- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 5
Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
Chương 5
Đối phương không có trả lời lại, Lăng Sơ phi thường tri kỷ lại gửi qua một tin nhắn.
【 Lăng Sơ 】: Học trưởng sao không trả lời WeChat? Anh đang bận xách quần à?
Cô thở dài xong, nói với 007: "Tiểu lang quân bây giờ không bằng chúng ta khi đó, nói cởi liền cởi, quá không rụt rè."
007: “......”
Nó nhất thời không phân biệt được ký chủ có phải đang đùa hay không.
Bên kia, biểu tình của vị Lâm học trưởng "không rụt rè" đã khôi phục bình thường, nhìn tin nhắn wechat thứ hai của Lăng Sơ gửi tới, vẫn là khuôn mặt ôn hòa như cũ, duy chỉ có ánh mắt hơi nổi lên một tia lạnh.
Là bạn thân từ nhỏ với Lục Phong, gia thế của anh ta tự nhiên cũng không kém, lấy ôn hòa bên ngoài để lừa người khác, là bản chất cũng tốt, biểu hiện bên ngoài cũng được, nhưng không có nghĩa là tính tình tốt đến mức có thể dễ dàng tha thứ cho người khác mạo phạm trêu chọc như vậy.
Lâm Ngạn Sâm nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, nhìn màn hình một lát, lại nở nụ cười, giống như nhìn thấy món đồ chơi vừa mất hứng thú bỗng nhiên lại toát ra một chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Anh ta suy nghĩ một chút, click mở bàn phím.
Lăng Sơ từ phòng tắm đi ra, cầm lấy điện thoại di động, đuôi lông mày khẽ nhấc lên.
Vị Lâm tiểu lang quân không rụt rè kia không ngờ lại gửi tới wechat.
【 Lâm học trưởng 】: Xin lỗi, dù sao lúc Lục Phong đuổi theo em, làm bạn bè và học trưởng tôi cũng đã giúp cậu ấy, em tức giận tôi có thể hiểu được. Lục Phong bên kia tôi sẽ khuyên nhủ cậu ấy, sau này em gặp phải phiền toái gì, nếu không ngại thì có thể nói với tôi. Được rồi, không làm phiền em nữa.
007 nhìn vẻ mặt không để bụng của ký chủ, nhịn không được hỏi: "Lời này thoạt nhìn rất chân thành a, so với mấy người đàn ông khác, trong cốt truyện Lâm Ngạn Sâm đối với nguyên chủ coi như là tốt rồi."
Chuyện này cũng không sai, cho dù trong cốt truyện "Lăng Sơ" nhảy nhót lung tung, mặt dày dùng thân phận học trưởng, học muội dây dưa với Lâm Ngạn Sâm, đối phương cũng nhiều nhất là không phản ứng mà thôi, ngẫu nhiên không đành lòng thấy "Lăng Sơ" nghèo túng, còn có thể giúp một phen.
Lăng Sơ không giải thích, ấn di động không chút để ý gật gật đầu: "Ừm, học trưởng là người tốt, cho nên tôi phải quan tâm anh ấy."
【 Lăng Sơ 】: Cám ơn học trưởng, tôi vừa vặn có một chuyện muốn hỏi anh.
Đối phương nhanh chóng trả lời: Có chuyện gì vậy?
【 Lăng Sơ 】: Cho nên vừa rồi anh thật sự cởϊ qυầи ra sao?
007 nhìn xem toàn bộ quá trình: "..."
Nhìn cái bộ dạng tự tìm đường chết này, nó thật sự hoài nghi ký chủ chờ không đến ba năm liền bị răng rắc trước.
☆
Lần này Lâm Ngạn Sâm không gửi tới WeChat nữa, Lăng Sơ bảo 007 để dành nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng lần này, chuẩn bị chờ "Nghe thấy giọng nói của ngươi" chấm dứt rồi mới rút.
Cô sợ lại rút phải một cái giống như "phóng đại du͙© vọиɠ", đến lúc đó phối hợp với tiếng lòng của người bị chính mình quấy rầy, hình ảnh kia...
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Sau khi buông di động xuống, Lăng Sơ chuẩn bị xuống lầu luyện công.
Nguyên chủ luyện qua mấy năm Taekwondo, bình thường đi làm, vận động tương đối lớn, tình trạng thân thể rất tốt, đáng tiếc đã qua hai mươi, xương cốt thành hình, muốn luyện thành võ công cấp thượng tướng trong vạn quân thời kỳ toàn thịnh kiếp trước của cô là không có khả năng. Nhưng mà nỗ lực cố gắng, lật đổ mười tám cái là không thành vấn đề.
Lăng Sơ không cảm thấy mất mát, cô xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Đường phố sạch sẽ rộng rãi, nhà ở sáng sủa thoải mái, võ công có thể luyện tập lại, cuộc sống yên tĩnh mà bình thản như vậy, cho dù trong mộng, cô cũng chưa từng thấy qua.
"Nhất nhất."
Bừng tỉnh hiện ra trong chớp mắt, bị giọng nói ôn hòa đánh tan, Lăng Sơ hoàn hồn, cười nhìn qua: "Mợ."
Lăng Sơ cũng không quá sa vào quá khứ, cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh, Trịnh Tư không chú ý tới, cười vẫy tay với cô: "Đứng lên đi, hôm qua về muộn, tiểu hài tử phải ngủ nhiều nên mợ không có gọi con, có muốn ăn gì không, mợ bảo dì như phòng bếp làm cho con." (TYT app)
Lăng. Hai mươi. Tiểu hài tử. Sơ: "..."
ĐƯỢC THÔI.
Cô đi theo mợ Trịnh Tư vào phòng bếp, cho dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng nhìn thấy dụng cụ trơn bóng trong phòng bếp này, vẫn là nhịn không được trong lòng sinh ra tán thưởng.
Lăng gia lập nghiệp bằng đồ dùng phòng bếp, là nhãn hiệu lớn nhất trong ngành, đương nhiên phòng bếp nhà mình phải bố trí đầy đủ, Trịnh Tư mở ra một cái tủ lạnh lớn bên trong, hỏi Lăng Sơ: "Thức ăn là buổi sáng vừa mới đưa tới, con xem muốn ăn cái gì?"
Nhìn bên trong đủ loại rau tươi, hải sản, thịt, Lăng Sơ nhịn không được lần nữa cảm thán cuộc sống hiện đại thật thuận tiện thoải mái.
Ánh mắt đảo qua con cua ngâm trong chậu nhôm bên cạnh, Lăng Sơ nghĩ đến kiếp trước sau khi lên núi, không còn cơ hội ăn mì hải sản nữa, trong lòng khẽ động: "Mợ, con tự làm đi."
Trịnh Tư sửng sốt một chút, cho rằng Lăng Sơ sợ bản thân gây thêm phiền toái, vội vàng nói: "Trong nhà mời dì chuyên môn nấu cơm, không cần ngại phiền toái, ở nhà khách khí cái gì?"
Lăng Sơ lắc đầu: "Không có, con thật sự muốn ăn mì tự mình làm."
Trịnh Tư thấy cô không giống như đang miễn cưỡng, đành phải đáp ứng: "Được rồi, có cần hỗ trợ không?"
Lăng Sơ gật gật đầu: "Có, bếp nấu con chưa từng thấy qua, nên dùng như thế nào ạ?"
Trịnh Tư: "..." Quên đi, cùng lắm thì chính là nổ tung một cái bếp, trong sách nói không nên đánh tan sự nhiệt tình khi đứa nhỏ khám phá những thứ mới mẻ.
Bởi vì sự kiện hạ thuốc ngày hôm qua, Lăng Diệp bị vợ mình cưỡng bách ở nhà nghỉ ngơi, ở trên lầu dùng máy tính xử lý xong công việc liền đi xuống lầu, nhìn vợ mình đứng ngồi không yên trên sô pha, đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Trong lòng Trịnh Tư còn đang lẩm bẩm hơn hai tiếng đồng hồ, cháu gái sao vẫn chưa đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn thấy ông xã đang lo lắng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhất thời tìm được chỗ phát tiết.
Bà nhìn thoáng qua cửa phòng bếp, xác định tạm thời không có người đi ra, trợn trắng mắt không khách khí mắng: “Đi sang một bên, nhìn thấy ông tôi liền tức giận.”
Lăng Sơ bưng chậu sứ nông đi ra, nhìn thấy cậu kéo một khuôn mặt đen đứng bên sô pha, giống như là một giây sau sẽ lập tức khởi nghiệp, nhưng trong đầu vang lên vẫn là đoạn âm thanh quen thuộc "Ô ô ô".
【Ô ô ô, tôi đều nhận sai rồi, sao lại mắng người a, lão bà thật hung dữ, tôi thật sợ hãi, ô ô ô. 】
Thái dương Lăng Sơ giật giật vài cái, dùng sức mím khóe miệng, bưng chậu sứ đặt lên bàn ăn.
Trịnh Tư đang chuẩn bị nhắm mắt lại thổi cho cháu gái nghe một tràng cầu vồng, vừa đi tới gần, "Di?" một tiếng.
Một mùi thơm xông vào trong khoang mũi, vừa có hải sản tươi ngon lại vừa có canh xương nồng đậm, đặc biệt chính là không có cái nào lấn át cái nào, không đậm không nhạt, mê người nói không nên lời.
Trịnh Tư cùng chồng mình cũng sửng sốt liếc nhau một cái, tiến lại gần nhìn, trong chậu sứ trắng cỡ lớn có chứa canh trong suốt hơi lóe lên, phía dưới rõ ràng có thể thấy được sợi mỳ, phía trên đặt cua, tôm đỏ, tôm tích, còn có mấy miếng cá không quá quen thuộc, vài vệt màu xanh biếc điểm xuyết trong đó, chỉ bằng hình ảnh này, cũng đã làm cho ngón trỏ người khác phải cử động.
Lăng Sơ nhìn bộ dạng hai vợ chồng cậu mợ, thăm dò hỏi: "Hầm canh xương có chút lâu, dì trong bếp còn đang nấu ăn, cậu, mợ cùng nhau ăn một chút?"
Trịnh Tư phục hồi tinh thần, giả vờ từ chối: "Con ăn trước đi, buổi sáng con không ăn cơm bây giờ khẳng định đói bụng, một chút mì này ba người không đủ ăn, chị Lý sắp làm xong rồi, chúng ta cũng không vội, chờ một chút."
Cậu cả ở một bên nghiêm túc đứng đắn gật gật đầu, phụ họa lời nói của vợ mình.
Lăng Sơ không thích từ chối, bình thường người khác nói như vậy, cho dù là thật hay giả cô cũng sẽ không hỏi nữa.
Nhưng điều kiện tiên quyết là trong đầu không xuất hiện mấy tiếng thét chói tai ——
【 A a a, mời mợ, mời mợ ăn, chỉ cần con khách khí nói thêm một câu, không, nửa câu, mợ lập tức đáp ứng! 】
【 Thơm quá a, thơm quá a, thơm quá a. 】
Lăng Sơ gắp một chút mỳ, nhẹ giọng thở dài, buông cái bát nhỏ trong tay xuống, bày ra bộ dáng chờ mong nhìn về phía hai vợ chồng: "Cậu, mợ, hai người nếm thử đi, đã lâu con không làm, đặc biệt cần lời nhận xét của hai người."
Vẻ mặt Trịnh Tư "Ai nha, không có biện pháp, còn không phải là cưng chiều đứa nhỏ sao" ôn nhu cười: "Vậy được, ta cùng cậu con nếm thử trước."
Lăng Sơ nhịn xuống ý cười bên miệng, đứng lên chuẩn bị đi lấy hai bộ bát đũa, vừa quay đầu lại, cậu cả nghiêm túc đứng đắn của cô không biết từ khi nào đã đi qua phòng bếp một chuyến, hiện tại đang ngồi ở bên cạnh bàn cầm đũa vớt mì cho vợ.
Một ngụm canh đi xuống, hai vợ chồng Trịnh Tư đã bị chinh phục, lấy thân phận của bọn họ, loại mỹ vị trân quý nào chưa từng ăn qua, nhưng vẫn bị một chén mì hải sản đơn giản như vậy kinh diễm quá mức.
Canh tươi mà không đυ.c, sợi mỳ mỏng vừa phải, trơn trượt trong miệng, mùi hương lưu mãi trong miệng.
Lăng Sơ nhìn thấy mợ vì một muỗng canh cuối cùng, vụиɠ ŧяộʍ véo cánh tay của cậu cả, nhịn không được nửa che mặt, sợ mình cười ra tiếng.
Bởi vì buổi tối có môn tự chọn, hôm nay Lăng Sơ còn phải trở về trường học, Trịnh Tư lo lắng tình trạng sức khỏe của chồng, ở nhà nửa ngày, buổi chiều cũng chuẩn bị đi làm, thuận đường đưa Lăng Sơ đến trường.
Lăng Sơ dọc theo con đường lớn chậm rãi đi về phía ký túc xá, khi đi qua sân bóng rổ, một quả bóng từ xa lăn đến bên chân.
"Bạn học, phiền ném bóng qua đây một chút."
Lăng Sơ nhặt bóng lên, theo phương hướng giọng nói nhìn qua, đối diện với người hô to, đối phương nhận ra cô là ai, biểu tình tối sầm lại.
【Đinh, kích hoạt nội dung nhân vật, mời ký chủ dựa theo kịch bản sau đây hoàn thành nhiệm vụ lời thoại. 】
【 Cầm quả bóng đang chuẩn bị ném qua, một chiếc xe máy bỗng nhiên lướt qua, trong lòng cô hoảng sợ, vội vàng né tránh nặng nề ngã xuống đất, cổ chân đau đớn thấu xương, cô ngẩng mặt khóc nhìn về phía sân bóng rổ: "Lục Phong, tôi đau quá." 】
Nhiệm vụ vừa mới tuyên bố xong, tiếng xe máy ngay sau đó từ phía sau truyền đến, Lăng Sơ thậm chí không kịp quay đầu lại, nhảy mạnh sang phải một bước, người đi xe máy tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đua xe trong sân trường, cho nên tốc độ không nhanh, ánh mắt của cô đánh giá thời cơ thật tốt, giơ chân đạp mạnh, trong nháy mắt cả người lẫn xe đều bị đạp ngã xuống đất.
Căn bản không cho người ta cơ hội mở miệng, Lăng Sơ không nói hai lời tiến lên túm lấy cổ áo đối phương, cởi mũ bảo hiểm, hướng về phía sống mũi của cậu ta chính là một quyền, nhìn thấy hai hàng nước mắt sinh lý của đối phương không khống chế được mà rơi xuống, hài lòng gật gật đầu, sau đó túm tóc cậu ta, chỉ vào sân bóng rổ:
"Không muốn chết liền ôm mông kêu, nhanh kêu "Lục Phong, tối hôm qua tôi rất đau a.’"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 5