Chương 7

Tám giờ tối, phòng tiệc của biệt thự Cận gia chật kín người.

Dì Cận sắp xếp chỗ ngồi cho tôi gần chỗ bà ấy nhất, hỏi han ân cần tôi trước mặt mọi người.

Mẹ con Lê Huỳnh ngồi trong góc, Lê Huỳnh đã cạo trọc đầu, mặc một chiếc váy dài màu trắng, tuy sắc mặt trông hơi nhợt nhạt nhưng vẫn khiến người tiếc thương.

Khi được hỏi về kết quả kỳ thi chung tháng này, tôi do dự một chút rồi nói: “Cũng tạm được”.

Một người phụ nữ đối diện lập tức chỉ vào tôi cười nói: “Sở Sở thật khiêm tốn, con trai tôi học cùng lớp với cháu, lần này cháu đứng thứ ba toàn thành phố, làm nó ghen tị lắm.”

"Thật sao?" Có người lập tức hưng phấn nói: "Cô gái nhỏ có bạn trai chưa? Con trai cô học dốt lắm, cần người để trung hoà một chút là được rồi.”

Dì Cận ngạc nhiên: “Sở Sở giỏi vậy sao? Con bé này khiêm tốn quá, chẳng bao giờ thể hiện.”

Giọng điệu của bà lại trở nên tự mãn: "Haiz, vẫn là tôi có mắt nhìn, sớm lừa được con dâu về nhà, mấy người đừng có tranh giành với tôi."

Mọi người trong bàn lập tức có những biểu cảm khác nhau, đặc biệt là dì Kỉ và Lê Huỳnh, hai người đều biến sắc, mất một lúc mới che giấu được cảm xúc trong mắt.

Tôi có thể tưởng tượng, hai người họ hạnh phúc bao nhiêu khi nhận được lời mời từ nhà họ Cận, thì bây giờ nhìn tôi ngứa mắt bấy nhiêu.

Dù rất vui khi thấy họ tỏ ra miễn cưỡng nhưng tôi vẫn nói:

"Dì Cận, con và Cận Tây không có gì với nhau.

"Và người cậu ta thích không phải là con."

Dì Cận cũng không để tâm: “Thằng ranh đó giờ đang mất trí, dì sẽ nói cho nó hiểu.”

Có lẽ chính vì từ “con dâu” mà dì Cận đã công khai nói trong bữa tiệc, suốt buổi tiệc, mọi người cứ đến chỗ tôi cụng ly, kể cả khi đã đặc biệt chuẩn bị rượu trái cây nhưng tôi vẫn cảm thấy chóng mặt.

Nhân lúc không có ai chú ý, tôi vào phòng vệ sinh một mình.

Bóng đèn dây tóc treo trước gương sáng đến mức trần nhà như chao đảo.

Tôi dường như nhìn thấy trong gương, phía sau tôi đột nhiên xuất hiện một cô gái giống tôi đến bảy phần.

Cô ấy nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên ôm lấy tôi và thì thầm nói xin lỗi.

Ồ, là em gái Lê Huỳnh.

“Cút.” Tôi không kiên nhẫn nói, cố gắng đẩy cô ta ra.

Lê Huỳnh không chịu buông ra, chúng tôi dây dưa ra tới cửa.

Một giây sau, Lê Huỳnh nhẹ nhàng ngã ra sau như mất đi sức lực.

Ở cửa là cầu thang, là lối chính dẫn vào phòng tiệc.

"Bùm--"

Lê Huỳnh lăn xuống cầu thang, không dừng lại cho đến khi đầu đập vào quầy tiếp tân trước mặt, một dòng má_u đỏ sền sệt lan ra trên đất, nhuộm đỏ chiếc váy trắng của cô ta.

Cô ta rêи ɾỉ và cuộn tròn đau đớn như một con búp bê bị hỏng.

“A—” Một vị khách nữ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ hãi hét lên: “Gi_ết người!”

"Người đâu!"

Vô số tiếng bước chân chạy tới từ mọi hướng.

Dưới tác dụng của rượu, tôi từ từ cúi đầu ngồi xổm xuống, hình ảnh trước mắt càng ngày càng mờ mịt.

“Lê Sở,” dì Kỷ ôm con gái giận dữ trách móc tôi, “Dì biết con ghét em gái mình, nhưng đã không chịu cứu nó thì thôi. Tại sao còn muốn hãm hại nó! "

Những người xung quanh đều bịt miệng lại, thấp giọng thảo luận, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không giấu giếm.

“Học giỏi thì sao chứ?”

"Ngay cả em ruột cũng có thể ra tay."

"Đúng vậy, ai có thể ngờ còn trẻ mà đã ác độc như vậy rồi."

...

"Lê Sở!"

Có tiếng hét lớn, là Cận Tây, phía sau là cha tôi.

"Cô thật độc ác."

Cận Tây bước nhanh tới, giơ tay định tát tôi.

Cha nắm lấy tay hắn ta và đẩy hắn đến bên cạnh Lê Huỳnh.

Rượu làm tôi choáng váng nên phải ngồi xổm xuống nhìn ông.

“Không phải con,” tôi nói.

Cha nhìn tôi, trong mắt dần dần tràn đầy nỗi thất vọng: “Lê Sở, bây giờ con định lừa dối cha đến bao giờ?”

Ông lấy ra một cuốn nhật ký màu xám:

“Khi dì Kỷ mang nhật ký của mày đến tìm cha, cha vẫn không tin những dòng chữ nguyền rủa gia đình này là do mày viết.”

“Khi Lê Huỳnh bị bệnh, mày thân là chị ruột đã bỏ mặc, bây giờ lại còn đẩy con bé xuống lầu, con bé sắp làm phẫu thuật nên cơ thể nhất định không thể xảy ra chuyện gì.”

"Mày thật sự làm cha thất vọng!"

Ông ta tức giận nói:

"Từ hôm nay trở đi, tao coi như không có đứa con như mày!"

Dì Cận chậm rãi tiến lên vào bước muốn giúp tôi, nhưng khi nghe cha tôi nói, dì dừng lại ôm miệng.

Cha Cận ở bên cạnh cũng nói:

“Những gì vợ tôi mới nói trong bữa tiệc đều là đùa vui thôi, mọi người đừng coi là thật.”

"Cận Tây còn trẻ, tương lai muốn lấy ai thì phải xem ý thích của nó."

...

"Vừa nãy còn tranh giành, giờ lại không cần nữa rồi."

"Làm người vẫn phải cần mặt mũi."

Giữa những tiếng nói ồn ào, tôi chỉ nhìn cha.

Tôi nhìn ông ấy ném cuốn nhật ký của tôi xuống đất rồi quay về phía Lê Huỳnh.

Có người cầm cuốn sổ lên, đọc lại những câu tôi viết rồi che miệng mỉm cười và chia sẻ với những người xung quanh.

Ánh đèn trên cao sáng đến mức tôi không thể mở mắt được.

Mọi người đứng trong ánh sáng trắng mờ ảo, nhưng dường như họ đã trở thành những con quái vật có khuôn mặt méo mó giống nhau.

Trong giây lát tôi chợt nghĩ, khi mẹ tôi mất, liệu mẹ có nghĩ đến cảnh tượng này không?

Liệu mẹ có hối hận không?

Khi không đưa tôi theo cùng.

. . . . . .

"A."

Ánh sáng chói lóa đột nhiên biến mất.

Một bàn tay to lớn chợt che mắt tôi lại, tựa như một chiếc ô, ngăn cách cả thế giới.

Mùi hương mát mẻ tràn ngập khắp cơ thể tôi, nhẹ nhàng lại có mang tính xâm chiếm.

Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói trầm và mệt mỏi:

"Nếu đã mù rồi thì tiện nghi cho tôi quá.”

"Tôi muốn."