gì còn muốn xin lỗi người khác?

Cô ta không muốn cúi đầu, lẩm bẩm không muốn nói, lúc này cô bạn cùng phòng vẫn không nói gì đẩy kính, bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái: "Nha đầu, bây giờ cô không nói, là muốn chúng tôi hung hăng làm cô sao?"