Chương 12

Chương 12

Mọi người: "...

Uống không hết còn không cho đi?

Cô kiêu ngạo như vậy, quản lý của cô có biết không?!!

Chu Kỷ An muốn nói gì đó, nhưng bởi vì vừa rồi bị sặc rượu, họ quá gấp nên nói không mạch lạc, bạn bè bên cạnh cậu ta cũng không chú ý tới, tầm mắt của cả đám đều dừng lại trên người Lăng Sơ.

Bọn họ còn chưa từng thấy một người phụ nữ hung tàn như vậy, một tên *dầu mỡ tự cho là tiêu sái cười ha ha, tà mị nói: "Ôi, còn chơi tính tình, quá sức a."

*Dầu mỡ: Người đàn ông dầu mỡ: một thuật ngữ được sử dụng trên Internet để mô tả những người có một số đặc điểm khó chịu sau khi bước vào tuổi trung niên, chẳng hạn như miệng lưỡi lanh lợi, bóng bẩy và sành điệu, và cuộc sống cẩu thả. Thường là đề cập đến nam giới.

Từ "dầu mỡ có nghĩa là một số phẩm chất khiến mọi người trông ghê tởm và kém hấp dẫn.

Bên này hát xong một cái mặt trắng, một nhân vật chân chó khác lập tức tiếp lời, nghiêm mặt nói với Lăng Sơ: "Thức thời thì nhanh tới đây kính rượu bồi tội, có tin chỉ một câu của Chu ca cũng có thể khiến cô không thể đứng ở đây hay không."

Đôi mắt đậu của anh ta híp lại, hẳn là muốn đi theo con đường soái ca với ánh mắt mê ly, tinh thần phục vụ khách hàng đi đầu, Lăng Sơ xách một chai rượu túm lấy cổ áo người nọ, trực tiếp rót rượu vào, giọng nói nhu hòa, ngữ điệu thành khẩn: "Đủ thành ý chưa? Có tin tôi nói một câu cũng có thể làm cho Chu ca của cậu khiến cho cậu uống không nổi không?"

Lời nói lưu manh hổ báo cỡ nào chứ? Chu Kỷ An ghê tởm cũng không họ nữa, dùng sức vỗ ngực hai cái, mạnh mẽ đứng lên chỉ vào Lăng Sơ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Lăng Sơ nghi hoặc liếc nhìn cậu ta một cái, lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý nói: "Đúng vậy, người này so với Lục Phong thì có chút khó coi, nhưng lúc này quả thật điều kiện không cho phép, hiện tại tìm người tới cũng không kịp, đều là anh em, trước tiên cứ chắp vá một chút vậy?"

Chân chó đã bị rót rượu cho ngốc, nghe Lăng Sơ nói, theo bản năng quấn chặt chiếc áo sơ mi bó sát của mình, rụt sang một bên.

Chu Kỳ An: "???"

Sao còn có Lục Phong? Cảm giác như là một bộ phim truyền hình?

Chu Kỷ An tức đến điên rồi, giẫm lên

đôi chân vướng víu của người bên

cạnh, sải bước tới muốn cùng Lăng Sơ

cô chết tôi sống: "Hôm nay tôi liều mạng với cô..."

Khí thế rất đủ, trạng thái cũng đầy, đáng tiếc tóc hơi dài một chút, bị Lăng Sơ kéo qua ấn lên mặt đất.

Người bên cạnh còn đang chờ xem náo nhiệt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hô to để Cho Lăng Sơ buông tay, có mấy người uống say trực tiếp duỗi tay đánh tới.

Có thể đánh được hay không cũng không nói, dù sao cả đám đều rất tự tin, cảm thấy cho dù Lăng Sơ ngưu bức, nhưng có thể đánh lại một đám người trong phòng sao?

Đáng tiếc tất cả đều là đưa đồ ăn, Lăng Sơ mới tới đây được mấy ngày, nội lực còn chưa luyện xong, nhưng chiêu thức, kỹ xảo bao gồm cả sự bạc nhược đối với cơ thể đều vô cùng quen thuộc, đánh đám ngu ngốc này cũng không khác gì đang chơi đùa.

Nháy mắt đám người trong phòng nằm xuống thành một mảnh, Lăng Sơ nắm cằm Chu Kỷ An, khiến cho đối phương ngẩng mặt lên nhìn mình, ôn hòa cười: "Cẩu đồ vật, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi bảo cậu uống, cậu mẹ nó bị điếc sao?"

Bởi vì đau đớn nên nước mắt sinh lý nhanh chóng tràn ngập hốc mắt, Chu Kỷ An không dám giãy dụa nữa, sợ chính mình vừa cúi đầu nước mắt sẽ rơi.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, cậu ta híp mắt cố gắng nhìn rõ biểu tình của Lăng Sơ lúc này.

Là phẫn nộ? Hay là đắc ý?

Nhưng mà cái gì cũng không có, đối phương giống như ngày đó ở bên cạnh sân bóng rổ, mặc dù một đạp tàn nhẫn đem cậu ta đạp ngã xuống xe, nói nhảm khắp trời bôi nhọ chính mình cùng Lục Phong, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhã tản mạn như cũ, giống như chuyện vừa rồi, những người trước mặt đều không đáng nhắc tới.

Một cỗ không cam lòng và phẫn nộ mãnh liệt xông lên, Chu Kỷ An nói không rõ cụ thể là cảm giác gì, l*иg ngực phảng phất như bị một ngọn lửa đâm cho thùng thùng rung động, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ ác niệm, muốn nhìn Lăng Sơ khóc cũng tốt, giận dữ cũng được, tóm lại, âm thanh dưới đáy lòng kêu gào muốn nhìn bộ dáng mất đi bình tĩnh của cô.

Bang.

Một cái tát trên trán đã cắt đứt suy nghĩ lung tung của Chu Kỷ An, Lăng Sơ cầm chai rượu vừa mở đưa đến miệng cậu ta, ra lệnh: "Uống"

Chai thủy tinh đập vào môi đυ.ng đến răng, Chu Kỷ An đau đớn phát ra âm thanh "tê tê", liếc nhìn Lăng Sơ một cái, trên mặt đối phương không hề thương tiếc, mắt trái viết "Nhanh lên" mắt phải viết "Uống cho tôi", giống như một cỗ máy bán rượu không có cảm xúc.

Fuck!

Chu Kỷ An mắng một tiếng trong lòng, cầm lấy chai rượu trực tiếp uống.

Trong phòng có bảy, tám người, gọi một tá bia, hai chai rượu ngoại Lăng Sơ cũng không nhớ rõ tên, dưới sự giám sát tàn nhẫn của "máy mời rượu, mấy người trong phòng uống đến một ngụm cũng không còn, toàn bộ đều uống xong.

Đối với bảy tám người mà nói, cái này không tính là nhiều, sau khi uống xong, Lăng Sơ cũng không ép đối phương nữa.

007 vẫn luôn nhắc tới ví dụ về cái chết khi uống rượu bên tai, cô muốn dạy cho Chu Kỷ An một bài học, nhưng cũng không chuẩn bị chuốc chết người.

Đương nhiên, chủ yếu là do bây giờ không thể so với trước kia, pháp luật của nơi này nghiêm minh, cô còn trẻ tuổi, không muốn lấy thân thử nghiệm sự uy nghiêm của nó.

Trước khi đi Lăng Sơ vỗ vỗ mặt Chu Kỷ An, tiếc nuối vuốt ve động mạch chính bên cổ cậu ta hai cái, cười tạm biệt: "Cảm ơn vị khách hàng hào phóng này, số hiệu của tôi là fdhuiuhgbkihk. hoan nghênh anh tới khiếu nại nha, tạm biệt."

.......”["Fuck!" Người vừa đi Chu Kỷ An đã đập mạnh bàn, vò đầu bứt tóc, đá người nằm bên cạnh: "Vừa rồi cô ta nói số hiệu công việc là bao nhiêu? Lão tử tuyệt đối không tin là có số hiệu dài như vậy đâu?"

Không ai nói chuyện, bọn họ cũng không tin, một chuỗi ký tự tiếng anh lại trộn lẫn thêm con số, ai mà nhớ a.

"Tôi, hình như tôi nhớ rõ." Tên chân chó vừa rồi quấn chặt áo sơ mi run rẩy giơ tay lên, lặp lại lời lăng Sơ một lần.

Chu Kỷ An mơ hồ nhớ rõ mấy chữ cái, hình như đúng là thứ tự như vậy, nhất thời nhìn tiểu đệ chỉ biết vỗ mông ngựa này với cặp mắt khác xưa.

Người bên cạnh cũng vỗ cậu ta một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán: "Đầu óc cậu có thể a, làm sao mà nhớ được vậy?"

Tiểu đệ hiếm khi có được khoảnh khắc nổi bật này, cười gãi gãi đầu, khiêm tốn khoát tay: "Kỳ thật cũng dễ nhớ, mấy người cẩn thận ngẫm lại, không phải là *Chu Kỷ An không Lục Tranh một, CP có thể hủy không thể nghịch" ghép tất cả lại là ra thôi."

Nguyên văn của câu đó là "JEJEZ Kh −, cp HJ #KHJi ", đọc là Zhouji"ān líng là fēng yī, cp kẻ chãi bùkěnì

Mọi người: "..."

Chu Kỳ An: "..."

"Lăn cho lão tử!"

Sau khi làm việc xong, Lăng Sơ trực tiếp tìm đến quản lý tỏ vẻ không đến nữa.

Cũng không hoàn toàn là bởi vì Chu Kỷ An, nơi này kiếm được nhiều tiền, nhưng buổi tối không an toàn, nguyên chủ chỉ là làm thêm vào cuối tuần, vốn cũng lên kế hoạch làm một tháng sẽ từ chức, về phần lúc trước vì sao lựa chọn tới đây, đại khái chỉ có thể quy kết về việc cốt truyện yêu cầu.

Thay quần áo xong đi ra, Lăng Sơ lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, vốn định về căn hộ Lăng Cầm mua cho nguyên chủ để nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ đến trong tủ lạnh của căn hộ không có đồ ăn.

Do dự một lát, Lăng Sơ mở danh bạ ra lấy số điện thoại di động của em trai thối gọi qua.

Âm thanh vừa mới vang lên đã có người bắt máy, đối diện mơ hồ truyền đến một tiếng nhạc, ngay sau đó, giọng nói phẫn nộ không kiên nhẫn của Lăng Đồ xuyên thấu qua ống nghe rõ ràng truyền đến: "Ai nha! Hơn nữa đêm lại đi gọi điện thoại."

Lăng Sơ trầm mặc một lát, quyết định

ác nhân cáo trạng trước: "Mười hai giờ

đêm còn không ngủ, em đang chơi

game à? Vị học sinh cao tam (lớp 12)

này."

Τ Chị gái chung quy vẫn là chị gái, khí thế của Lăng Đồ bị dập tắt trong nháy mắt, bối rối giải thích: "Em, em đây là thông qua sở thích để học tập."

Lăng Sơ: "..."

Nhìn bộ dáng không có văn hóa còn dùng thành ngữ bừa bãi này, thật không hổ là em trai ruột của cô.

Lăng Sơ thở dài một hơi: "Bây giờ mẹ đang ở nhà sao?"

Lăng Đồ vừa định nói không có ở đây, đầu nhỏ vừa chuyển, bỗng nhiên chỉ số thông minh online, hừ cười hỏi: "Chị hỏi mẹ có ở đây không làm gì? Có phải đi ra ngoài chơi đến nửa đêm, muốn về nhà nhưng lại sợ bị phát hiện?"

Trong giọng nói tràn ngập niềm vui đắc chí của tiểu nhân "Bị ta bắt được đi."

Đã là đêm rồi, Lăng Sơ không muốn cùng cậu quanh co qua điện thoại, tính tình tốt lại hỏi một lần nữa: "Mẹ có ở đây không?"

"Em nói cho chị biết thì có chỗ tốt gì không?" Lăng Đồ một tấc lại tiến thêm một thước hỏi.

Lăng Sơ khẽ mỉm cười trả lời: "Chỗ tốt không có, nhưng có thể tránh được một lần tiếp xúc thân mật với nắm đấm của chị."

Lăng Đồ: "..."

Ai nói khi còn bé chị gái bắt nạt em trai, lớn lên em trai bắt nạt chị gái?

Ai ?!!

Lăng Đồ dùng sức phồng mặt, ỷ vào cách một cái điện thoại, cố gắng mặc cả: "Em nói cho chị, chị phải đáp ứng em một chuyện.

Lăng Sơ mệt mỏi, một câu liền đáp úng.

Dù sao cũng không nhất định phải làm, tiểu tử này vẫn còn quá trẻ, đạo lý phụ nữ càng xinh đẹp càng biết gạt người" cũng không biết, vẫn nên để cho người làm chị như cô tự mình dạy mới được.

Cúp điện thoại xong, xác định Lăng Cầm không có ở nhà, Lăng Sơ gọi xe trực tiếp về nhà.

Sau khi về đến nhà, nhấn mật mã mở cửa, một ánh đèn màu vàng sẫm theo khe cửa chen ra.

Trên sô pha mơ hồ truyền đến một trận tiếng hoan hô, phối hợp với đoàn ánh sáng ấm áp kia, phảng phất thổi bay đi lạnh lẽo của buổi đêm đầu xuân.

Tay Lăng Sơ dừng lại trên tay nắm cửa một lát, đóng cửa lại yên lặng đổi giày, người trên sô pha hẳn là nghe được tiếng động, ngồi dậy, chắp tay sau lưng đi tới, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Bảo em đi đón chị nhưng lại không nói cho em biết chị đang ở đâu, còn về trễ như vậy, chơi rất vui đi?"

"..." Lăng Sơ đã quen với sự im lặng của ban đêm, chưa bao giờ biết mấy cậu nhóc lại có nhiều lời như vậy.

Cô thuận tay nhét đồ uống mua ở cửa hàng tiện lợi vào tay Lăng Đồ: "Làm thêm, cố ý mua đồ uống cho em."

Lăng Đồ phẫn nộ lắc lắc cái bình trong suốt trong tay: "Mua cho em nửa chai?"

Da mặt Lăng Sơ cực dày, trở tay đấm cái đầu chó của em trai: "Chị sợ em không thích uống, thay em uống thử nửa chai, rất ngon, mau đi nếm thử đi."

Lăng Đồ: "..."

Lần thứ 1001 phát ra nghi vấn, tình chị em địa ngục như chúng ta, là chân thật mà tồn tại sao?

Lăng Đồ phẫn nộ uống cạn chai, Lăng Sơ còn chưa kịp ngăn cản, Lăng Đồ uống xong chú ý tới động tác của cô, cảnh giác lui về phía sau một bước, hung dữ hỏi: "Làm gì? Còn muốn hối hận nên định cướp về?"

Lăng Sơ thong thả lắc đầu, trên mặt hiện lên một tia áy náy dối trá: "Kỳ thật chị không cẩn thận nếm thử cả một chai, đây là nước máy của nhà vệ sinh bên đường"

Lăng Đồ: "..."

Rút đao đi! Từ hôm nay, chị em phú nhị đại chúng ta sẽ chính thức tranh giành tài sản!

Trong miệng là vị đào ngọt ngào, không có nửa điểm quan hệ với nước máy, nhưng điều này cũng không làm chậm trễ sự bùng nổ của Lăng Đồ.

Chị của cậu quả thật là ấu trĩ hơn so với học sinh tiểu học!

Lăng Sơ đi đến bên sô pha ngồi xuống, ngáp một cái, hỏi: "Nói đi, muốn chị đáp ứng em chuyện gì?"

Vừa nhắc tới chính sự, Lăng Đồ không được tự nhiên, ánh mắt bay tới bay lui, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, giáo viên bảo gọi phụ huynh, thứ hai chị có thể đi một chuyến hay không."

"..." Đây đúng là một cái trải nghiệm mới lạ, Lăng Sơ suy nghĩ một chút, nói rõ thái độ: "Chị phải biết nguyên nhân là gì."

Lăng Đồ thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên sô pha, cười nhạo một tiếng: "Còn không phải là do mấy đứa cháu trai đêm qua sao, vậy mà còn có mặt cáo trạng với lão sư."

Lăng Sơ nhíu mày: "Em nói sự thật với lão sư chưa?"

"Không có." Lăng Đồ rụt cổ lại, *lý không thẳng khí không tráng nói: "Là bọn họ quấy rầy bạn nữ trước, hơn nữa lại không có camera giám sát để chứng minh, kẻ ngốc mới thừa nhận."

"Rất tốt." Lăng Sơ tán thưởng gật đầu.

Mặc dù trình độ văn hóa của đứa em trai này không cao, nhưng chỉ số IQ vẫn còn online.

Lăng Sơ đồng ý thứ hai sẽ đến trường học, trước khi lên lầu vỗ vỗ lưng em trai: "Tự tin một chút, phải luôn nhớ kỹ suy nghĩ lúc này của em, tuy rằng em trốn học, đánh nhau, cõng mẹ ruột để chị gái làm cha mẹ, nhưng em là một cậu bé thuần khiết vô tội."