Chương 14
Thầy giáo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nơi pháo đài biên cương có hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, lại vừa lúc gặp phải thiên tai và hạn hán, người dân cũng vì bất đắc dĩ mới phải rời khỏi quê hương, di cư vào Trung Nguyên. Người lớn còn khó có thể tồn tại được, huống chi là một nhóm trẻ em lớn nhất cũng chỉ mới mười bốn tuổi.”
Chỉ bằng trí tưởng tượng cũng có thể đoán được việc đó là khó khăn như thế nào, một nữ sinh với vẻ ngoài thông minh giận dữ nói: "Lăng Hán chính là một cặn bã, vì quyền thế mà ông ta vứt bỏ thành cổ không chút quan tâm. Bên này vợ con thì lưu lạc bên ngoài, bên kia liền cưới thϊếp sinh con sống hạnh phúc. Sau đó, còn vừa khóc vừa nói cái gì mà vứt bỏ một gia đình nhỏ để lập đại nghiệp, phi!”
"Cũng không thể nói như vậy được." Một nam sinh đeo kính đứng lên phản bác: "Tĩnh Văn Đế luôn có trách nhiệm với những binh lính của mình, lúc ấy nếu ông rút binh về Thương Tĩnh, thì chẳng phải những cố gắng nhiều năm trước đó đều vô ích sao? Hơn nữa sau đó bởi vì áy náy, ông ấy cũng một mực bồi thường cho Trấn Quốc công chúa và danh dự của "Trấn quốc" rồi. Con người của ông ấy, dù có lật lại lịch sử nhiều lần cũng không tìm được người thứ hai đâu.”
"Trách nhiệm của ông ta là gì?" Một nữ sinh khác mạnh mẽ tiếp lời, phẫn nộ đập bàn nói: "Binh lính Thương Tĩnh là người ở lâu nhất với ông ta nên ông ta phụ trách dẫn bọn họ ra ngoài, còn gia đình của mình thì bỏ lại khiến tất cả đều chết hết hay sao?”
Trong không gian, 007 nhìn bộ dáng nghiêm túc đang nghe giảng của ký chủ, tò mò hỏi: "Ký chủ, Trấn Quốc công chúa kia thật sự lợi hại như vậy sao?”
"Cũng được." Lăng Sơ dựa vào khung cửa nhíu nhíu mày, bộ dáng miễn cưỡng trả lời: "Chẳng qua là võ công tuyệt thế, tướng mạo thoát tục, thông minh vô song, cũng không có gì là phi thường cả.”
007: "....."
Nói thật đi ký chủ, cô chính là fan não tàn của Trấn Quốc công chúa đúng không.
Vẫn còn vài phút nữa mới tan học, 007 cảm thấy buồn chán, nói chuyện với ký chủ: "Ký chủ, khi còn nhỏ cô thường làm cái gì a?"
Lăng Sơ chậm rãi đứng thẳng người, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trước mười tuổi luyện võ, nghịch dại bị mắng. Sau mười tuổi, liền đi ăn xin.
"Còn nữa, cậu tỉnh lại một chút đi, danh hiệu Trấn Quốc công chúa là do Tĩnh Văn Đế bù đắp sao? Đó là do người ta mười hai tuổi đã nhập ngũ, từ một tiểu binh bắt đầu dùng đao kiếm thật mà đi lên, Tĩnh Văn Đế thống nhất nam bắc, có một nửa công lao đều là do Trấn Quốc công chúa, đó không phải gọi là vinh dự, là xứng đáng!”
Khí thế của mấy nữ sinh bỗng nhiên tăng vọt, nam sinh kia bị đè ép không dám đối đầu trực tiếp nữa, chỉ nhỏ giọng thì thào: "Lịch sử luôn có phần phóng đại hơn mà, một cô gái mười hai tuổi cải trang thành con trai gia nhập quân đội, nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.”
"Điểm này tôi không đồng ý." Vị giáo viên nãy giờ chỉ ngồi cười nhìn học sinh thảo luận, bỗng tiếp lời: " Bắc Tĩnh sử từng miêu tả lần đầu tiên Trấn Quốc công chúa Lăng Sơ làm chủ soái tấn công biên giới Nam Triều: trên người mặc áo giáp, tay cầm *thương hỏa diễm, oai phong lẫm liệt như cơn gió, mũi thương của nàng không ai dám cản, uy phong lẫm liệt không giống người thường”
*Thương: Một loại binh khí cổ đại
"Ngoài ra, trong lịch sử cũng có rất nhiều nữ tướng vượt trội hơn nhiều so với nam giới. Nếu nghi ngờ, trò hãy nghiên cứu thử xem, thầy hy vọng các em không nên dùng thành kiến vốn có của mình để nghi ngờ lịch sử."
Nam sinh kia rốt cuộc vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi, không phản bác nữa mà lặng lẽ cúi đầu.
007: "....."
Sơn đại vương khi còn trẻ đều phải lăn lộn tới mức thảm hại như vậy sao?
007 không tin lắm, theo như nó hiểu, ký chủ tuy rằng miệng toàn những lời đen tối, thoạt nhìn cũng không phải bộ dạng tốt đẹp gì, nhưng cô có biết chữ a, ở thời đại như vậy, chỉ riêng điểm này, tuyệt đối không thể sinh ra trong một gia đình nghèo khó được.
Lăng Sơ đút một tay vào túi, chậm rãi nói: "Thật đó, ban ngày chúng tôi vừa đi ăn xin vừa trốn về Trung Nguyên, ban đêm nếu có thể tìm được một cái miếu hoang thì tốt, tìm không thấy thì chỉ có thể để mọi người thay nhau cầm gậy gỗ mài nhọn, tảng đá sắc bén vây quanh thành một vòng, luân phiên canh gác đêm để những người còn lại nghỉ ngơi, phòng ngừa nửa đêm bị người khác nhặt về nấu thịt ăn.”
007 nghe xong liền bị dọa chết, nó không quá quen thuộc với ký chủ, bản thân vẫn còn có chút ngây thơ ấu trĩ, bằng không cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi đến mức lúng túng như vậy.
Nó không thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó khủng khϊếp như thế nào, giọng nói khẽ run lên: "Vậy, còn cha mẹ của cô thì sao?"
Trên mặt Lăng Sơ lộ ra một nụ cười, hàm chứa châm chọc như có như không, còn chưa kịp trả lời, tiếng chuông tan học bỗng nhiên vang lên.
Thầy giáo đi ra trước, ngay sau đó học sinh trong lớp cũng lần lượt chạy ra ngoài, Lăng Sơ đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Nhạc Thấm Hàm đang nhìn ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy liền buông lỏng, mím môi cười cười.
Sau khi cùng bạn học bên cạnh nói gì đó, hai người cùng nhau đi về phía Lăng Sơ, nữ sinh bên cạnh đi lên cười chào hỏi Lăng Sơ: "Chào chị gái.”
chào hỏi Lãng Sơ: "Chào chị gái.”
Lăng Sơ cũng mỉm cười: "Chảo em." rồi qua lại nói với 007: "Đây là một trong hai cô bé vừa tranh luận lúc nãy. Thật sự là vừa xinh đẹp, lại đa tài”
"..." 007 trợn mắt.
Cái này giống với trong truyền thuyết, chỉ cần cô khen ngợi thần tượng của tôi, vậy cô chính là bạn tốt của tôi rồi.
Ký chủ của nó đúng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Trấn Quốc công chúa .
Lăng Sơ dẫn Nhạc Thấm Hàm đến lớp Lăng Đồ tìm người, thấy tiểu thiếu gia đang ngồi trên ghế với vẻ mặt "lão tử khó chịu”, thấy Lăng Sơ xuất hiện ở cánh cửa vẻ mặt mới dịu đi.
Sau khi đi ra, nhìn thấy Nhạc Thấm Hàm cũng đang đợi ở đó, liền bĩu môi, hừ hừ nói: "Tại sao chị lại đi tìm cậu ấy trước?”
Lăng Sơ:"....."
Vừa nói nhiều vừa nhỏ mọn, vì sao loại người có tính cách chó má này lại có thể làm nam chính?
Nhạc Thấm Hàm bị nói có chút ngượng ngùng, mím môi tò mò hỏi: "Lăng Đồ, cậu cũng để chị gái mình đến làm phụ huynh à. Tại sao thế? Là do dì Lăng Cầm không rảnh à?”
"..." Lăng Đồ chột dạ trừng mắt nhìn cô ấy một cái, ngậm miệng buồn bực đi về phía phòng làm việc của lão sư.
Nhạc Thấm Hàm quay qua nhìn Lăng Sơ, ánh mắt đầy vô tội, nhỏ giọng hỏi: "Lăng Đồ làm sao vậy?”
"..." Lăng Sơ vỗ vỗ vai cô ấy: "Không có việc gì, có thể là bỗng nhiên nhớ tới vì sao mẹ mình lại không rảnh đi.”
Khi ba chị em đến, nam sinh quấy rối Nhạc Thấm Hàm và hai người bạn cùng lớp của Lăng Đồ cũng đã tới, dưới ánh mắt nghiêm khắc của lão sư, liếc mắt đưa tình .... À không phải, dùng ánh mắt hình viên đạn liếc nhìn nhau.
Lăng Sơ đi qua chào hỏi ba vị chủ nhiệm lớp: "Chào ba vị lão sư, tôi là chị gái của Lăng Đồ và Nhạc Thấm Hàm, mẹ tôi và bác gái, hiện đều không có ở đây, cho nên chỉ có tôi tới.”
Mấy lão sư nhíu mày, nghĩ đến lát nữa phụ huynh của nam sinh tiểu ra quần sẽ đến, cảm giác việc hôm nay có chút khó giải quyết rồi đây. Sau khi tìm cho Lăng Sơ một chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp của Lăng Đồ, Lý lão sư hỏi: "Ngài đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?”
*Vì ở đây tác giả không đề cập đến các giáo viên là nam hay nữ, nên mình sẽ để là lão sư nha.
Lăng Sơ gật gật đầu: “Vâng, tôi không chỉ hiểu mà còn là người tham gia nữa.”
Lão sư: "...
Ai có thể nói cho bọn họ biết, phụ huynh tham gia vào cuộc ẩu đả của học sinh thì nên xử lý như thế nào đây?
Lúc sau, lão sư chủ nhiệm của nam sinh tiểu ra quần mới nhận ra rằng kể từ khi vị phụ huynh tên Lăng Sơ này xuất hiện, cậu học sinh thường xuyên ngổ ngáo và không chịu chấp nhận kỷ luật bỗng chốc thu mình lại một bên, trông vô cùng thành thật.
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Lý lão sư đang suy nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào thì một vị phụ huynh khác cũng đến.
Bởi vì những người liên quan tương đối nhiều, nên hôm nay lão sư chỉ mời phụ huynh của những người quan trọng nhất đến.
Người tới là một vị phụ huynh nam, vẻ mặt nghiêm túc có vài phần bất mãn. Lăng Sơ lấy sự nghiệp ăn xin kéo dài hai năm của mình ra đảm bảo
Ông ta nhíu mày, chua ngoa nói: "Đây là thái độ của phụ huynh Lăng Đồ nên có sao? Con cái ở trường đánh người còn không thèm lộ mặt, liền đi tìm một tiểu nha đầu để lừa gạt người khác à. Thân là lão sư mà các người cũng tán thành thái độ như thế này sao?”
Lão sư nghe vậy vội vàng lên tiếng trấn an: "Phụ huynh em Triệu Thạch, trước tiên hãy bình tĩnh lại đã.”
Đối phương hiển nhiên chưa muốn dừng, lải nhải như muốn làm ầm ĩ thêm một trận nữa. Lăng Sơ nghe xong cảm thấy mệt mỏi, ngoáy ngoáy tai, xem vào: "Phụ huynh của Triệu Thạch đúng không, xin hỏi ông có chứng cứ gìchứng minh em trai tôi đánh người không?"
Thứ này khẳng định vô cùng nhiều chuyện.
Quả nhiên, khi bước vào việc đầu tiên ông ta làm là không quên liếc nhìn Lăng Đồ cùng mấy người khác đang đứng ở một bên, sau đó hướng về phía giáo viên chủ nhiệm của con trai mình: "Lão sư, những chuyện cụ thể tôi đã nói qua điện thoại hôm thứ bảy, về việc con trai tôi ở trường bị Lăng Đồ và bạn học đánh đập, tôi hy vọng hôm nay có thể cho tôi một lời giải thích. در
Vị lão sư kia khách khí mời ông ta ngồi xuống, giới thiệu: "Phụ huynh em Triệu Thạch, vị này là phụ huynh của Nhạc Thẩm Hàm và Lăng Đồ.”
Người đàn ông quay qua nhìn Lăng Sơ một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc đối với cô gái xinh đẹp trước mặt này, nhưng sau đó rất nhanh liền cảm thấy bất mãn cùng khinh thường.
Phụ huynh Triệu Thạch nghe vậy liền mím môi, ngang ngược nói: "Nếu tôi có chứng cứ thì đã trực tiếp báo cảnh sát rồi. Sở dĩ nguyện ý nghe theo lời giáo viên đến hòa giải, chính là vì nghĩ đến việc tuổi còn nhỏ hơn nữa cũng đều là học sinh, cho nên muốn cho mấy người một cơ hội thôi.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía đám người Lăng Đồ, giọng điệu mang theo vài phần uy hϊếp: "Tốt xấu gì cũng đã có nhiều năm ăn học như vậy, ta khuyên mấy đứa tốt nhất nên nói thật, đừng để những cuốn sách kia đều vào trong bụng chó.”
"Ông!" Lăng Đồ siết chặt nắm tay, tiến lên một bước, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái."Yên tâm đi, dù sao cũng không phải vào trong bụng ông đâu." Lăng Sơ khẽ cười, quay đầu nhìn về phía mấy vị lão sư: "Tôi cũng có vài lời, về chuyện em trai tôi ở bên ngoài trường học đánh bạn học Triệu Thạch tiểu ra quần, việc nhìn cậu ấy đi tiểu bên ngoài nhiều như vậy quả thực ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến đôi mắt của em tôi. Tôi thật sự rất lo lắng trước sự việc này, hy vọng nhà trường có thể cho tôi một lời giải thích.”
Mọi người: "..."
Sắc mặt Triệu Thạch đỏ lên: "Tôi không Có."
Phụ huynh cậu ta cũng tức giận đến trợn mắt nhìn Lăng Sơ: "Cô đừng nói bậy.”
Lăng Sơ không để ý tới hai người bọn họ, tựa lưng vào ghế, cằm khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: "Tôi chỉ hỏi một câu, hôm đó con trai ông về nhà quần có bị ướt hay không? Ông đừng phủ nhận, không bằng chúng ta báo cảnh sát, lấy mẫu nướ© ŧıểυ.”
"Đây là thái độ nên có của phụ huynh Triệu Thạch sao?" Lăng Sơ đút hai tay vào túi quần, nhàn rỗi nói: "Đứa nhỏ ở ngoài trường đi tiểu tùy tiện, làm cha mẹ ngay cả tờ giấy cũng không đưa, mặc cho đứa nhỏ lấy quần làm giấy vệ sinh.”
Phụ huynh Triệu Thạch: "... Cô"
Lăng Sơ cắt ngang lời ông ta, thở dài một tiếng, bộ dạng chân thành nói: "Tiểu không tự chủ là bệnh đó, tôi khuyên gia đình nên tìm bác sĩ để kiểm tra xem, đừng để tuyến tiền liệt của đứa nhỏ phát triển nhiều năm như vậy lại bị kẹt trong bụng chó.”
Phụ huynh Triệu Thạch: "..."
Tôi gõ mẹ nó!
"Cô mẹ nó có thể nói tiếng người không hay không” Phụ huynh Triệu Thạch tức giận, một tay giơ cao, làm bộ muốn động thủ.
"A, đau đau đau ..."
Phụ huynh Triệu Thạch: "..." 11
Cô cảm thấy cảnh sát sẽ phản ứng sao?
Hai nam sinh khác là bạn của Lăng Đồ thành thành thật thật đứng trước mặt lão sư, nhìn thấy phụ huynh của Triệu Thạch kiêu ngạo bị một câu nói của Lăng Sơ làm cho không biết phản bác như thế nào, lập tức đứng lên:
"Em có thể làm chứng! Em cũng nhìn thấy.”
Sau đó liền giơ tay lên, tròng mắt đảo qua đảo lại, che mặt lại giả mù sa mưa mà khó: "Lúc ấy em cảm thấy cực kỳ sợ hãi, từ nhỏ mẹ em nghĩ tới lại nhìn thấy..."
Nói đến đây, cậu ta liền dùng sức khịt mũi một cái, sau đó quay đầu nói với Triệu Thạch một tiếng: "Phi, súc sinh!”
Triệu Thạch: "..."
“Người anh em, đừng khóc." Một nam sinh da trắng khác thấy vậy thì ôm lấy đầu cậu ta, khuôn mặt xót xa đầy phẫn nộ nói: "Chúng ta phải tin tưởng vào pháp luật, chú cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta."
Hai anh em ôm nhau khóc ô ô, thanh âm vô cùng thê thảm, một cảnh tượng vô cùng cảm động.
Nhưng mà mọi người: "..."
Không đến mức, thật sự không đến mức, chỉ là tùy tiện mà tiểu bậy mà thôi, cũng không cần diễn nhiều như vậy.
Phụ huynh của Triệu Thạch tức giận, chỉ tay vào mấy học sinh mắng: "Học sinh như mấy đứa đều là có cái tố chất như vậy sao, không cần phải nói sang chuyện khác.”
Lăng Sơ nắm chặt cổ tay đối phương, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt, ánh mắt lãnh đạm: "Tôi còn muốn hỏi ông đó, ông mẹ nói có biết nói tiếng người không? Hay là chỉ biết lấy miệng đánh rắm?”
Các lão sư đang muốn ngăn cản đều sửng sốt, đứng bất động tại chỗ không biết nên giúp ai, chỉ có thể nói: "Lăng, Lăng Sơ đúng không, trước hết nên buông tay đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Chủ nhiệm lớp Lăng Đồ vừa nói vừa nháy mắt với cậu và Nhạc Thấm Hàm, ý bảo muốn khuyên nhủ Lăng Sơ.
Lăng Đồ huýt sáo ngoảnh mặt đi.
Không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ mà còn giữ chặt Nhạc Thấm Hàm.
Bây giờ chị gái cậu đang chiếm thế thượng phong, chỉ có kẻ ngốc mới rảnh mà đi ngăn lại.
Thật sảng khoái!
Lăng Sơ cũng không có ý định làm khó lão sư, hất tay người đàn ông ra, quay về ghế ngồi, lạnh lùng nói: "Con trai của mình là cái dạng gì, tin chắc là ông cũng hiểu rõ ràng, có chứng cứ thì báo cảnh sát, có bệnh thì đi chữa, muốn chết thì nói thẳng, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của tôi.”
Trong mắt của phụ huynh Triệu Thạch vừa sợ vừa giận, cũng không nói lời nào, cứ như vậy trừng mắt nhìn Lăng Sơ.
Nhạc Thấm Hàm cắn cắn môi dưới, đứng ra: "Thưa thầy, em cũng muốn nói, là bạn Triệu Thạch ở ngoài trường chặn em trước, ép buộc muốn em làm bạn gái của cậu ta.”
Lúc trước Lăng Đồ cùng mấy nam sinh vì bảo vệ Nhạc Thấm Hàm, sợ cô có bóng ma tâm lý, nên đã cố ý giấu diếm nguyên nhân sự việc, chỉ nói là do Triệu Thạch và bọn họ có không hợp nhau, cố ý bịa chuyện nói dối.
Đương nhiên, bản than Triệu Thạch sẽ không bao giờ nói ra, dẫn tới việc bây giờ lão sư cũng mới biết được nội tình bên trong.
Phụ huynh Triệu Thạch lập tức đứng lên: "Mấy người xem xem, đến cùng thì chính là con bé này đã sai người đánh con trai tôi." Ông nghiến răng hung tợn nhìn Nhạc Thấm Hàm: "Tuổi còn nhỏ không chịu học, chỉ biết câu dẫn..."
Lăng Sơ một quyền liền đem lời nói của ông ta đánh trở lại trong bụng: “Triệu Thạch, tuổi còn nhỏ không chú ý học hành, lại mang bộ dạng thiếu đánh, chỉ biết dụ dỗ tôi đánh cậu sao.”
Các lão sư muốn đi lên để giảng hòa, nhưng lúc này Lăng Sơ cũng không có ý định buông tay, túm lấy cổ áo đối phương, vẫy vẫy tay với Nhạc Thấm Hàm đang đỏ hoe mắt nói: "Lại đây.”
Nhạc Thấm Hàm hít hít mũi đi tới, Lăng Sơ gõ nhẹ lên đầu cô ấy: "Khóc cái gì? Em có làm sai sao?”
Nhạc Thấm Hàm lắc đầu, ủy khuất nói: "Không có.”
Lăng Sơ: "Lớn tiếng một chút.”
Nhạc Thấm Hàm ngẩng đầu, nhìn chị gái, nét mặt vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng dường như phảng phất có một chút ôn nhu chân thành tha thiết, mắt cô ấy càng đỏ hơn, lớn tiếng hét: "Không có.”
Lăng Sơ nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô ấy, tay kia liền kéo phụ huynh Triệu Thạch lại, bóp chặt cổ, lạnh lùng nhìn ông ta: "Con trai ông làm cho người ta ghê tởm, nhưng ông còn ghê tởm hơn so với cậu ta đấy.”
Nói xong cô liền quay đầu về phía Nhạc Thấm Hàm, ý bảo phụ huynh Triệu Thạch: "Xin lỗi.”
Tay cô tuy không dùng sức, nhưng vẻ mặt cùng động tác lại làm cho người khác cảm thấy không rét mà run, các lão sư cũng chỉ biết đứng tại chỗ, ngoài miệng thì khuyên Lăng Sơ buông tay, nói đề phòng lỡ xảy ra chuyện gì thì phải gọi bảo vệ, nhưng đợi đến nửa ngày cũng không có động tác.
Phụ huynh Triệu Thạch cũng giống như con trai, đều là những kẻ chỉ biết bắt nạt người khác, thấy các lão sư không có hành động gì, liền nhịn xuống, cúi đầu xin lỗi.
Bởi vì không có chứng cứ chứng minh đám người Lăng Đồ đánh người, nên chuyện này liền kết thúc.
Mở đầu vô cùng hoành tráng, kết thúc đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Trước khi ra khỏi cửa, phụ huynh của Triệu Thạch nhìn Lăng Sơ, xem ra là đang do dự có nên đả kích thêm vài câu hay không.
Lăng Sơ căn bản không thèm đến xỉa đến ông ta, hai tay đút túi, ngạo nghễ lắc chân: "Để con trai ông phải chờ rồi, không phải cậu ta thích chặn người sao. Nếu thế, về sau mỗi ngày sau khi tan học buổi tối tôi đều đứng đợi cậu ta, lão nương để cho cậu ta câu dẫn đủ."
Phụ huynh Triệu Thạch: "..."
Mẹ nó, rốt cuộc ai mới là phụ huynh côn đồ đây!