Chương 23

Lâm Thanh Nhạc vô cùng thích kiểu dáng đơn giản như vậy, màu trắng gạo là màu yêu thích của cô, hơn nữa đây còn là đồ do Hứa Đinh Bạch tặng.

Trong phòng có máy sưởi, đeo khăn quàng cổ thật ra hơi nóng, nhưng lòng cô tràn đầy vui mừng, luyến tiếc không muốn cởi ra.

Sau đó hai người ngồi ở sô pha, Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc quàng khăn quàng cổ ngồi xem phim điện ảnh, Hứa Đinh Bạch ngồi bên cạnh nghe âm thanh.

“Uống nước không?”

Lâm Thanh Nhạc: “Uống.”

Hứa Đinh Bạch “Ừ” rồi đứng dậy.

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên không mở miệng, để tuỳ anh đi lấy nước cho cô.

“Này.” Hứa Đinh Bạch rất nhanh đã trở lại.

Lâm Thanh Nhạc nhận cốc nước từ anh, uống một ngụm.

“Có phải cậu thích uống nước trái cây hơn không?” Hứa Đinh Bạch nghĩ, mấy cô gái nhỏ chắc hẳn đều thích uống nước trái cây, sau này anh sẽ chuẩn bị một ít để ở nhà.

“Tớ sao cũng được, tớ cũng không phải Tưởng Thư Nghệ.” Lâm Thanh Nhạc nói: “À, Tưởng Thư Nghệ là bạn học của tớ, tớ đã nói qua từ lúc trước.”

“Ừ.” Hứa Đinh Bạch nói: “Ở trường cậu chỉ có một người bạn?”

Lâm Thanh Nhạc biết anh là đang nói đến chuyện lần trước của ba cô có khả năng ảnh hưởng đến cô.

“À không, thật ra còn có người khác, Vu Đình Đình, Úc Gia Hữu... Bọn họ đối xử với tớ rất tốt.”

“Úc Gia Hữu?”

“Đúng vậy. Cậu quen sao?”

Hứa Đinh Bạch cũng có ấn tượng với người kia: “Lúc nhỏ gặp qua vài lần, lúc trước, ba mẹ tôi cũng thường xuyên nhắc đến cậu ta.”

“Nhắc đến cậu ấy về cái gì?”

“Thành tích, thi đấu các kiểu.”

“Cái này, Úc Gia Hữu quả thật rất lợi hại, thành tích cậu ấy rất tốt, vẫn luôn đứng trong top 3, Thư Nghệ thường xuyên treo bên miệng nói cậu ấy là nam thần.”

Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn dùng giọng nói chuyện phiếm có vài phần trêu ghẹo, Hứa Đinh Bạch nghe vậy liền hỏi: “Hai người, quan hệ rất tốt sao?”

“Cũng bình thường, quan hệ của Thư Nghệ và cậu ấy tốt hơn một chút, cô ấy luôn ở trước mặt bọn tớ khen cậu ấy đẹp trai.”

“...Ừ.”

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, nói tiếp: “Thế nhưng tớ cảm thấy cậu đẹp trai hơn.”

Hứa Đinh Bạch sửng sốt.

Chính Lâm Thanh Nhạc nói xong cũng ngơ ngẩn, cô nghĩ gì liền nói ra, nên mới đột nhiên nói trắng ra như vậy, cảm thấy cứ kỳ lạ ở chỗ nào.

Mặt cô có chút nóng, giải thích: “Ừ... Tính thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, loại hình mỗi người thích cũng khác nhau...”

Loại hình thích...

A... Cô đang nói gì vậy!

Lâm Thanh Nhạc cảm thấy càng nói càng loạn, xấu hổ cúi đầu: “Tớ, tớ muốn nói là, mỗi người thích diện mạo và loại hình đều không giống nhau!”

Hứa Đinh Bạch tạm dừng hai giây, sau đó ừ một tiếng.

Cái này càng làm Lâm Thanh Nhạc cảm thấy quái dị hơn, định mở miệng tiếp tục nói để không xấu hổ như này nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vững như núi Thái Sơn của Hứa Đinh Bạch, cô cảm thấy mình không cần giải thích nữa.

Chắc anh cũng không để ý cô nói gì đâu...

Cô nhỏ giọng thở hắt ra, im lặng xem TV.

Mà sau khi Lâm Thanh Nhạc yên tĩnh, Hứa Đinh Bạch đang ngồi thẳng mới hơi thả lỏng.

Tuy rằng anh biết cô không phải có ý tứ kia, nhưng nghe được chính miệng cô nói mình tốt hơn người khác, anh vẫn cảm thấy vui vẻ...

Niềm vui không thể ngăn cản được, nếu anh không căng mặt ra, anh sợ mình sẽ biểu hiện sự vui mừng đó ra ngoài mất.

Nhưng anh cũng biết, anh không nên có cảm xúc như vậy.

Phim vẫn tiếp tục chiếu, Lâm Thanh Nhạc vốn vui vẻ giờ lại biến thành đần độn.

Cô máy móc xem phim, nữ chính bỗng phát hiện mình hiểu lầm nam chính, vội vàng chạy từ trường học đến nhà nam chính...

Ơ, nói gì đi, không biết tại sao cả hai người đều im lặng.



Chắc hẳn anh không thấy những lời cô vừa nói có vấn đề, cô nói “Cậu đẹp trai hơn”, “Thích diện mạo và loại hình khác nhau”.

Này thì có gì chứ? Cô cũng không phải đang thổ lộ...

Điều này chắc chắn không được tính là thổ lộ.

“Hứa Đinh Bạch.”

“Sao?”

“Tớ đi...”

Lâm Thanh Nhạc vừa định đi vệ sinh để giảm bớt sự thẹn thùng, nhưng còn chưa nói xong, trong TV đột nhiên truyền đến tiếng sập cửa.

Cô hoảng sợ, lại nhìn TV. Ai ngờ hình ảnh lọt vào tầm mắt cô là, ban đầu nữ chính hiểu lầm nam chính, sau khi nam chính mở cửa đã đè nữ chính vào cửa, không nói hai lời trực tiếp hôn!

Sau đó hai người ở phòng khách dây dưa đến không thể tách rời?

“...”

Hình ảnh này có chút không thích hợp...

Đặc biệt là, tốc độ cởϊ qυầи áo của hai người họ, tiếng hôn môi, tiếng rêи ɾỉ... Các âm thanh ái muội đều rất rõ ràng.

Không phải họ là người yêu cấp ba sao? Tuy là phim điện ảnh nước ngoài, nhưng có thể lộ liễu như vậy sao!

Người Lâm Thanh Nhạc choáng váng.

Hiển nhiên Hứa Đinh Bạch cũng nghe thấy âm thanh không thích hợp, âm thanh của hai người va chạm nhau trong phim lọt vào tai anh, tuy không nhìn thấy nhưng anh biết họ đang làm gì.

“Điều khiển từ xa đâu?” Lâm Thanh Nhạc phản ứng, mặt đỏ lên tìm điều khiển, cô sờ soạng ở sô pha một hồi nhưng không tìm thấy, vì thế bảo Hứa Đinh Bạch đứng dậy cho cô tìm.

“Đừng tìm nữa.” Hứa Đinh Bạch giữ đôi tay đang lộn xộn của cô.

“Cái gì?”

Hứa Đinh Bạch bất động như núi: “... Nhà tôi không có điều khiển từ xa, cậu mù quáng tìm làm gì.”

Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra: “Tớ, tớ quên mất.”

Nói xong cô đứng dậy, chạy đến TV ấn nút, cô ấn vội vàng, không ấn chuyển kênh, trực tiếp ấn nút tắt.

Tắt TV, âm thanh biến mất, phòng khách rơi vào yên lặng.

“...”

Lâm Thanh Nhạc quẫn bách muốn chết, không dám hé răng. Tuy rằng hình ảnh vừa rồi đột nhiên im bặt, nhưng trước mặt Hứa Đinh Bạch... Nghĩ thế nào cũng thấy thẹn thùng.

Nhất định anh đều nghe thấy.

“Lâm Thanh Nhạc, cậu đang làm gì?”

“À, không làm gì.” Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, xoa xoa mặt, ra vẻ trấn định nói: “Tớ nghĩ không còn sớm nữa, phải về rồi, cho nên mới tắt TV.”

“...”

“Vậy tớ đi đây.” Sau khi nói xong, không dừng lại một chút nào, mở cửa đi ra ngoài.

Rầm!

Cửa đóng lại

Hứa Đinh Bạch ngồi ở ghế sô pha, vẫn duy trì tư thế vừa nãy.

Thật lâu sau anh mới đỡ trán, bật cười.

Người này chạy trốn cũng thật nhanh...

Anh nghĩ đến bộ dáng quẫn bách của cô vừa rồi, cảm thấy khá thú vị, ngồi nghỉ ngơi trên sô pha một lúc. Vốn dĩ chỉ định nghỉ ngơi nhưng lại đυ.ng vào áo mềm như bông.

Trong nháy mắt, anh ngửi được mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt, ngọt ngào, hương hoa nhài thuộc về thiếu nữ.

Là áo của cô.

Bởi vì mùi hương này, anh như được cô bao bọc lấy.

Ý cười Hứa Đinh Bạch cứng đờ.

Thịch, thịch, thịch...

Vẻ trấn định vừa nãy lập tức biến mất, đột nhiên tim anh đập mãnh liệt, ở không gian trống vắng, dường như có thể nghe được tiếng đập.



Hứa Đinh Bạch chậm rãi nắm chặt tay, ý muốn giãy dụa điều gì đó.

Nhưng đều không có ích, ngực nóng như lửa đốt, càng ngày càng mãnh liệt, những âm thành ái muội trong đầu từ lúc nãy hiện càng rõ ràng.

Vốn không có gì... Nhưng lại có mùi hương của cô.

Hứa Đinh Bạch mặt đỏ như lửa, đầu trống rỗng hai giây, cơ hồ là vô thức mà cầm lấy, chóp mũi chạm vào bề mặt áo, mùi hương ngày càng rõ, giống như cô đang ở ngay bên cạnh mình.

“Reng reng...”

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, cả người Hứa Đinh Bạch chấn động, lập tức ngồi dậy.

Hô hấp của anh như ngưng lại, cảm thấy thẹn vì hành vi vừa rồi của mình...

Reng...Reng...

Điện thoại vẫn reo.

Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi, một hồi lâu mới cắt đứt tiếng điện thoại reo.

“Alo.”

“Hứa Đinh Bạch?”

Hứa Đinh Bạch nghe được giọng nói cô gái bên kia, giọng nói rất không tự nhiên.

“Tớ, áo khoác của tớ để quên ở nhà cậu.”

Hứa Đinh Bạch: “...Tôi mang cho cậu.”

“Không cần, không cần, tớ đã về đến nhà, vậy thì... Lần sau tớ đến lấy.”

Hứa Đinh Bạch: “Không lạnh sao?”

“Vẫn ổn, tớ có đeo khăn quàng cổ cậu tặng, vậy, tớ cúp máy trước đây, tớ đã về đến nhà.”

“...Ừ.”

Điện thoại kết thúc.

Hứa Đinh Bạch đứng dậy, không dám động vào áo khoác kia nữa, để nó lẻ loi nằm trên ghế, còn mình thì về phòng.

....

Sau ngày diễn ra chuyện xấu hổ đó, Lâm Thanh Nhạc cũng đến nhà Hứa Đinh Bạch một lần, nhưng ngày đó cô chỉ đến lấy áo khoác rồi đi, không giống những lần trước ở lại xem phim điện ảnh.

Không biết xấu hổ ở đâu, chỉ nhớ tới một màn đó trong TV, đối mặt với Hứa Đinh Bạch thì cả người cô đều không được tự nhiên.

Lúc sau, xưởng của Lâm Vũ Phân nghỉ, hơn nữa Lâm Thanh Nhạc phải đi thư viện, không lấy cớ để đi ra ngoài được, một khoảng thời gian đó, cô không thể đến nhà Hứa Đinh Bạch được.

Chớp mắt đã qua năm mới, học kỳ mới cũng đến.

Sau khai giảng học kì hai, Lâm Thanh Nhạc nghe được một tin từ giáo viên vật lý, đó chính là cuộc thi vật lí tỉnh năm nay sẽ được tổ chức.

Thầy giáo vật lí vốn chỉ là tượng trưng nói cho bọn họ, bởi vì ông cũng không hy vọng học sinh lớp này sẽ tham gia, thứ nhất là vì cuộc thi này không có một chút tác dụng gì với việc thi đại học, nhưng lại phải chuẩn bị rất nhiều, ông cho rằng sẽ ảnh hưởng tới việc học của học sinh. Thứ hai là vì cuộc thi vật lý hơi khó, dường như học sinh lớp 11 mới có thể tham gia.

Nhưng Lâm Thanh Nhạc sau khi nghe được thông tin này, lập tức quyết định, mình sẽ tham gia.

“Cậu điên rồi, tuy thành tích vật lý của cậu tốt, nhưng cuộc thi kia rất khó, còn phí thời gian.” Lúc ăn cơm, Tưởng Thư Nghệ nghe cô nói thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Lâm Thanh Nhạc: “Vì đạt giải sẽ có tiền thưởng.”

“Nhưng không được cộng điểm thi đại học!”

“Nhưng có tiền thưởng.”

Tưởng Thư Nghệ líu lưỡi: “Mục đích của cậu là tiền thưởng, tuy rằng tiền thưởng nhiều, nhưng nếu không được giải, vậy thì quá uổng phí công sức.”

“Đáng giá mà, giải nhất được 1 vạn, giải nhì cũng được 5000.” Lúc nói đến cái này, mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên, đây chính là cơ hội để có tiền nhanh nhất.

“Nhà cậu… Gần đây rất cần tiền sao?” Tưởng Thư Nghệ biết tình hình nhà cô không tốt lắm, cho nên lập tức nghĩ đến điều này.

Miệng Lâm Thanh Nhạc đang ăn cơm, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Cũng coi là thế.”

“Cũng coi là thế là thế nào?”

Lâm Thanh Nhạc: “Không phải nhà tớ, mà là tớ, tớ cần tiền.”

“Cậu dùng tiền giải để làm gì...”

Lâm Thanh Nhạc buông đũa, giọng ậm ừ: “Tớ muốn dẫn Hứa Đinh Bạch đi kiểm tra mắt.”