- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lôi Kéo
- Chương 50
Lôi Kéo
Chương 50
Tuyết vẫn đang rơi, cửa sổ xe mở ra, hơi nóng từ trong máy sưởi mơ hồ phả lên người cô, nhưng chỉ được một lát đã bị gió cuốn thổi bay đi.
Lâm Thanh Nhạc vừa nói xong đã cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô sờ mũi, sau đó ho nhẹ, "Ừm... Dù sao cũng là như vậy, tớ về trước đây, cậu cũng mau về khách sạn đi."
Cô vội vàng quay lưng chạy vào bên trong, nhưng vì đường tuyết quá trơn, cô không thể đi nhanh, chỉ có thể vừa đi vừa nóng ran bên tai, rồi lan dần ra khắp khuôn mặt.
Vừa rồi có phải cô nói quá rõ rồi không? Cái câu từ đầu đến cuối này... Thôi bỏ đi.
“Lâm Thanh Nhạc!”
Chưa đi được mấy bước, Lâm Thanh Nhạc lại nghe thấy tiếng xe mở cửa và giọng anh gọi cô, Lâm Thanh Nhạc không dám quay đầu lại, vội vàng tăng tốc bước chân.
Aaaa! Đừng tới đây, đừng tới đây mà, có chuyện gì ngày mai hãy nói, trước tiên để cô đi chậm lại đã!
Nhưng mà Hứa Đinh Bạch đâu biết nội tâm của cô đang nghĩ cái gì, chưa được một hồi cô đã bị anh giữ lại.
“Cậu chạy cái gì?” Anh đứng ở sau lưng cô, hô hấp dồn dập.
Lâm Thanh Nhạc vội nói: "... Lạnh quá, tớ muốn về nhà!"
Hứa Đinh Bạch nhìn theo bóng lưng của cô, cố gắng trấn định bản thân, nhưng dù bề ngoài bình tĩnh đến đâu, trong lòng anh vẫn không khỏi chấn động khi nghe câu nói kia.
Trong lòng như có thứ gì đó nổ tung, máu nóng chạy như điên, lập tức vọt tới khắp người, bàn tay nắm lấy quần áo của cô khẽ run lên.
“Đừng về vội.” Hứa Đinh Bạch xoay người cô lại, đáy mắt sáng rực, “Những gì cậu vừa nói là nghiêm túc sao?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: "Nhìn tớ giống nói giỡn lắm sao... A!"
Lời vừa nói ra, ngay lập tức đã nhận được một cái ôm ấm áp!
Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, cảm nhận rõ mùi thơm sạch sẽ thanh mát trên quần áo của người trước mặt, dường như có một sức mạnh không kiểm soát được.
Anh ôm cô chặt đến nỗi làm cô có chút thở không nổi.
Dù không thở được, nhưng giờ phút này cô cũng không muốn đẩy anh ra...
“Lâm Thanh Nhạc, cậu đồng ý rồi đúng không?” Gương mặt anh dán vào mái tóc cô, luyến tiếc không muốn buông ra, anh thấy mình như đang mơ.
“Tớ...”
“Vậy thì cậu không thể đổi ý biết chưa?"
Ai muốn đổi ý chứ.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở dài, chậm rãi ôm lấy eo anh, sau đó ôm chặt lấy anh, "Tớ sẽ không hối hận."
Cô chưa bao giờ hối hận vì gặp được anh và thích anh.
——
Ngày hôm sau.
[Ah ah ah ah ah! Lợi hại! Tớ thật lợi hại mà!]
[Chúc mừng hai người, năm sau trở lại nhớ mời cơm đó nha.]
[Quả nhiên đàn ông vẫn phải cần kí©h thí©ɧ mới được! Thế nào, có phải rất biết ơn tớ hay không!]
[Ồ ồ CP của tôi ở bên nhau rồi, thật vui vẻ ~]
Sau khi báo cho Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê trong nhóm là cô đã xác định quan hệ với Hứa Đinh Bạch. Đặc biệt là Vu Đình Đình, cô nàng cảm thấy lời nói kí©h thí©ɧ của mình hôm qua rất có tác dụng, bây giờ đang đắc ý tranh công.
Lâm Thanh Nhạc đọc tin nhắn của hai người bạn tốt, cảm giác không chân thật tối hôm qua mới bắt đầu tiêu tán.
Sáng nay Vu Đình Đình đã hỏi cô cảm giác tối hôm qua như thế nào, cả đêm lúc cô đi ngủ vẫn cảm thấy không chân thật, kể hết chuyện tối qua cho cô ấy nghe để tìm sự chân thật trong đó.
Vừa nói xong, tin nhắn thoại của Vu Đình Đình bắt đầu oanh tạc.
Nghe xong tiếng thét của Vu Đình Đình, cô mới bắt đầu thanh tỉnh, nhận ra tối hôm qua không phải là mơ, cô và Hứa Đinh Bạch thật sự ở bên nhau.
“Thanh Nhạc, đi mua đồ ăn thôi.” Bên ngoài, Lâm Vũ Phân hô to gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng cất điện thoại di động: “Vâng, con ra ngay đây!”
Lâm Thanh Nhạc không nói chuyện với Vu Đình Đình nữa, mặc áo khoác, đi theo Lâm Vũ Phân cùng nhau ra cửa.
“Con ở trong phòng làm gì lâu vậy?” Lâm Vũ Phân oán trách nói.
Lâm Thanh Nhạc: “Không có gì ạ... Chỉ là nói chuyện phiếm với bạn một lát.”
Chợ bán thức ăn cách nhà không xa, tới bên này mua đồ đều là hàng xóm gần nhà.
“Vũ Phân, con gái cô về rồi đấy à.” Vừa vào chợ đã gặp mấy dì hàng xóm.
Lâm Vũ Phân: “Đúng vậy, nó mới về hôm trước.”
Lâm Thanh Nhạc lễ phép chào hỏi mọi người: “Chào các dì ạ.”
“Aiz, Vũ Phân, cô thật có phúc, Thanh Nhạc nhà cô học giỏi, có công việc tốt, lớn lên còn xinh đẹp như vậy.”
Lâm Vũ Phân đối với những lời này rất hưởng thụ, cười nói: “Không có không có.”
“Sao lại không, mỗi tháng đều kiếm được vài vạn, đâu giống con gái nhà tôi, tự mình nó kiếm mấy ngàn đồng tiền cũng không được.”
Giữa mày Lâm Vũ Phân mơ hồ có chút đắc ý, “Vậy là tốt rồi, chỗ làm việc khác nhau, tiền lương làm sao giống được, con gái tôi ở thủ đô, sinh hoạt cũng mất rất nhiều tiền.”
“Vậy cũng lợi hại rồi, mà Thanh Nhạc đã có bạn trai chưa?”
Lâm Vũ Phân: “Chưa có.”
“Ai da, sao còn chưa tìm bạn trai đi. Thanh Nhạc, cháu cũng sắp 26 tuổi rồi đúng không?”
Tối hôm qua mới vừa có được một người bạn trai, hiện tại cô vẫn đang trong trạng thái lâng lâng, Lâm Thanh Nhạc không được tự nhiên nói: “À… Đúng vậy ạ.”
“Cháu phải mau tìm đi, 26 tuổi cũng không còn nhỏ nữa, qua mấy năm nữa giá thị trường không còn tốt đâu.” Dì hàng xóm nói, “Phụ nữ ấy à, công việc có tốt đến đâu cũng không bằng tìm một tấm chồng tốt, cháu đừng mải mê công việc mà quên yêu đương.”
Lời này nghe ra rất không thoải mái, nhưng mà cô biết tư tưởng của người đời trước đã ăn sâu bén rễ, cô không thân với bọn họ, cũng không muốn nhọc lòng đi phản bác.
Lâm Thanh Nhạc không muốn phản bác, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo, mẹ cô Lâm Vũ Phân đột nhiên nói ra những lời trong lòng cô, “Cô nói cái gì vậy?! Công việc của phụ nữ cũng rất quan trọng, mặc kệ thế nào, độc lập tài chính mới là tốt nhất.”
Dì hàng xóm cười nói: “Ai da, công việc cũng quan trọng, nhưng phụ nữ ấy mà, vẫn phải gả đi, Vũ Phân, cô đừng giữ mãi không buông.”
Sắc mặt Lâm Vũ Phân có chút phai nhạt: “Đây không phải vấn đề tôi có buông được hay không, sau này bọn nó gặp gỡ rồi cảm thấy thích hợp tự mình sẽ lo liệu, tôi cũng không ép nó phải kết hôn vào tầm tuổi này.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn Lâm Vũ Phân, trong mắt đầy ý cười.
“Không phải ép, đến tuổi thì bắt đầu phải đi xem mắt thôi. À đúng rồi, tôi có một đứa cháu trai, nó cũng đang làm việc ở Đế Đô, lớn hơn Thanh Nhạc ba tuổi, hai đứa có muốn làm quen không?”
Lâm Vũ Phân im lặng đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.
“Cảm ơn dì, nhưng không cần đâu ạ.”
“Không có gì đâu, chỉ thêm Wechat thôi, cháu dì không tồi đâu, tiền lương một tháng cũng vài vạn đó.”
“Thật sự không cần đâu ạ...”
“Thôi được rồi, nói sau đi, chúng tôi còn vội đi mua đồ ăn nữa.” Lâm Vũ Phân biết Lâm Thanh Nhạc không có ý đó, cho nên kéo cô đi về phía trước.
Lâm Thanh Nhạc theo sát Lâm Vũ Phân, chờ đi xa mới nói: “Mẹ, mẹ thật sự không vội gả con đi sao?”
Lâm Vũ Phân: “Vì lớn tuổi mà ép con lấy chồng, mẹ cũng không phải chưa từng trải qua, lấy qua loa không bằng không lấy.”
Lâm Thanh Nhạc liên tục gật đầu: “Mẹ nói rất đúng.”
Lâm Vũ Phân nhìn cô: “Con đó, làm việc cho tốt vào, bản thân ưu tú mới tìm được người ưu tú.”
“Dạ.”
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ, vẫn không nên kể cho mẹ chuyện hôm qua mình mới tìm được một người bạn trai.
Nếu Lâm Vũ Phân biết, lấy tính tình của bà, chỉ sợ lập tức phải ra mắt.
Cô và Hứa Đinh Bạch mới ở bên nhau, hơn nữa tính cách của Hứa Đinh Bạch cũng không thể nhanh chóng đến gặp người lớn trong nhà như vậy...
Một bên khác, mấy người hàng xóm nhìn bóng lưng của hai mẹ con, nói: “Sao Vũ Phân lại không gấp nhỉ, 26 tuổi cũng đâu còn nhỏ.”
“Ôi, theo tôi thấy, có khi thấy con gái nhà mình quá tốt, coi thường tôi giới thiệu.”
“Cháu trai nhà cô cũng tốt, diện mạo đoan chính, ở Đế Đô phát triển không tồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nói rồi, tuy rằng nó không mua nổi nhà ở đó, nhưng ở chỗ chúng ta nó vẫn trả được, vậy là rất tốt rồi đúng không?”
“Đúng đúng đúng.”
“Tiền lương của con gái bà ấy không tệ, nhưng muốn mua nhà cũng không dễ, vậy mà còn coi thường cháu tôi…”
“Người trẻ tuổi hiện tại không vội, về sau có chuyện gì thì bà chỉ việc xem kịch thôi.”
…
Lâm Thanh Nhạc không biết mình ở trong miệng hàng xóm “thê thảm” như thế nào, mua xong đồ ăn cùng Lâm Vũ Phân, cô về nhà xong rồi vội tới phòng mình nằm xuống.
Vừa rồi ở chợ bán thức ăn, Hứa Đinh Bạch có nhắn tin cho cô, lúc ấy mẹ cô ở bên cạnh, cho nên cô chỉ nói mình ở chợ bán thức ăn rồi không nhắn tiếp nữa.
Cô đóng cửa phòng lại, trực tiếp gọi điện thoại qua cho anh.
“Về nhà rồi à.” Vừa bắt máy, giọng nói của anh từ đầu kia đã truyền tới.
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng.
“Em mua gì mà lâu như vậy?”
Nghe giọng nói của anh, Lâm Thanh Nhạc không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, cảm thấy di động nóng bỏng ép trên lỗ tai: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ em một hai phải mua một ít gà này vịt kia, còn nói em quá gầy, phải hầm canh cho em…”
“Ừm, cũng đúng, em hơi gầy.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cứ như vậy, sợ là năm sau em sẽ tăng mấy cân liền.”
Hứa Đinh Bạch cười khẽ: “Béo rất đẹp.”
Lâm Thanh Nhạc cười, thuận miệng hỏi: “Cho nên như bây giờ rất khó coi sao?”
Hứa Đinh Bạch tạm dừng: “Đều đẹp.”
Lâm Thanh Nhạc không tiếng động mà cười: “Ồ.”
“Bây giờ em đang làm gì?”
“Không làm gì, đang ở trong phòng…”
“Có tiện ra ngoài không?”
Lâm Thanh Nhạc lập tức ngồi thẳng: “Bây giờ sao?”
“Ừ.” Hứa Đinh Bạch do dự, chậm rãi nói, “Anh muốn gặp em.”
Rõ ràng âm thanh di động không thể truyền ra khỏi phòng, nhưng Lâm Thanh Nhạc nghe xong vẫn theo bản năng nhìn thoáng qua cửa phòng. Chuyện này không khác gì hồi cấp ba lén lút gọi điện thoại cho anh.
Ý thức được điều này, Lâm Thanh Nhạc tim đập thình thịch: “Anh đang ở khách sạn à?”
“Không.”
“Vậy anh ở đâu?”
“Ở chỗ dừng xe tối qua lúc đưa em về nhà.”
Chỗ kia… Không phải chỗ đường giao lộ vào nhà cô sao.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng góc độ này của cô không thể nhìn ra cái vị trí kia: “Bao giờ anh tới?”
“Một lúc nữa.”
“Sao anh không nói sớm, nhỡ đâu em không trở lại thì sao.”
“Muốn gặp em nên tới đây, nếu em không quay lại, anh sẽ đợi.”
“Vậy anh cũng phải nhắn Wechat cho em một tiếng chứ…”
“Được, về sau anh sẽ nói trước.” Hứa Đinh Bạch nói, “Vậy em sẽ ra chứ?”
Bàn tay đặt trên khung cửa sổ nắm chặt, Lâm Thanh Nhạc ậm ừ: “Anh… Anh đợi một lát.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Lâm Thanh Nhạc hưng phấn, lập tức buông nó xuống, ngồi ngay vào bàn trang điểm.
Toàn bộ bình tĩnh lúc nghe điện thoại đã biến mất, cô nhanh chóng trang điểm cho bản thân, mở tủ quần áo bắt đầu chọn lựa.
Bộ này… Không được, quá long trọng, chẳng phải là tùy tiện gặp nhau thôi sao.
Còn bộ này! Không ổn... Áo lông vũ cũng quá tùy tiện rồi, cô mặc hình như hơi mập thì phải?
Vẫn là mặc bộ này đi? Màu đen hay màu gạo?
Lâm Thanh Nhạc lấy tất cả quần áo trong tủ ra xếp dài đặt lên giường chọn lựa, cô cảm thấy tố chất thần kinh của mình rất tốt.
Bình thường anh cũng đâu để ý tới việc cô mặc cái gì đâu...
Nhưng bây giờ hai người đang ở bên nhau mà.
Lâm Thanh Nhạc hít sâu hai lần, điều chỉnh nhịp tim, lấy một chiếc áo khoác mặc vào.
“Mẹ, con đi ra ngoài một lúc.”
“Mẹ nấu cơm rồi mà con còn đi đâu?” Lâm Vũ Phân từ trong phòng bếp đi ra hỏi.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng đổi giày: “Bạn học con hẹn ăn cơm… Cái kia, giữa trưa mẹ không cần nấu phần của con đâu.”
Lâm Vũ Phân: “Con bé này —— mẹ nấu canh, buổi tối con trở về nhớ phải uống.”
“Dạ!”
Lâm Thanh Nhạc ăn mặc chỉnh tề, lấy chìa khóa rồi đi ra cửa.
Từ nhà đi tới con đường giao lộ không mất nhiều thời gian, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy đặc biệt lâu dài, đi một hồi cảm thấy hơi chậm, dứt khoát chạy tới.
Chạy tới giao lộ, hô hấp của Lâm Thanh Nhạc hỗn loạn, chậm rì rì mà đi ra ngoài.
Từ xa, cô đã nhìn thấy anh. Anh đứng ở dưới tàng cây ven đường, ánh sáng mùa đông mỏng manh đan xen xuyên qua lớp lá chiếu lên người anh, gió mùa đông buốt giá, anh đứng đó giống như sự ấm áp tồn tại duy nhất.
Lâm Thanh Nhạc nhanh chân bước tới, anh như cảm nhận được, ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười dịu dàng.
“Anh không lái xe tới đây à?” Lâm Thanh Nhạc đi tới, ôn tồn hỏi.
Hứa Đinh Bạch không chớp mắt nhìn cô: “Ừ, anh muốn đi bộ.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy anh đã ăn gì chưa?”
“Chưa nữa.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy chúng ta đi ăn nhé?”
Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Được, em muốn ăn gì?”
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua đi tìm bà Khương, em thấy bên kia có người nói ‘Bún lão Dương", anh nói xem… Có phải quán bún của cái chú lúc trước mở không?”
Hứa Đinh Bạch bây giờ làm gì có tâm trí để ý ăn uống, cứ thế chăm chú nhìn vào cô.
“Anh không để ý lắm, nhưng mà cũng có thể.”
Mắt cô sáng lên: “Hôm nay chúng ta đi đến đó đi! Em muốn ăn bún.”
Hứa Đinh Bạch cười: “Được.”
Đường từ nhà cô tới nhà Hứa Đinh Bạch trước kia, Lâm Thanh Nhạc rất quen thuộc, bình thường tốc độ đi qua chỉ mất hai mươi phút, đây là khi cô còn nhỏ tính qua.
Mà con đường này, trước nay chỉ có một mình cô đi, không nghĩ tới có một ngày Hứa Đinh Bạch sẽ đi cùng cô.
“Cười cái gì thế?” Hứa Đinh Bạch quay lại, tầm mắt dừng ở trên khóe môi của cô.
Lâm Thanh Nhạc thu liễm lại: “Không có gì.”
“Rất vui vẻ?”
Lâm Thanh Nhạc: “Nào có.”
“Thế sao, nhưng anh rất vui.”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch thẳng thắn, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.
Sau tối hôm qua, anh không có cách nào làm cho tinh thần của mình bình tĩnh lại được, mà giả vờ bình tĩnh thì rất khó, lúc đi tới gần cô, trong cơ thể đã sớm kêu gào sung sướиɠ, muốn tới gần một chút... Gần một chút nữa.
“Lạnh không?” Hứa Đinh Bạch hỏi.
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Còn tốt…”
“Anh hơi lạnh.”
Lâm Thanh Nhạc lập tức nhíu mày: “Anh mặc ít sao?”
“Anh mặc không ít, nhưng tay rất lạnh.” Hứa Đinh Bạch vươn tay, “Em sờ xem.”
Lâm Thanh Nhạc lo lắng, tự nhiên duỗi tay đi nắm, nhưng cái nắm chặt này không thể buông ra. Bởi vì Hứa Đinh Bạch đã nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng đút vào trong túi áo anh.
“Em cứ như vậy giúp anh làm ấm đi.”
Lâm Thanh Nhạc chớp chớp mắt, ngây người. Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, anh nắm chặt lấy tay cô, bàn tay khô ráo mà ấm áp.
Tay anh… Rõ ràng không lạnh mà.
“Đi thôi.” Hứa Đinh Bạch dắt cô tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng Lâm Thanh Nhạc khẽ giương lên, nhưng đã nhanh chóng đè xuống: “Ừm!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lôi Kéo
- Chương 50