- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 4
Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
Chương 4
007 nhìn tươi cười cứng đờ trên mặt ký chủ, tri kỷ mà hỏi: "Ký chủ, cô có thể sử dụng tôi để nhờ không gian hệ thống loại bỏ một cơ quan quản lý thời gian và không gian? Bây giờ tôi có chút xấu hổ thay cô.”
Đối với ánh mắt nghiêm túc đứng đắn trước mặt, Lăng Sơ đã mất đi khí lực mắng người.
Giờ phút này, khuôn mặt trước mắt cực kỳ trùng khớp với ký ức của nguyên chủ, mặc dù nghiêm khắc mà nói, hai giờ trước cô thậm chí không biết người này, nhưng cũng không thể làm cô thoát khỏi chuyện đã đùa giỡn với trưởng bối, hiện thực tàn khốc khiến da đầu người ta tê dại.
Người đàn ông nghiêm túc chống ghế sau đứng dậy, ôm đầu trầm giọng hỏi: "Nhất Nhất? Sao cháu lại ở đây? Cháu vừa rồi nói hẹn cái gì?"
“...... Ước” Lăng Sơ nhanh chóng từ trong đầu chọn ra mấy từ mới: "Là hẹn xe? Cậu, xe của cậu bị hỏng rồi, đi xe của cháu về nhà đi.”
Người đàn ông nhíu mày rậm: "Hẹn xe? Cháu đang làm tài xế?" Lăng Sơ ước gì đối phương dời đi lực chú ý, mặc kệ là có hay không, trước tiên đều nói dối vòng qua chuyện vừa rồi, vừa định gật đầu, trong đầu bỗng nhiên vang lên một đoạn tiếng ô ô.
【Ô ô ô, con nhà người ta đều đang ngủ đang chơi game, Nhất Nhất nhà tôi lại phải nửa đêm đi làm kiếm tiền. Chuyện gì xảy ra với cháu gái tôi thế này? Thật kỳ lạ! Không được, trở về liền đưa cho Nhất Nhất tấm thẻ 100 vạn! 】
Lăng Sơ: "???"
Cô nghi ngờ nhìn người trước mặt, gương mặt nghiêm túc kia vô cùng lạnh lùng, tướng mạo anh tuấn dường như bị khí chất lạnh lùng cứng rắn như đồ cổ kia che lại, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Nếu như không phải trong đầu có âm thanh thương tiếc yêu thương như thể muốn tràn ra, Lăng Sơ thiếu chút nữa liền tin.
Da mặt dày như cô lúc này cũng chỉ có thể giật giật khóe miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Khuôn mặt của cậu cả càng nhíu chặt, trong đầu lại truyền đến một giọng nói: [Nhất Nhất sao lại không nói lời nào? Có phải mệt mỏi hay không, đều do mình, em gái bận rộn như vậy, người làm cậu cả như mình quả thật thất trách!]
“...... Cậu, người này là tài xế của cậu sao?" Lăng Sơ vội vàng lên tiếng, nếu như không nói lời nào nữa, cô sợ vị cậu cả này sẽ đau lòng đến ngất xỉu mất.
Âm thanh trong đầu quả nhiên ngừng lại, tầm mắt lạnh như băng của cậu cả bên cạnh lướt qua mặt đối phương, Tống Bằng bên cạnh nhịn không được run rẩy, ở trong lòng thì thầm.
Đây không phải là Lăng tiên sinh của Điện tử Tụng Thái sao? Không nghĩ tới là cậu của cô gái này, bất quá nhìn quan hệ hai người giống như vẫn bình thường a.
Cũng đúng, mấy năm trước Lăng tổng làm cho em gái còn có anh trai rời khỏi hội đồng quản trị, đổi lại là quan hệ nhà ai cũng không tốt.
Tình thân hào môn a, ai!
Không ai chú ý đến nội tâm của anh ta, ánh mắt vô tình của cậu cả lướt qua tài xế đang run rẩy, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi 110.
Tống Bằng thở dài, nói với Dịch tổng trong xe phía trước một tiếng, gọi điện thoại bảo vệ sĩ trong nhà đến đây đón người, anh ta và hai cậu cháu Lăng Sơ đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Bởi vì ở trên thương trường gặp qua vài lần, trong lúc chờ người, Dịch tổng xuống xe tới chào hỏi cậu cả, so với loại người qua đường không quan trọng như Lăng Sơ, thái độ của đối phương đối với cậu cả Lăng tốt hơn một chút, khuôn mặt lạnh lùng nhiều hơn vài phần nhiệt độ.
Chào hỏi xong thì rời đi, Dịch tổng ngồi bên cạnh cửa xe nhìn lướt qua Lăng Sơ, liếc mắt một cái cực nhạt, giống như là kế hoạch của mình bị một con sâu đột nhiên xuất hiện phá hư.
Không quan trọng, nhưng vẫn làm cho người ta không hài lòng.
Con sâu Lăng Sơ cảm thấy không sao cả cười một cái, tựa vào cửa xe cà lơ phất phất tay: "Tạm biệt Dị Chủng."
Dịch Tổng: "..." Dị Chủng…..À không, Dịch tổng mặt lạnh được vệ sĩ đón đi.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, trước tiên đưa cậu cả Lăng đến bệnh viện kiểm tra xem có uống thuốc không rõ ràng hay không, trong lúc chờ lại lập biên bản cho Lăng Sơ.
Thời điểm ghi chép, mợ cả và trợ lý của cậu cũng chạy tới bệnh viện, tóc bà ấy xõa loạn sau lưng, quần áo cũng không có mặc tử tế, giống như là tùy tay mặc vào, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Bà nhìn thấy Lăng Sơ từ xa, sau khi đến gần liền thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhẹ nhàng ôm cô một chút, lôi kéo người đánh giá từ trên xuống dưới: "Ta nghe cậu cả của con nói hết rồi, con có bị thương hay không? Cậu cả của con bây giờ thế nào?"
Cả người Lăng Sơ vẫn còn cứng đờ, trong trí nhớ của "Lăng Sơ", mợ cả là một người tao nhã, ôn hòa, vòng tay của bà ấy cũng dịu dàng ấm áp như vậy.
Cô chỉ có thể lắc đầu, ba ba la la mà nói: "Con không sao, cậu cả vẫn đang kiểm tra."
Mợ trấn an cười cười với cô, biểu tình rất miễn cưỡng, Lăng Sơ vừa định an ủi hai câu, trong đầu đã vang lên một tiếng gầm, thiếu chút nữa dọa cô run rẩy.
【Lăng! Diệp! Đều đã bốn mươi mấy tuổi, một chút đầu óc cũng không dài ra, thối đến mức làm cho người ta tránh đi. Hôm nay nếu tra ra đồ uống có vấn đề, nể tình đáng thương tôi tha cho ông một mạng, nếu không tra ra, hừ! Lão nương về nhà nhất định phải mua 100 quả sầu riêng để cho ông quỳ vỡ đầu gối! 】
“......” Lăng Sơ hít vào một hơi ngửa ra sau, mạnh mẽ lui ra sau một bước, mợ không suy nghĩ nhiều, trấn an vỗ vỗ tay cô: "Hôm nay nhờ có con, cậu con nếu xảy ra chuyện, ta..."
Giọng của bà nghẹn ngào, Lăng Sơ biết trong tình huống bình thường mình nên an ủi vài câu, nhưng cô…..chen vào không nổi.
Trong đầu tràn ngập tiếng mợ mắng chửi tên hung thủ không biết tên tuổi kia, hiện tại Lăng Sơ chỉ cảm thấy may mắn là cậu cả còn đang kiểm tra, bằng không đầu óc có thể đã bị hai vợ chồng nhà này triệt để công chiếm.
Hết lần này tới lần khác cảnh sát đi lại đây, đem chuyện tên tài xế đáng khinh kia nói với mợ, trong lòng Lăng Sơ lộp bộp một chút, lại nhìn, biểu tình của mợ có thể nói là thâm trầm đến mức hoàn mỹ, một giây sau, tên tài xế ở trong đầu Lăng Sơ dùng đủ loại phương thức thảm khốc vô nhân đạo, chết hết lần này đến lần khác.
Mợ mắng trong lòng xong, lại dỗ cháu gái "đáng thương" hơn nửa ngày, mặt lạnh gọi điện thoại cho luật sư, thương lượng đem hình phạt của tên đàn ông cặn bã này tăng lên mức cao nhất.
Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, trong cơ thể của cậu cả có thuốc gây mê còn sót lại, không nghiêm trọng, có thể dựa vào sự trao đổi chất của cơ thể bài tiết ra, lại làm tốt chuyện khai báo án, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm mới tính là chấm dứt.
Lăng Sơ muốn trở về trường học, cậu cả Lăng cùng mợ đương nhiên không có khả năng đồng ý, trực tiếp đưa người về nhà.
Buổi tối rửa mặt xong, nằm trên giường, Lăng Sơ mới dành chút thời gian xem xét tình tiết.
Đoạn cốt truyện này vừa vặn có liên quan đến cậu cả. Nguyên chủ "Lăng Sơ" tuy rằng keo kiệt, nhưng kỳ thật là một phú nhị đại, chưa bao giờ lộ ra bên ngoài.
Trong kịch bản, ngày mai sẽ truyền đến tin tức cậu cả Lăng Diệp say rượu lái xe, gây tai nạn chết người.
Ngay sau đó sản phẩm của công ty xảy ra vấn đề, nghệ sĩ như công ty giải trí của mợ cả tự nhận mình gặp phải quy tắc ngầm, tin tức một nam sinh cao tam đánh chết bạn học trong khuôn viên trường bị tung lên mạng.
Cái này còn chưa tính xong, tổng giám đốc Công ty Điện tử Tụng Thái Lăng Cầm không lâu sau đó liền chết, anh trai vừa mới qua thất đầu, em gái liền bao dưỡng tiểu thịt tươi sau lại bởi vì chơi quá mãnh liệt nên ngoài ý muốn hít thở không thông mà chết, giá cổ phiếu Điện tử Tụn Thái một đường trượt dốc, cuối cùng nợ nần phá sản.
Lúc này có người tìm được nam chủ Lăng Đồ, tỏ vẻ chỉ cần cậu ta nhận tội đánh chết bạn học, có thể hỗ trợ trả nợ cho Lăng gia.
Nam chủ đồng ý.
Trong suốt cốt truyện, gia đình nam chủ hầu như không có một người có kết cục tốt.
Lăng Sơ nhớ tới tiếng lòng vừa rồi nghe được trong đầu, cười, hỏi 007: "Cậu xác định nội dung truyện không thành vấn đề?"
007 khá chắc chắn: "Từ kết quả cuối cùng được trình bày, không có vấn đề gì."
Lăng Sơ nhướng mày, nghe ra ý tứ của 007: "Chính là nói cụ thể phát sinh như thế nào, có nội tình hay không, thậm chí là thật hay giả, trong cốt truyện cũng sẽ không giải thích, nó chỉ đưa ra kết quả cuối cùng được nhận định."
007 do dự một chút, nói: "Đúng, tôi biết không nhiều hơn cô, dựa theo quy định, hệ thống và nhận thức của ký chủ đối với cốt truyện là đồng bộ."
Lăng Sơ rũ mắt xuống, nói như vậy cô liền hiểu.
Trong cốt truyện, nguyên chủ tham lam hư vinh, tự đại buồn cười, ở giữa mấy người đàn ông ưu tú chọn lựa chọn lựa, lại bị người ta đùa giỡn mà không biết.
Nhưng Lăng Sơ nhìn qua ký ức của nguyên chủ, đối phương chỉ là một cô gái có chút trầm mặc, hướng nội không quá để ý đến quan điểm của người khác.
Cô đối với người ta keo kiệt, nhưng chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, cô yêu tiền, lại chỉ thích tự mình kiếm được, nếu không một phú nhị đại cần gì phải đi làm thuê khắp nơi, tiền tiêu vặt cố định mỗi tháng trong thẻ chính là một con số không nhỏ, nếu như không đủ, tùy tiện đưa tay ra, cậu cả, mẹ của cô lập tức có thể đưa cho.
Chỉ là không muốn tiêu mà thôi.
Hầu như không có nửa phần tương tự như cốt truyện.
Hiện tại Lăng Sơ hiểu rồi, kịch bản chỉ trình bày những gì nó muốn trình bày, tính cách nhân vật lệch lạc, là tự nguyện hay là bất đắc dĩ, trong một loạt hành vi có nội tình gì, chỉ cần bảo đảm có thể đạt được kết quả cuối cùng, những thứ khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nó.
Nguyên chủ có phải thật sự hư vinh hay không không quan trọng, có phải Hắc Liên Hoa hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô sẽ phải làm những chuyện trong kịch bản, những cảm xúc và thái độ khác, kịch bản sẽ dựa theo tính cách của nhân vật Hắc Liên Hoa mà bổ sung.
Nói tóm lại, kịch bản là một cái rắm bịa đặt, ngoại trừ kết quả thì những cái khác đều không thể tin được.
Hiểu rõ những điều này, Lăng Sơ cười nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả mà đi vào mộng đẹp.
Cô cũng không bởi vì phát hiện con đường phía trước mê mang, nguy cơ bốn phía mà cảm thấy sợ hãi, ngược lại thậm chí có chút an tâm.
Đạt được càng dễ dàng, mất đi càng nhanh, nếu như chỉ đơn giản nói theo lời thoại, thậm chí không cần giống nhau như đúc cũng có thể có cuộc sống mới, chính vì vậy cô cũng không cần lo lắng, hiện tại loại tình huống này quả thật vô cùng hợp với cô.
Hôm sau, thời điểm Lăng Sơ tỉnh ngủ đã là hơn chín giờ.
Là bị âm báo WeChat đánh thức.
Cô không thuần thục mà mở khóa điện thoại click tin nhắn, tổng cộng có hai tin nhắn, một là bạn cùng phòng, thấy buổi sáng cô không đến lớp, hỏi cô có việc gì không.
Một người khác là từ một người mà nguyên chủ đã từng thích.
【 Lâm học trưởng 】: Lăng Sơ, chuyện tối hôm qua tôi đã nghe nói, lần này Lục Phong làm hơi quá đáng, tôi thay cậu ấy xin lỗi em, em.....Không sao chứ?
Vị học trưởng tên Lâm Ngạn Sâm này vô cùng nổi danh ở trường học, cao quý ôn hòa, đối đãi với người khác chu đáo hữu lễ, là nhân vật cấp bậc giáo thảo, trong lòng nguyên chủ cũng từng nảy mầm với anh ta.
Lục Phong là học đệ của Lâm Ngạn Sâm, Lục Phong có thể theo đuổi được nguyên chủ cũng có sự giúp đỡ của anh ta ở bên trong.
Kỳ thật muốn nói Lục Phong thích nguyên chủ có nhiều hay không, cũng không có, bất quá là do nguyên chủ có bộ dạng sinh đẹp, lại chậm chạp không thích phản ứng với người khác, ít nhiều có chút khiêu chiến.
Buồn cười chính là tình cảm của cậu ta cũng không thuần khiết, thế nhưng cũng không biết xấu hổ mà thăm dò nguyên chủ, bị cự tuyệt còn ngược lại chỉ trích nguyên chủ chê nghèo yêu giàu, tình cảm không thuần túy.
Lăng Sơ không tin vị giáo thảo thông minh này, đối với một chút đức hạnh của anh ta cũng hoàn toàn không biết gì cả.
【Đinh, nhân vật nội dung kịch bản xuất hiện, mời ký chủ hoàn thành trả lời WeChat theo kịch bản sau. 】
【 Lăng Sơ còn đắm chìm trong tin tức cậu cả bị tai nạn xe hơi chết, nhìn thấy tin tức của Lâm Ngạn Sâm, mờ mịt chua xót trong lòng đồng loạt dâng lên, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, mở wechat trả lời: Không sao học trưởng, không cần xin lỗi, em không sao. 】
Lăng Sơ không thuần thục mở bàn phím, từng chữ từng chữ đâm qua.
Lúc này, văn phòng Hội Sinh viên Đại học Trung Quốc.
Lâm Ngạn Sâm cầm cuốn sách tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rộng rãi chiếu ra sau lưng, làm nổi bật lên nụ cười nhạt trên khóe miệng, khiến cho chàng trai càng thêm ôn nhu lưu luyến.
Nghe được âm báo wechat, anh ta lại chậm rãi lật qua một trang sách, vài phút sau mới không chút hoang mang cầm điện thoại di động.
【 Lăng Sơ 】: Không sao cả học trưởng, không cần xin lỗi, em không sao.
Ý cười khóe miệng càng sâu, vài phần hứng thú lập tức tan rã, nhìn đối phương đang nhập chữ, anh ta rũ mắt xuống, mất đi hứng thú tiếp tục xem, vừa định buông di động xuống, tin nhắn mới đã nhảy ra.
【 Lăng Sơ 】: Anh cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? A, anh cùng tên chó kia cởϊ qυầи chờ cho lão nương.
Khóe miệng tươi cười của Lâm Ngạn Sâm cứng đờ, qua một phút, đối phương lại bổ sung thêm một tin nhắn.
【 Lăng Sơ 】: Anh cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? A, anh làm tên chó kia cởϊ qυầи chờ cho lão nương.
【 Lăng Sơ 】: Học trưởng, lời vừa rồi anh thấy rồi sao, "Cùng" và "Làm" quá giống nhau, không cẩn thận gửi nhầm, tôi thay chính mình xin lỗi anh, anh... Vẫn chưa cởϊ qυầи đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 4