Chương 9

Cận Gia Thụ chỉ híp mắt nhìn tôi, đôi mắt tối tăm ẩn hiện dưới hàng mi dày.

“Em vẫn luôn sống như vậy ở cái nhà đó à?” Anh ta hỏi, giọng điệu khá lo lắng.

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ."

Tôi không trả lời trực tiếp mà đi thẳng ra ngoài.

Cận Gia Thụ theo tôi bước ra ngoài, không xa không gần, chỉ cách một cái bóng.

Đi được một lúc, tôi chợt nhớ ra mình không có nơi để về.

Trường học đã nghỉ lễ, nhà thì sao?

Không muốn quay lại.

Ngay khi tôi đang đứng ngẩn người--

“Tôi có một căn nhà trống.” Người phía sau đột nhiên bắt đầu từ tốn giới thiệu, “một căn nhà rộng 200m2 ở khu trường học, cách trường chỉ 200 mét.

An ninh tốt, có đội tuần tra 24/24. Có ban công, cửa sổ kính chạy từ sàn tới trần nhà, lắp đặt hệ thống thông minh quanh nhà nên em không cần phải mang gì đến. "

“Mà tôi thì,” người đứng sau giả vờ thở dài, “tình cờ đang thiếu tiền, nên định bán đi với giá thấp… Em xem hay tôi để lại cho thuê?

Tôi lắc đầu: “Đáng lẽ có thể, nhưng tôi vừa bị đuổi ra ngoài, bây giờ tôi là quỷ nghèo.”

Cận Gia Thụ đột nhiên tăng tốc và đi đến một cửa hàng ven đường.

Anh nhìn những chiếc bánh pudding được trưng bày bên ngoài, trong giọng nói có chút hoài niệm:

"Thật sự tiền mua một cái bánh pudding xoài cũng không có luôn? Ông chủ tôi đây cực kỳ dễ tính."

Tôi liếc nhìn khuôn mặt anh, rồi lại nhìn vào chiếc bánh pudding xoài tròn trịa mà anh ấy đang nhìn chăm chú.

"Ông chủ," tôi thở dài và hô to, "Tính tiền."

Sau đó, tôi đặt bánh pudding xoài tôi mua vào tay Cận Gia Thụ.

"Mời anh nè."

Rõ ràng là anh ấy rất thích, đôi mắt long lanh, từ mặt đến tai đều đỏ bừng.

"Em... em thật sự muốn..."

Cận Gia Thụ có vẻ không dám tin, thậm chí không dám nhìn tôi, nghiêng đầu nói: "Vậy bây giờ tôi gọi người tới dọn -"

“Không cần,” tôi chỉ vào khách sạn cách đó không xa, “Đó là của gia đình tôi.”

Tôi không biết liệu đó có phải là ảo giác không. Đôi mắt vốn sáng lấp lánh của Cận Gia Thụ tối sầm ngay lại.

Anh nhìn chằm chằm vào khách sạn trước mặt một lúc, cơ hồ như muốn đập nát nó.

Sau cùng, anh ấy để lại cho tôi một tấm danh thϊếp.

"Nếu lại gặp phải chuyện như vậy, hãy nhớ gọi cho tôi." Cận Gia Thụ thấp giọng nói: "Tôi có tiền lại rảnh rỗi, thể lực cũng rất tốt."

Tôi nhịn không được trừng anh ấy.

Cận Gia Thụ lập tức nói thêm: "Rất thích hợp làm côn đồ, em không cảm thấy cái miệng của em rất gợi đòn sao?"

"Nếu có ai muốn đánh em, chỉ cần gọi điện, tôi sẽ cho kẻ đó ra bã."

Anh ấy cười nhẹ với tôi, như thể đang nói đùa nhưng cũng có vẻ khá nghiêm túc.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, tôi gọi điện cho ông nội và nhờ ông giới thiệu một thám tử tư cho tôi.

Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh ta trông chừng Cận Tây và Lê Huỳnh trong khi tôi chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Ông nội nhanh chóng giúp tôi tìm một thám tử tư.

Anh ta liên tục gửi tin nhắn báo cáo cho tôi những chuyện của Lê Huỳnh.

Đúng ra Lê Huỳnh đã lên lịch phẫu thuật cấy ghép tuỷ xương nhưng vì chấn thương ở đầu nên phải hoãn lại gần một tháng.

Mà đó cũng là tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Tôi ở khách sạn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, tập trung ôn thi.

Ban đầu tôi nghĩ rằng ít nhất mình sẽ vượt qua kỳ thi một cách yên bình, cho đến một tuần trước kỳ thi, cũng là tối ngày diễn ra ca phẫu thuật ghép tủy theo lịch của Lê Huỳnh.

Tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ thám tử tư nói rằng có chuyện xảy ra trong quá trình phẫu thuật.

Một giờ trước khi tiến hành, Cận Tây đột nhiên bỏ chạy không nói một lời, dường như hắn ta đã hối hận.

Nhưng vấn đề ở đây là là trước khi Lê Huỳnh có thể nhận tuỷ được hiến, đầu tiên cô ta phải trải qua hóa trị để phá hệ tạo máu của mình sau đó mới có thể cấy ghép.

Hiện tại, hệ tạo máu của Lê Huỳnh đã bị thuốc hóa trị phá hủy hoàn toàn, nếu không ghép kịp tế bào gốc tạo máu mới, cô ta sẽ ch.ế.t bất cứ lúc nào.

Sau khi đọc tin nhắn, cảm xúc của tôi rất phức tạp.

Nếu Lê Huỳnh là người xa lạ, tôi sẽ chỉ cảm thấy tiếc cho cô ta.

Nhưng cô ta là em gái tôi, chắc chắn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tôi.

Quả nhiên, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, ngoài cửa có tiếng khóc của dì Kỉ, cha tôi thì như phát điên kêu tôi mở cửa

Hiển nhiên là họ đến chỉ có một mục đích, là dùng mọi thủ đoạn buộc tôi phải cứu Lê Huỳnh.

Cách tốt nhất đương nhiên là trốn biệt như Cận Tây, không để ai tìm thấy.

Đợi Lê Huỳnh ch.ế.t mới xuất hiện thì mọi người cũng chẳng làm gì được hắn.

“Hãy cứu em gái con.” Cha tôi ở ngoài cửa hét lớn: “Cha biết con đang ở bên trong.”

Tôi nhìn qua lỗ cửa thấy dì Kỷ đã quỳ xuống.

Phía sau bà ta là một phóng viên cầm camera.

Khoảnh khắc nhìn thấy camera, tôi không còn sợ nữa.

Tôi trực tiếp mở cửa, nhưng giữ lại chốt an toàn.

"Muốn tôi cứu Lê Huỳnh, có thể, nhưng nghe điều kiện trước đã."

Tôi chỉ vào cha: “Ông hãy từ chức khỏi công ty, toàn bộ tài sản phải quyên góp cho tổ chức từ thiện”.

“Còn bà,” tôi chỉ vào dì Kỷ, “chúng ta có thù oán. Bà đã hại ch.ế.t mẹ tôi. Muốn tôi cứu con gái bà thì bà hãy nhảy từ trên nóc nhà xuống, một mạng đổi một mạng.”

“Làm xong hãy đến gặp tôi. Cho dù có phải bỏ thi, tôi cũng sẽ cứu con gái bà.”

“Không làm được thì đừng ở đây giả vờ nữa.”

Sau khi nghe yêu cầu, cha tôi và dì Kỉ đều ngây người.

Tôi đóng cửa lại.

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Tôi nằm trên giường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cảm giác đặt người khác lên cán cân đạo đức thật tốt, chẳng trách kiếp trước họ lại đối xử với tôi như vậy.

Tôi không hề lo lắng rằng bọn họ sẽ đến tìm tôi lần nữa.

Vì tôi hiểu rõ những người trong gia đình mình.

Vì lợi ích riêng của mình, họ có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, kể cả con gái ruột của mình.