“Ký chủ!" Lần này 007 thật sự không thể nhịn được nữa, kinh hãi kêu lên.
Hiện tại Lăng Sơ còn có chuyện quan trọng hơn, không rảnh giải thích, có lệ nói: "Hiện tại tôi đang bận, có chuyện gì nói sau."
007 âm dương quái khí hừ một tiếng: "Nhiệm vụ của cô đều nhờ người khác làm giúp, còn có cái gì bận rộn?"
Lăng Sơ nhíu mày, sửa lại: "Chữ "nhờ’ này không chính xác, tôi muốn sửa là ‘bức’. Giáo dục xã hội hiện đại là bình đẳng, mặc dù cậu không phải là con người, nhưng cũng không được thiếu tự trọng, dành thời gian để đọc thêm một số cuốn sách đi.”
“......”
007: Đồng quy vu tận đi!
Ứng phó xong 007, Lăng Sơ lại đem lực chú ý chuyển dời đến thủ hạ của mình, thiếu niên lớn lên trắng nõn tuấn tú, là diện mạo mà cô thích, đáng tiếc vẻ mặt hung thần ác sát, lại hủy đi bộ dáng tốt đẹp này.
Cậu ta rít một tiếng, cực kỳ tức giận cười: "Mẹ nó cô dám nói lại lần nữa không? Nhanh chóng buông tay ra, không muốn lăn lộn ở trường nữa sao.”
Chậc, khuôn mặt tốt vậy mà lại bị mù.
Ấn vào một huyệt vị của cậu ta, Lăng Sơ cười siết chặt bàn tay đang túm tóc.
Cô tự nhận mình là một người khoan dung thiện lương, bản thân cô mắng người khác, người khác đương nhiên cũng có thể đến mắng lại cô.
Điều kiện tiên quyết là da đủ cứng.
"A." Chu Kỷ An không biết người phụ nữ phía sau đã làm gì, một cỗ đau đớn từ trong xương cốt truyền đến, từ chỗ bị ấn lan ra, càng ngày càng đau, đau đớn khiến cậu ta nhịn không được gầm nhẹ:
"Mẹ nó cô đã làm gì?" Vốn là dưới cơn đau tức giận mà chất vấn, nhưng khi mở miệng mới phát hiện, giọng nói suy yếu đến mức không thể nghe thấy.
Lăng Sơ đổi một vị trí khác tiếp tục ấn, trước mắt Chu Kỷ An tối sầm, thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết vì đau đớn.
Tên đàn ông ngang ngược rốt cục cũng hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ, giọng nói bởi vì đau đớn mà run rẩy: "Cô, cô buông tay trước, nơi này là sân trường, lát nữa bảo vệ tới, ảnh hưởng đối với cô cũng không tốt."
Lăng Sơ không để ý tới cậu ta, từ khi làm nhiệm vụ tới nay, thái độ của cô rất rõ ràng, cô không có hứng thú lấy lòng mấy người Lục Phong, chỉ cần đối phương không đến gần, cô cũng không để tâm đến thái độ của bọn họ đối với mình.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nhịn để cho người khác mạo phạm, hoặc là dùng lời của Lăng Sơ mà nói, cho dù cô có con trai cũng sẽ không để cho đối phương nhảy lên đầu mình giương oai, huống chi mấy đứa cháu này.
Cô rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Nói những lời vừa rồi tôi sẽ buông tay.”
Vẻ mặt Chu Kỷ An cứng đờ.
Sĩ khả sát, bất khả nhục. (Kẻ sẽ thà chết chứ không chịu nhục)
Trên người còn có từng trận đau đớn, Chu Kỷ An liếc mắt nhìn người xung quanh dần dần vây quanh, hung hăng cắn răng một cái.
Náo loạn lớn như vậy, bảo vệ khẳng định lập tức tới, cậu ta chỉ cần nhịn thêm một lát nữa, đợi đến khi chuyện này qua đi...
Suy nghĩ dữ tợn nổi lên khuôn mặt tuấn tú của Chu Kỷ An, đang chuẩn bị nghĩ ra một trăm tám mươi loại trừng phạt khiến Lăng Sơ phải hối hận để vượt qua khoảng thời gian này, một giây sau, một trận đau đớn mãnh liệt khiến cho người ta điên cuồng nhanh chóng ập tới.
Đồng tử của Chu Kỷ An mở to, há to miệng, người phụ nữ ma quỷ phía sau lại không mềm lòng chút nào, dán vào bên tai cậu ta, thấp giọng hỏi: "Còn không nói?"
Những người khác tiến lại gần nhìn thì thấy gân xanh trên thái dương Chu Kỷ An nổi lên, sắc mặt dữ tợn, hoảng sợ.
Liếc nhau một cái, mấy nam sinh to gan muốn nhìn tình huống của cậu ta, vừa bước ra hai bước, đã thấy tay người trước mắt run rẩy vươn về phía sau, mạnh mẽ ngửa đầu, gào thét: "Lục Phong, tối hôm qua mẹ nó tôi rất đau!"
"Được rồi chứ!"
Những người vây xem: "..."
Yo! Kí©h thí©ɧ như vậy sao?!!
Trong nháy mắt, sân bóng rổ vào buổi trưa đang yên tĩnh liền nổ tung, ba chữ phía sau bị bao phủ trong ồn ào, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, nhao nhao lấy điện thoại di động ra tuyên truyền bát quái.
Cái gì? Bây giờ là giờ nghỉ trưa?
Ngủ cái rắm, đứng dậy a!
Lục Phong đang đứng bên cạnh sân bóng rổ là người đầu tiên bị chấn động, sau đó dùng tốc độ 80km trên giờ vọt tới, một tay túm lấy cổ áo Chu Kỷ An, Lăng Sơ lui về phía sau, tránh bị ngộ thương.
Lúc này Lục Phong đã không rảnh mà quan tâm đến cô bạn gái cũ nữa, sắc mặt đen như đáy nồi, gắt gao siết chặt nắm đấm: "Chu Kỷ An, cậu mẹ nó..."
"Ai ai ai, làm gì vậy? Hai nam sinh kia buông tay ra cho tôi.”
Bảo vệ đến có chút muộn, xông lên muốn tách hai người ra, nhưng phẫn nộ khiến người ta biến thành người khác, hai bảo vệ sợ bọn họ bị thương nên không dám dùng sức quá, chính vì vậy vẫn chưa kéo được hai vị đại thiếu gia này ra.
Mấy nam sinh bên cạnh thấy thế vội xông lên hỗ trợ, vừa kéo vừa hô: "Bảo vệ đại ca nhẹ một chút, nhẹ một chút, vị bạn học kia…..Ách, có vẻ như trên người có vết thương, phiền anh nhẹ nhàng một chút.”
Trong nháy mắt đó, Chu Kỷ An hận không thể kéo Lục Phong cùng nhau đυ.ng đầu chết luôn trên giá bóng rổ.
Thật vất vả mới tách được người ra, bảo vệ hỏi lớp học của hai người, gọi một cuộc điện thoại đến chỗ cố vấn hai bên.
A, còn phải mang theo Lăng Sơ, dù sao cô cũng là một phần tử tham gia vụ "ẩu đả" này.
Ba người bị bảo vệ mang đi, mặc dù đã đi xa nhưng vẫn còn có thể nghe được tiếng thảo luận của bạn học phía sau.
Trưa hôm đó, một bài viết càn quét diễn đàn bên trong trường Đại học Cảnh Thành.
Chủ đề: Sốc, phú nhị đại giận dữ chia tay bạn gái, chỉ trích cô ấy chê nghèo yêu giàu, đây là bóp méo tiền bạc, hay là sai lầm tìиɧ ɖu͙©?
Trong bài viết kể lại chi tiết sự kiện hôm nay từ đầu tới cuối, cùng với câu nói kinh người của Chu Kỷ An, thậm chí còn tri kỷ mà kể chuyện nguyên chủ và Lục Phong chia tay.
Kèm theo đó là hình ảnh Lục Phong túm cổ áo Chu Kỷ An.
Trên hình ảnh có thêm ánh sáng mềm mại, phối hợp với trái tim hình giọt nước mơ mộng, trong nháy mắt biến một bức tranh ẩu đả hiện trường thành một bức tranh tình yêu thuần khiết full HD.
Lục Phong và Chu Kỷ An là hai phú nhị đại, ở trường học vẫn rất nổi tiếng, người thường xuyên đi dạo diễn đàn ít nhiều cũng từng nghe qua.
Chu Kỷ An lớn hơn Lục Phong một khóa, hai người học trung học cơ sở ở cùng một trường, bởi vì thân phận lão đại trong trường nên nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại trùng hợp cùng học một trường đại học, vẫn luôn cạnh tranh với nhau.
Chính xác hơn mà nói, là Chu Kỷ An đơn phương đấu đá, bình thường, Lục Phong vẫn không thích phản ứng với cậu ta.
Bình thường hai người bọn họ rất kiêu ngạo, hơn nữa lần này tin tức bùng nổ, bài viết trực tiếp bị đẩy thành hot.
*1L: Ha ha ha, tôi biết sẽ có, nên đến diễn đàn từ sớm.
*1L: Lầu 1
2L: Tôi mẹ nó, thật hay giả? Nếu là thật vậy nữ sinh kia cũng quá thảm.
3L: Ha ha, bất kể là thật hay giả thì nữ sinh này đều rất thảm. Muốn yêu đương bình thường, lại gặp phải một người bạn trai đầu óc bị liệt. Còn lấy chuyện gia đình phá sản đi thăm dò? Tôi nhổ vào, thật sự cho rằng chính mình là thứ tốt đẹp gì sao.
4L: Cùng ý kiến với lầu trên, tôi đã sớm muốn nói, những người chỉ trích bạn gái cũ của LF* đều có bệnh đi. Không nói LF làm chuyện lừa gạt người khác, coi như là thật thì cũng chỉ là yêu đương mà thôi, cũng không phải kết hôn, nhà cậu ta phá sản thì liên quan gì đến người ta, mẹ nó còn có mặt mũi mà hướng người ta mượn tiền, không mượn được liền mắng người ta chê nghèo yêu giàu.
*LF: Lục Phong
5L: Có thể coi như có người nói, lúc đám anh em LF lên mạng chỉ trích bạn gái cũ của anh ta, tôi đã lên tiếng, bản thân lấy tình cảm làm trò chơi tùy ý đùa giỡn, còn có mặt mũi đi lên diễn đàn giả vờ ủy khuất, một đám *sjb, buồn nôn.
*Sjb là từ viết tắt của 神经病, đọc là shénjīngbìng: bệnh thần kinh.
.……
12L: Sao lại lệch lầu rồi? Tòa nhà này không phải đang nói về mối tình tuyệt mỹ của LF và Zja sao? Có huynh đệ tỷ muội nào có thể nói một câu chính xác, đây là thật hay giả được không?
*Zja: Chu Kỷ An
13L: Tôi ở hiện trường, nói gì đây... Dù sao Zja cưỡi xe máy thiếu chút nữa đυ.ng ngã người là thật, may mà nữ sinh kia thân thủ tốt.
14L: Đúng đúng đúng, nữ sinh kia là LC đúng không, quá ngầu! Một cước kia nhìn như đá vào người Zja, trên thực tế là đá vào trong lòng tôi! *LC: Lăng Sơ
15L: Hảo gia hỏa, LS nên đến khoa tim mạch để xem.
......
20L: (phát điên) vì vậy tôi có thể ngồi xổm vào mối quan hệ thực sự giữa LF và Zja ngày hôm nay hay không!
Trên diễn đàn ồn ào nghiêng trời lệch đất, mấy người Lăng Sơ hoàn toàn không biết gì, lúc này ba người đang bị bảo vệ "áp giải" đến văn phòng.
Rốt cuộc 007 cũng có thời gian hỏi tội, hừ hừ hừ nói: "Nhiệm vụ lần này không thể tính là cô thông qua."
Lăng Sơ nhướng mày, hỏi ngược lại: "Cho tôi một lý do."
007 giật mình: "... Nhiệm vụ lời thoại là của cô, nhưng do người khác thay cô hoàn thành, cô còn không biết xấu hổ muốn hỏi tôi lý do?"
Thế gian sao lại có kẻ vô sỉ như vậy.
"Cậu cái người này có chút cần quấy." Lăng Sơ nhíu mày: "Cậu tự mình nhìn câu gốc của nhiệm vụ đi, bên trong căn bản không nhắc tới tên tôi."
007:“?” Rốt cuộc là ai đang càn quấy?
007 thống khổ phun ra một vòng sáng: "Cô nói tiếp đi." Hôm nay ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu lời nói dối mà trẫm chưa từng nghe qua.
Lăng Sơ nghiêm túc nói: "Mặc dù yêu cầu nhiệm vụ của các cậu không đủ rõ ràng, nhưng tôi vẫn nỗ lực rất nhiều để cho đoạn thoại này có thể thể hiện được. Là ai nói ra có quan trọng sao? Không, điều quan trọng là lời thoại có nói ra hay không.
"A, đúng rồi." Lăng Sơ nhắc nhở: "Tối hôm qua coi như tôi tặng kèm, nếu cậu cảm thấy không ổn thì lần sau không nói nữa."
“......” 007 mệt mỏi, thực sự.
Trước khi trói định Lăng Sơ, nó quan sát cô ba tháng, đối phương ngoại trừ lên núi săn thú, trồng rau làm cỏ, thì chính là ở trong sơn trại dạy trẻ em biết chữ, giải quyết vấn đề sinh hoạt của dân trại, thoạt nhìn vừa đứng đắn lại đáng tin cậy.
Lúc đó nó tuyệt đối không ngờ, cái mặt hàng này lại là loại đồ chơi như vậy.
007 oán hận nuốt xuống một ngụm máu già, là do nó ràng buộc ký chủ, còn có thể làm gì, chắp vá mà qua đi.
Sau khi tự an ủi tâm lý, 007 uể oải nhắc nhở: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ ký chủ nên rút thăm trúng thưởng."
Lăng Sơ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một chút: "Giúp tôi để dành, lần sau lại rút”
"Thật ngại quá." 007 hừ một tiếng, tiện thể kéo dài giọng nói: "Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng lần trước, sau đó mới tiến hành bảo lưu."
Lăng Sơ cảm thấy 007 đang trả thù mình, bất quá nể tình nó tức giận không nhẹ, thôi quên đi.
"Rút đi." Kim đồng hồ nhanh chóng chuyển động, cuối cùng dừng ở một ô màu đen.
【Đinh, chúc mừng ký chủ rút trúng "*Thiên Lương Vương phá buff", thời hiệu tám giờ, đếm ngược một phút kích hoạt. 】
*Thiên Lương Vương phá: Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản. Trong trường hợp này có thể hiểu là Lăng Sơ nhận được kỹ năng hóa thân thành “Tổng tài bá đạo.”
Lăng Sơ nhíu mày, cô không tìm được từ này trong trí nhớ, không hiểu ý tứ gì, vừa lúc đã đến phòng của giáo viên cố vấn, không hỏi nhiều nữa mà đi theo vào.
Lục Phong và Chu Kỷ An học chuyên ngành quản trị kinh doanh, nguyên chủ là chuyên ngành ngôn ngữ văn học Hán, lúc này cố vấn của hai khoa đều ở trong văn phòng, nhìn thấy hai con người có bối cảnh hùng hậu này, không khỏi đau đầu, hỏi: "Vì sao đánh nhau?"
Lục Phong trừng mắt nhìn Chu Kỷ An một cái, mím môi không nói một lời.
Dưới tình huống bình thường, bị nữ sinh đánh, Chu Kỷ An sẽ vì mất mặt mà không muốn nói, nhưng hôm nay Lăng Sơ lại mang đến cho cậu ta sự nhục nhã và đau đớn quá lớn, trong lòng hận đến phát đau, chỉ muốn cô bị trừng phạt.
Cậu ta mạnh mẽ chỉ về phía Lăng Sơ: "Là cô ta động thủ trước, bây giờ tôi phải đến bệnh viện kiểm tra thương tích, nếu có vấn đề, tôi muốn kiện cô ta bồi thường."
Hai giáo viên cố vấn liếc nhau, không tin lắm, một trong số đó một nhìn về phía Lăng Sơ: "Bạn học Lăng Sơ đúng không, những lời Chu Kỷ An nói là thật sao?"
Lăng Sơ giật giật khóe miệng, chiêu thức của cô cô biết rõ, đó là biện pháp huấn luyện bí mật trong quân doanh, quả thật là đau, nhưng sẽ không gây tổn thương cho người ta nửa phần, cho dù Chu Kỷ An có kiểm tra thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Cô vừa muốn nói để Chu Kỷ An đi kiểm tra, kết quả lại mở miệng: "Bồi thường? Muốn thu hút sự chú ý của tôi theo cách này sao? A, như thế nào, tối hôm qua Lục Phong không thỏa mãn cậu sao?"