- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 11
Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
Chương 11
Chương 11
"Cái gì mà tiểu ba ba, Lăng Sơ chị nếu không biết nói liền câm miệng đi, Ấn Phi Vũ thì tính là cái gì?"
Giọng nói nổi giận đùng đùng từ trên lầu truyền đến, cắt đứt lời Lăng Cầm muốn nói, ánh mắt ôn hòa khi nói chuyện với con gái nhanh chóng nghiêm khắc lại, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Lăng Đồ, ai dạy con nói như vậy? Ngay cả một câu chị gái cũng không gọi sao?"
Thiếu niên đứng trên lầu mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, đầu tóc như tổ gà, nhưng không che giấu được khuôn mặt anh tuấn, giờ phút này một đôi lông mày đen nhánh đang nhíu chặt lại, trên khuôn mặt có chút non nớt tràn đầy bướng bỉnh phản nghịch.
Lăng Đồ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, khıêυ khí©h cười, cố ý liếc về phía Lăng Sơ: "Con sẽ không, Lăng Sơ, Lăng Sơ, Lăng..."Bùm một tiếng, Lăng Sơ cầm lấy cây dao hoa, tiện tay băm một cái, củ năng tươi mới trên bàn nứt thành hai nửa.
"Gọi chị?" Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn người trên tầng một cái, cầm lấy nửa củ năng kia, giơ tay lên cắt bỏ lớp vỏ ngoài, vài giây sau hai củ năng trắng nõn đã vững vàng ngồi xổm trên thớt.
Biểu tình nhẹ nhàng thoải mái, động tác thành thạo, vui sướиɠ lại lưu loát, lửa giận của Lăng Đồ trong nháy mắt liền nguội lạnh xuống, xuyên qua lớp vỏ ngoài được gọt xuống, đột nhiên nhớ lại hành động vĩ đại một dao khiến người khác tiểu ra quần của Lăng Sơ vào tối hôm qua, nhất thời giật mình.
"Không, không có việc gì, chị, chị đang làm đồ ăn sáng à, có cần giúp đỡ không?"
Phảng phất như người vừa rồi gây sự không phải là cậu, thiếu niên cụp mi rủ mắt, nặn ra một nụ cười nhu thuận ngoan ngoãn, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Cầm: ???
Đây là đứa con trai ăn mềm không ăn cứng của bà sao?
Một tay Lăng Cầm đặt lên bàn, nghĩ đến chuyện chuyện tối hôm qua nghe được từ chỗ trợ lý, nhìn về phía đứa con trai đang đi tới: "Tối hôm qua..."
"Đi rửa sạch hành lá." Lăng Sơ nâng cằm với em trai, không chút khách khí mà sai bảo, Lăng Đồ ngoan ngoãn cầm hành đi đến bên cạnh bồn nước.
Lăng Cầm nhìn cảnh tượng gia đình khó có được này, dừng một chút, không nói gì nữa.
Hương thơm nồng đậm chậm rãi tràn ngập trong phòng, trước khi ra ngoài Lăng Sơ đã hầm một nồi canh thịt bò, nhờ dì giúp việc trông lửa giúp, hiện tại cũng đã sắp xong rồi.
Lấy bột mỳ ra chia thành các khối nhỏ, sau đó cho nhân thịt, da lợn đông lạnh, gia vị vào bát lớn, dùng sức khuấy đều.
Nhân được trộn đều, Lăng Sơ cầm lấy bột mì rắc lên bàn, một tay cầm chày cán bột, một tay ấn bột, cổ tay vừa xoay, xoa một cái, sủi cảo tròn mà mỏng liền nhanh chóng thành hình, Lăng Sơ tiện tay ném sang một bên, rất nhanh đã chồng thành một đống nhỏ.
Lăng đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước đứng ở một bên sửng sốt nhìn, khó có lúc hai mẹ con bọn họ không cãi vã, dùng một loại ánh mắt như nhìn *đại tiểu đương gia, ngoan ngoãn ngồi chờ.
*Đương gia: Người trông coi, chăm lo mọi chuyện trong nhà.
Dưới sự chờ mong của bốn ánh mắt, Lăng Sơ cũng không có cán thêm bột nữa, ước lượng xong số lượng, nhanh chóng bắt tay gói nhân, cho dầu vào chảo, đem từng miếng sủi cảo đã gói xong lần lượt bỏ vào, bật cả hai bếp nấu cùng một lúc, rất nhanh món ăn đã ra lò.
Bề ngoài sáng bóng, bên dưới vàng
giòn, mùi thịt nồng đậm trộn lẫn với
mùi thơm của dầu đậu phộng, 007
đang ở trong không gian cũng thèm
đến phát khóc.
Không cần Lăng Sơ phân phó, hai mẹ con Lăng Cầm một người thì bày bát đũa, một người bưng đồ ăn lên, phân công vô cùng ăn ý.
Trước khi tắt bếp, Lăng Sơ nhớ tới một đoạn video ngắn mà mình nhìn thấy tối qua, trong đó nói bữa sáng tốt nhất dành cho đứa nhỏ là thịt trứng sữa, lại đánh hai quả trứng gà đổ vào nồi cháo, nhanh chóng khuấy tan tắt lửa, bưng lên bàn.
Trước tiên múc một chén đặt trước mặt Lăng Cầm, lúc ngồi xuống Lăng Sơ lơ đãng mà nhìn em trai, tiểu thiếu gia Lăng Đồ rùng mình, lấy ra nhãn lực mà cả đời này chưa từng có, nhanh chóng hiểu ngầm ý, đứng dậy múc cho chị gái và mình mỗi người một chén cháo.Lăng Đồ nhất thời không còn khẩu vị, vì trả thù mà động tác ném đũa còn lớn hơn, âm dương quái khí nói: "Ấn Phi Vũ có thể nói chuyện tốt sao? À đúng rồi, anh ta khẳng định có thể nói thật tốt, ca hát cũng có thể hát thành như vậy, nếu nói chuyện cũng không rõ ràng, vậy còn không biết xấu hổ mà sống trên đời sao?"
Sắc mặt Lăng Cầm trầm xuống, bà dựa về phía sau, hai tay khoanh ngực, lạnh lùng nói: "Lần cuối cùng ta nói lại, mặc kệ ta có muốn kết hôn với Ấn Phi Vũ hay không, đây cũng là chuyện của ta, con không có quyền phản đối, ta cũng không có nghĩa vụ phải trưng cầu sự đồng ý của con."
Ôi, ôi!
Lăng Sơ ngồi húp cháo, ăn xong thì giơ tay lên.
Lăng Cầm liếc mắt nhìn cô một cái: "Làm sao vậy?"Lăng Sơ: "Là một phần tử trong nhà này, có phải là con thiếu một phần ký ức hay không."
Lăng Cầm & Lăng Đồ: "..."
Trận cãi vã này không bệnh mà chết, sau khi ăn xong, Lăng Sơ cũng đã biết được *tiền căn hậu quả của chuyện này.
*Tiền căn hậu quả: nguyên nhân và hậu quả.
Là một tổng giám đốc bá đạo chuyên nghiệp, một nhà đầu tư có tầm nhìn, một doanh nhân nổi tiếng, trong những năm qua Lăng Cầm đã hỗ trợ không ít người trẻ tuổi có ước mơ nhưng không muốn cố gắng.
Cho dù bên ngoài đánh giá như thế nào, Lăng Cầm vẫn là một phú bà giàu có nhiều mị lực, hào phóng vô vùng, một lần chỉ kết giao một người, luôn rất được hoan nghênh.Mà trong đám thanh niên thường xuyên thay đổi này, Ấn Phi Vũ là người có quan hệ lâu dài nhất với Lăng Cầm cho đến nay, trước mắt xem ra, có dấu hiệu thượng vị.
Lăng Đồ đối với vị "tiểu ba ba" tương lai "làm gì cũng không được, ăn cơm mềm thì đứng đầu" vô cùng kháng cự, ý đồ dùng phương thức làm trời làm đất để bày tỏ sợ kháng cự với Lăng Cầm.
Bận tâm thân phận học sinh cao tam của cậu nên Lăng Cầm vẫn luôn nhượng bộ, không nghĩ tới Lăng Đồ càng ngày càng làm quá, thế nhưng lá gan lớn đến mức trốn học.
Hai mẹ con không cách nào đạt được thống nhất, Lăng Cầm xoa xoa trán, đưa ra tối hậu thư: "Tóm lại con không được trốn học nữa, những chuyện khác chúng ta chờ con thi đại học xong rồi nói sau."
Đây chính là nhượng bộ, Lăng Cầm nói xong thì lên phòng đi ngủ bù.Lăng Đồ không nghe ra, khuôn mặt lãnh khốc ôm cánh tay, vẫn còn đang tức giận.
Lăng Sơ nhìn thời gian, hỏi cậu: "Buổi trưa ăn mì bò được không?"
Lăng Đồ hừ một tiếng: "Thứ bảy phải đi học, buổi trưa không về được."
"À." Lăng Sơ gật gật đầu: "Vậy buổi trưa chị sẽ nấu thêm hai món chính"
Lăng Đồ: "..."
Nói thật đi, chị chính là muốn khiến em tức chết, sau đó độc chiếm gia sản đúng không!
Thời gian của buổi sáng có hạn, rất nhanh Lăng Đồ đã ngồi xe đến trường học, Lăng Sơ duỗi eo lười biếng, trở về phòng ngồi trên ghế dài, lắc lư đọc sách.
Đại khái là nhìn không quen bộ dáng nhàn nhã của cô, âm thanh lãnh khốc của hệ thống tuyên bố nhiệm vụ lại truyền đến:007 khóc lóc giải thích: "Tôi cũng mới biết được thôi, cô biết đấy, nguyên chủ keo kiệt yêu tiền, đây là giả thiết nhân vật của cô, dựa theo quy định trước khi đi hết cốt truyện không thể làm sụp đổ hình tượng nhân vật, cho nên mới hạ cơ chế trừng phạt, bắt buộc ký chủ phải tuân theo thiết lập của con người."
Trong lòng Lăng Sơ rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, cô phát hiện rằng nhiệm vụ lời thoại này quả thật là đơn giản ngốc nghếch đến mức sủi bọt.
Nhiệm vụ lời thoại rất đơn giản, nhưng phần thưởng của nhiệm vụ lời thoại, thiết lập nhân vật của nguyên chủ, cốt truyện bí mật, một cái so với một cái càng hố người hơn.
Cô nhắm mắt bình phục tâm tình, một lát sau hỏi: "Ngoại trừ thiết lập keo kiệt, còn có cái gì khác không?"
"Không còn nữa." 007 vội vàng nói: "Trước khi cốt truyện kết thúc chỉ có cái này không thể sụp đổ, những cái khác ký chủ có thể tùy ý phát huy."Lăng Sơ nhéo nhéo ngón tay: "Giải thích một chút, tôi phải làm cái gì?"
007: "Bởi vì nguyên chủ keo kiệt, ngoại trừ đi học, thì chính là đang làm thêm hoặc trên đường đi làm thêm, cốt truyện về cô ấy cũng xảy ra nhiều hơn ở quá trình này, vì vậy cô không thể từ chối những công việc làm thêm liên quan đến cốt truyện, nếu không sẽ ngẫu nhiên kích hoạt buff tiêu cực."
"Tin tốt là sau này nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng sẽ không phải rút giải thưởng của ô đen nữa, hơn nữa xem như bồi thường, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn rút thăm trúng thưởng một lần, phần thưởng cũng vô cùng tích cực lại còn có giá trị vĩnh cửu, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cốt truyện cũng sẽ không biến mất."
Lăng Sơ nhíu mày, nghe giống như một chuyện tốt, ít nhất sẽ không rút được những cái buff kỳ quái kia, bị người khác coi là bệnh thần kinh."Lạc Dạ" là một quán bar, nguyên chủ chỉ làm việc part time, thời gian làm việc từ sáu giờ tối đến mười hai giờ, Lăng Sơ đọc sách một lát, lại cùng Lăng Cầm ăn cơm trưa, gần bốn giờ, lấy cớ là ra ngoài đi chơi với bạn học, buổi tối sẽ trực tiếp quay về ký túc xá để đến "Lạc Dạ" làm việc.
Lăng Sơ một đường đi tới quán bar như một con phố, Lạc Dạ rất lớn, ở trên con phố này cũng tương đối chính quy.
Trước tiên là đến phòng nghỉ thay quần áo, để giảm bớt phiền toái, khi nguyên chủ đến đây làm thêm, đều sẽ đem tóc ngắn búi cao trên đầu, phối hợp với chiều cao 1m77 cùng với việc không nói lời nào càng làm tăng vẻ lạnh lùng, trong hoàn cảnh tối tăm, không chú ý được nhiều, vì vậy đại đa số mọi người sẽ cho rằng đây là một nam phục vụ có bộ dạng thanh tú.
Sau tám giờ số lượng người dần dần tăng lên, Lăng Sơ chính thức bắt đầu công việc.Cháo đậm hơi nóng theo đầu lưỡi trượt vào, hương thơm nồng nặc trơn trượt, cảm xúc dậy sớm phảng phất được an ủi, ở trước mặt mỹ thực, con người sẽ càng dễ dàng trở nên bình thản hơn.
Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, sau khi ăn xong một chén cháo, Lăng Cầm mới buông chén xuống, cố gắng hòa hoãn thái độ, hỏi Lăng Đồ: "Tối hôm qua đi đâu? Tại sao lại kéo số điện thoại của mẹ vào danh sách đen?"
Động tác cắn vỏ bánh bao của Lăng Đồ dừng lại, giật giật khóe miệng: "Trốn học ra ngoài chơi bị người ta chặn, không muốn để ý tới mẹ nên liền kéo đen."
Lăng Sơ vừa ăn cháo vừa nghe, nghi hoặc hỏi 007: "Cậu xác định tên ngốc ngay cả nói chuyện cũng không biết này là nam chính sao?"007 nuốt nước miếng xuống, không thèm để ý nói: "Tuổi dậy thì của mấy đứa nhỏ không phải đều như vậy sao, hơn nữa bây giờ kiếp nạn của nam chính còn chưa đến, chờ từ Trung tâm Cải tạo Thiếu niên đi ra, khẳng định sẽ thay đổi rất nhiều."
"Còn chưa đến?" Lăng Sơ hỏi: "Không phải là tối hôm qua sao?"
"Không phải" 007 khẳng định: "Tôi không thể dự đoán cốt truyện, nhưng cốt truyện đã xảy ra chắc chắn biết."
Lăng Sơ híp mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Vậy tại sao từ trước đến giờ tôi chưa nghe thấy một chút cốt truyện nào từ miệng cậu?"
"..." 007 bị oan thiếu chút nữa hộc máu, đoàn ánh sáng phóng to ra, phẫn nộ nói: "Chính cô vỗ lương tâm mà nói, cô cho cốt truyện gốc có cơ hội phát sinh sao?"Cốt truyện bảo cô hướng nam phụ xin giúp đỡ, cô thiếu chút nữa đã đem tên đàn ông đáng khinh đó chơi chết, cốt truyện bảo cô cầu xin nam phụ an ủi, cô lại bảo nam phụ cởϊ qυầи chờ, cốt truyện bảo cô giả bộ đáng thương, cẩu gia hỏa, cô lại đặc biệt trực tiếp cho nam phụ một và nam phụ hai trở thành Cp trên diễn đàn thường niên của Cảnh Đại.
Cốt truyện cũng sắp khóc chết rồi, cô vậy mà còn mặt mũi, không biết xấu hổ hỏi tôi?!!
...... Khụ"Lăng Sơ hắng giọng, làm bộ như cái gì cũng chưa hỏi qua, tiếp tục nghe mẹ cùng em trai bẻ đầu.
Em trai thối tuy rằng không biết nói chuyện tốt, nhưng năng lực đổ thêm dầu vào lửa vẫn rất mạnh, Lăng Cầm bang một cái ném đũa lên bàn, dùng sức xoa xoa trán, đè nén lửa giận: "Con có thể nói chuyện cho tốt hay không."[ Đinh, "Là nhân viên, làm việc linh hồn, làm công phải gặp tên đàn ông cặn bã." Yêu cầu ký chủ đến "Lạc Dạ" đúng giờ, hoàn thành nhiệm vụ kịch bản, vượt quá thời gian, sẽ ngẫu nhiên phát hành buff tiêu cực. )
Lăng Sơ một câu cũng không nói, giống như là không nghe thấy, 007 chờ rất lâu, nhịn không được hỏi: "Ký chủ?"
Lăng Sơ lật qua một trang sách: "Ừ?"
007: "Cô, cô không muốn nói cái gì sao?"
"Có chứ." Lăng Sơ đọc xong trang sách này, chậm rãi ngẩng đầu: "Trên đường Hoàng Tuyền nếu đυ.ng phải tôi nhớ đừng dừng lại, vẫn nên chạy tiếp đi, bằng không tôi sợ nhịn không được lại gϊếŧ chết cậu một lần nữa."
007: ".
Hic...Việc làm ăn ở quán bar rất tốt, cô nâng khay gõ cửa đi vào một gian ghế lô, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đem rượu buông xuống: "Xin chào tiên sinh, rượu của ngài." Nói xong sẽ rời đi.
"Chờ một chút." Trong âm thanh ồn ào của gian ghế lô, một giọng nói đột ngột vang lên, Lăng Sơ xoay người, đối diện với một gương mặt cười như không cười.
"Cô làm việc bán thời gian ở đây?" Chu Kỷ An đẩy người bên cạnh ra, đánh giá cô một cái, vẻ mặt khinh thường: "Cô trâu bò như vậy còn làm công cái gì a."
Lăng Sơ suy nghĩ một chút, dựa theo quy tắc đã được huấn luyện, dùng kính ngữ lễ phép nói: "Là như vậy tiên sinh, so sánh với bản thân ngài, giống như đạo lý não tàn cũng có thể sống, như vậy trâu bò hay không trâu bò cùng với làm công cũng không cần quan hệ nhân quả."Sau khi Chu Kỷ An phản ứng lại thì tức muốn chết, người bên cạnh cậu ta uống quá nhiều, híp mắt nhìn kỹ Lăng Sơ một lát, đê tiện cười khẽ: "Ôi, đây là một mỹ nữ đấy. Chu ca đừng tức giận nha, bảo cô ta uống mấy chén rượu với anh, coi như bồi tội."
Được cậu ta nhắc nhở, Chu Kỷ An giống như đã tìm được biện pháp để chỉnh người, sai người mở một chai rượu đẩy tới trước mặt Lăng Sơ, vắt chéo chân lên: "Tôi cũng không làm khó cô, nếu cô đã có thể chia tay với Lục Phong vì cậu ta hướng cô vay tiền, vậy khẳng định cũng không muốn tối nay phải làm việc không công đi, uống hết chai rượu này tôi sẽ không khiếu nại cô, thế nào?"
[Đinh, đối tượng nhiệm vụ xuất hiện, mời ký chủ dựa theo kịch bản hoàn thành nhiệm vụ lời thoại.
[ Trong căn phòng tối tăm, Lăng Sơ cổ nén lại vị đắng trong cổ họng, cầm lấy ly rượu, chua xót cười: "Được, nếu Chu thiếu muốn uống, vậy tôi kính trước một ly." )
Lăng Sơ liếc mắt nhìn chai rượu trên bàn một cái, nhướng mày nở nụ cười: "Chỉ một mình tôi uống thì cũng quá không thú vị."
Nói xong thì móc từ trong túi ra dụng cụ mở chai, đem một loạt chai rượu trên bàn mở ra từng chai một, cầm lấy chai cuối cùng, ngửa cổ uống cạn, đặt miệng bình hướng xuống phía dưới, "Tôi đã uống xong a, lão Chu, cậu cũng nhanh chóng đi."
Chu Kỷ An và một đám hồ bằng cẩu hữu đều sửng sốt, Lăng Sơ nhướng mày khẽ, đưa cho cậu ta một chai: "Là đàn ông thì uống"
Lại là bộ dáng xem thường người này.Một ngọn lửa quỷ dị dâng lên, Chu Kỷ An cầm chai rượu ngửa cổ uống vào, bởi vì uống quá nhanh quá gấp, uống đến một nửa thì không thể không dừng lại.
Lăng Sơ liếc mắt nhìn nửa bình rượu còn sót lại của cậu ta, nhếch khóe miệng, nhéo nhéo nắm đấm, một chân đạp lên bàn: "Còn một chút này để lại làm gì? Nuôi cá sao. Hôm nay có một người tính một người, đều uống cho lão nương, uống không hết, ai cũng đừng hòng đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại
- Chương 11