- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 13
Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
Chương 13
Chương 13
Sau khi rửa mặt xong thì quay về phòng, Lăng Sơ nằm trên giường bảo 007 lấy ra đĩa quay để rút thăm trúng thưởng.
Nhìn thấy tất cả các ô trên đĩa quay đều là màu đỏ, Lăng Sơ nhướng mày: "Lần này thật sự đều là phần thưởng tốt nha."
007 kiêu ngạo nói lớn: “Đúng vậy, tôi là người luôn biết giữ lời mà.” Sau đó, nó còn hừ hừ nói thêm: “Nể tình tôi đã vất vả như vậy, ký chủ, có phải cô nên suy nghĩ lại một chút thái độ ngày thường đối với tôi hay không?”
“Ồ.” Lăng Sơ gối đầu lên cánh tay, như có điều suy nghĩ: "Hóa ra cậu quả nhiên có thể điều chỉnh được giải thưởng, lúc trước tôi căn bản không phải vì xui xẻo mới rút được những thứ kia, là do cậu cố ý đúng không”
007: "..."
Không phải lúc này nên khen người ta hay sao?
Không biết bởi vì chột dạ hay tức giận, 007 liền tắt micro đi, Lăng Sơ cũng không so đo nhiều, trực tiếp lựa chọn rút thăm trúng thưởng.
[Đinh, chúc mừng ký chủ đã rút trúng "Mảnh cốt truyện nhot x1, xin vui lòng bấm vào để lấy cốt truyện.]
Lăng Sơ nhấp vào mảnh ghép, một đoạn kịch bản nháy mắt xuất hiện trong đầu cô.
Cốt truyện này không phải có liên quan đến những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua sao.
Lăng Đồ và nữ chính Nhạc Thấm Nhã là bạn học cùng trường khác lớp, bình thường vào thứ sáu bọn họ sẽ không tự học buổi tối mà thay vào đó sẽ cùng bạn học xin nghỉ để đi học thêm.
Tên tiểu tử bị Lăng Sơ cho một trận từ năm ngoái đã bắt đầu theo đuổi Nhạc Thấm Nhã, nhưng cô gái nhỏ này một lòng chỉ nghĩ đến việc học nên không muốn để ý đến cậu ta. Không nghĩ tới tiểu tử này to gan lớn mật, thời điểm Nhạc Thấm Nhã đang đi học bổ túc trở về liền chặn đường người ta ở trong ngõ hẻm. Sau đó, bị đám người Lăng Đồ đang đứng chờ tài xế bắt gặp được.
Theo cốt truyện gốc, lúc này cậu cả vì say rượu lái xe nên đã qua đời, khiến cho không chỉ dư luận bên ngoài dậy sóng, mà các hạng mục quan trọng của công ty cũng vì lý do thiếu người phụ trách nên tạm thời đều phải ngừng hoạt động. Những vấn đề này đến cuối cùng đều do một tay Lăng Cầm lo liệu hết toàn bộ, nên không có thời gian để quan tâm đến con trai mình.
Không chỉ vậy, vài ngày trước, đám lưu manh kia còn chặn đường nhóm người Lăng Đồ khi bọn họ đang trên đường đi học về, sau một trận ẩu đả, có người bị đánh ngộ thương đến chết, mọi chuyện phát tán cũng không được mấy ngày, một nghệ sĩ nhỏ dưới trướng công ty của mợ lại tự thú ở khách sạn, sau cảnh sát đến nơi liền phát hiện Lăng Cầm đã bị ngạt mà chết.
Sau khi chuyện này xảy ra, một nghệ sĩ khác như công ty của mợ đã tiết lộ những quy tắc ngầm của công ty khiến cho công ty bị thanh tra, mợ thân là người đứng đầu cũng bị kết án tù.
Cùng lúc đó, các sản phẩm của công ty Tụng Thái xuất hiện vấn đề gây nổ khiến khách hàng bị tử vong, nội bộ công ty trở nên hỗn loạn cộng thêm những công kích từ bên ngoài khiến Tụng Thái rất nhanh đã bị phá sản, Lăng Đồ bởi vì còn có mấy tháng nữa mới trưởng thành, nên bị đưa vào trại giam dành cho trẻ vị thành niên.
Đến lúc này, trong nhà chỉ còn lại nguyên chủ cùng người em họ mới tám tuổi Lăng San
Lăng Sơ sau khi xem xong thì cảm thấy tức đến vui vẻ, nhàn nhạt nói: "Hệ thống các cậu rất có đầu óc làm ăn nha, một đoạn cốt truyện bán hai lần, lần trước là bản phác thảo, còn lần này chuyển sang bản chi tiết à?”
007 vội vàng nói: "Ký chủ, cô nghe tôi nói đã ... A phi, nghe tôi giải thích.”
Lăng Sơ: "..."
Nghĩ lại thì thái độ bình thường tôi đối với cậu như vậy, vẫn là quá tốt đi.
007 giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục: "Đừng chú ý vào những sự trùng lặp đó, mà hãy nhìn xem nội dung có chắc chắn hay không."
"Ha ha." Lăng Sơ không đáp lời nữa, nhắm mắt lại và nói: "Nhắm mắt lại đi, đừng nói nữa."
007 vốn tưởng rằng ký chủ không có ý định truy cứu nữa, đang định thở phào nhẹ nhõm thì không gian đột nhiên rung chuyển, một khối thần thức bỗng hiện ra trước mắt.
"Ah ah! Sao ngươi lại ở đây?" 007 che mặt hét lên.
Lăng Sơ ngẩng đầu quan sát bốn phía, tất cả đều bị bao phủ bởi sương mù, chỉ có một đốm sáng đang phát ra ánh sáng bị thu nhỏ trong góc.
Cô bay qua, nhưng liền bị một kết giới vô hình chặn lại trước khi đến được đó, nhìn thấy đốm sáng đang cách đó không xa, cô đang muốn chạm vào nó thì 007 bỗng thét lên: "Không được, ký chủ, cô mau bỏ tay xuống.”
Lăng Sơ không thu tay lại, bất động một chỗ rồi hất cằm về phía 007: "Lý do?"
Những đốm sáng hình giọt nước rơi xuống thành từng chuỗi từ cơ thể 007, nó thút thít chán nản nói: "Đó là một thiết bị khiếu nại. Nếu cô chạm vào nó, Thanh tra của Cục quản lý Không gian và Thời gian sẽ đến đây ngay lập tức.”
Nói xong nó liền dùng sức lóe lên những đốm ánh sáng, sau đó quay qua nhìn Lăng Sơ hỏi một cách bực bội khó hiểu: "Làm thế nào mà cô có thể đi vào ý thức? Ngoại trừ những người bất tử, hầu hết các ký chủ thông thường đều không thể đi vào ý thức để tìm được hệ thống như vậy.”
Đây là một loại quy chế nhằm kiểm tra và giữ vững cân bằng mối quan hệ mỏng manh giữa ký chủ và hệ thống. Vì để ngăn chặn trường hợp khi một trong hai bên quá lớn, Cục quản lý thời gian và không gian đưa ra những quy định quản lý nghiêm ngặt, nếu như hệ thống có làm việc quá mức, ký chủ có tiến vào ý thức để gửi đơn khiếu nại.
Nhưng ý thức không dễ để khống chế mà phải mất một thời gian mới có thể làm chủ được nó. Tất cả những thứ này đều được viết trong hợp đồng ràng buộc giữa hệ thống và ký chủ. Trước đó, 007 đã vô cùng cẩn thận, cũng chỉ nói với cô rằng ký chủ có thể báo cáo lại, nhưng những phương thức và điều khoản cụ thể đều bị nó giấu đi.
Tuy nhiên, nó trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lại có một ký chủ bình thường, chỉ dựa vào chính mình cũng có thể nắm giữ được ý thức.
Lăng Sơ cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn về phía 007 đang uể oải nói: "Hai ngày nay khi tôi luyện nội lực, tôi đã thử dùng phương thức kết nối đại não, xem có thể tìm được cậu ở đâu hay không, không nghĩ tới vừa thử một lần liền được.”
Bình thường 007 biểu hiện rất thân thiện, nhưng thông qua vài phần thưởng nhiệm vụ này có thể biết được, nếu nó thật sự muốn làm điều gì đó, cô căn bản sẽ không thể chống lại được.
Lăng Sơ vô cùng ghét việc tính mạng của mình bị nắm trong tay người khác, cùng lắm thì chính là chết đi sống lại một lần nữa, mặc kệ 007 là thần hay quỷ, cô cũng phải dùng hết biện pháp thử một chút thì mới có thể sống tốt được.
007 trầm mặc, nó không biết ký chủ có những suy nghĩ này, nên chỉ đơn thuần cảm thán năng khiếu võ công của ký chủ: "Nếu như cô ở Tu tiên giới, cho dù không có linh căn, cô cũng nhất định sẽ có thể tu luyện thành công."
Đáng tiếc thế giới này không có linh khí, ngàn năm trước vẫn còn có thể miễn cưỡng tính là một thế giới võ giả cấp thấp, xong đến mấy chục năm gần đây, ngay cả việc tu luyện được một ít chân khí nội lực cũng là hiếm thấy.
Lăng Sơ không thèm để ý gật gật đầu, chân thành hỏi: "Cho nên cậu đã chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn báo cáo.”
007: "!!!"
"Mu Mụ!"
Mụ mụ vô cùng lãnh khốc: "Lấy thỏa thuận ràng buộc ra đây.”
007 nghẹn ngào lấy ra thỏa thuận, Lăng Sơ cẩn thận nhìn một lần, lại ném trở về.
“?” 007 nghi ngờ nhìn cô: "Sau khi ký kết, chúng ta bị hạn chế bởi hai bên, nhưng quyền và lợi ích của ký chủ có thể được đảm bảo, cô không muốn ký sao?"
"Hiện tại như vậy là tốt rồi." Lăng Sơ lộ ra một nụ cười xấu xa: "Bây giờ tôi chính là bá bá, cậu dám đắc tội với tôi, tôi liền nộp đơn khiếu nại, đến lúc đó chỉ có người ràng buộc ký chủ bất hợp pháp là cậu sẽ bị phạt, có loại chuyện tốt này, tại sao tôi lại phải tự trói buộc mình vào cái thỏa thuận kia.”
007: "..."
Ô ô ô, cuối cùng thì tên hề thực sự chính là mình.
Sau khi giải quyết được một trong những mối lo của mình, hôm sau Lăng Sơ vẫn dậy sớm như thường lệ để luyện công, 007 bị nắm phải điểm yếu, liên tiếp phóng ra một loạt cầu vồng vào buổi sáng. Sau khi xác nhận thấy Lăng Sơ cũng không có ý làm khó mình, mới miễn cưỡng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau buổi trưa, Lăng Sơ nhận được một cuộc gọi từ bác gái.
Khi nguyên chủ sống cùng với ông bà ngoại, các chú bác cảm thấy cha mẹ đứa nhỏ không ở bên cạnh, nên đã đem cô yêu thương như con ruột. Lăng Cầm cảm thấy rất biết ơn sự chăm sóc với nguyên chủ của anh cả và chị dâu, nên sau khi biết Nhạc Thấm Hàm muốn thi biên kịch, liên hỗ trợ chuyển hộ khẩu của cô ấy đến Cảnh Thành, thuận tiện cho cô ấy có thể thi vào đại học mà mình yêu thích.
Lăng Sơ nhận cuộc gọi: "Bác gái.”
Chị gái trốn học làm gương cho em trai trốn học, cái thể loại này thật đúng là quá phô trương rồi, cô muốn giữ thể diện nha, nhưng tạm thời có lẽ là làm không được.
Trường trung học trực thuộc cách đại học Cảnh Đại rất gần, lúc Lăng Sơ đến mới là tám giờ bốn mươi.
Giữa trường trung học và trường đại học có sự khác biệt, tuy rằng trong trí nhớ của nguyên chủ đều có, nhưng Lăng Sơ vẫn cảm thấy rất mới lạ. Theo bậc thang đi lên lầu, trước tiên tìm được lớp học của Nhạc Thấm Hàm, qua cửa sổ tò mò nhìn vào trong.
Bên trong lớp đang học lịch sử, còn có mười phút nữa sẽ tan học, giáo viên dường như cũng đã dạy xong, nhìn học sinh dưới lớp đang đứng ngồi không yên, vỗ vỗ bàn nói: "Cả lớp im lặng một chút, đừng quấy rầy các lớp khác đang học, nếu thật sự không có việc gì làm, chúng ta liền học thêm một chút nữa đi."
Bên kia là một giọng nữ sảng khoái, có vài phần hơi lo lắng: "Ai, Nhất Nhất a, Hàm Hàm hôm nay gọi điện thoại cho bác nói giáo viên muốn gặp phụ huynh, hiện tại bác chưa mua được vé, con có thể thay bác đến trường hay không, bác sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể.”
Lăng Sơ nghĩ rằng hẳn là do sự việc diễn ra với Lăng Đồ đi. Thuận theo ý một con dê cũng là đuổi, hai con dê cũng phải thả, một câu liền đáp ứng: "Được, bác gái, bác đừng nóng vội, đến lúc đó nếu có việc gì con sẽ lập tức nói cho bác biết.”
Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lăng Sơ liền gọi điện thoại cho Nhạc Thấm Hàm, xác định thời gian là chín giờ.
Sáng sớm thứ hai, Lăng Sơ trở lại trường xin nghỉ.
Dưới lớp tiếng ồn ào khắp nơi, giáo viên tủm tỉm cười, ngược lại không phàn nàn gì nữa, chỉ thuận miệng nói vài câu.
"Nhà Nguyên là một trọng điểm. Nền kinh tế và văn hóa vô cùng thịnh vượng. Vị hoàng đế sáng lập ra Nguyên Thái Tông cũng là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử."
Lăng Sơ nhìn xung quanh một chút rồi dừng lại, tựa vào bên cửa nghe giáo viên nói tiếp.
Dưới lớp thỉnh thoảng truyền đến tiếng xì xào bàn tán, một trong số đó giơ tay lên hỏi: "Thưa thầy, chúng ta đừng thảo luận về những vấn đề này nữa, dù sao bây giờ cũng đã rất tốt rồi, thầy hãy kể cho bọn em nghe về một số sự kiện lịch sử ngoài chương trình học đi.”
Thầy giáo với mái tóc bạc trắng đi xuống bục giảng, khẽ gõ đầu cậu học sinh một cái: "Sử học chính quy trong chương trình em còn không nhớ kỹ, còn nói chuyện sử học ngoài chính quy.”
Nam sinh che đầu như đùa giỡn, kêu rên: "Ui, bị thầy đánh hỏng rồi, không nhớ được.”
Các bạn học khác cũng ồn ào, thầy giáo không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ bàn hai cái: "Được rồi, vừa vặn nói đến Nguyên Thái Tông, vậy thầy sẽ nói cho các em về nơi sinh của Nguyên Thái Tông, thành Thương Tĩnh ở phía Bắc.”
Nghe đến đây, Lăng Sơ dựa vào bên cửa, ánh mắt khẽ rũ xuống, lông mi không nhịn được mà run lên vài cái.
"Tĩnh triều trước kia, miền nam và miền bắc bị chia cắt. Sáu thành phía bắc gần biên giới Bắc triều trở thành pháo đài chống đỡ khi Thạch Quyết xâm lược. Thành Thương Tĩnh cũng là một trong sáu thành ấy."
"Vào năm Kiến Hưng thứ tư, Hoàng đề Tĩnh Văn và Lăng Hán lúc ấy đang tranh quyền bá chủ phương bắc, muốn cướp đi binh lực trong thành. Thạch Quyết lúc ấy đột nhiên xé bỏ hiệp nghị với Bắc Triều, mạnh dạn tấn công vào Thương Tĩnh, người dân trong thành biết rằng không thể ngăn cản được sự việc này, nên đã đem trẻ nhỏ dưới mười bốn tuổi cùng thê tử của Tĩnh Văn Đế trộm đưa ra khỏi thành trong đêm. Ba ngày sau thành bị phá hủy, những người dân còn lại trong thành đều bị quân hạch Quyết gϊếŧ chết."
Nghe xong, học sinh dưới lớp phát ra vài tiếng hô nhỏ, Lăng Sơ tựa vào bên cửa lẳng lặng nghe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thầy giáo đưa tay ra sau nói tiếp: "Nhưng ai có thể nghĩ được, mười mấy năm sau, xuất hiện thần tài phú khả địch quốc, danh kĩ quan mới của Thịnh Kinh, nửa giang sơn của Trấn Quốc công chúa khiến cho người ta kinh sợ, thậm chí xuất hiện nữ để khai sáng cường thịnh đất nước.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 13