Chương 6

Cái tên Cận Gia Thụ không xa lạ với tôi.

Tôi đã nghe Cận Tây phàn nàn vô số lần rằng hắn ta phải sống dưới cái bóng của chú nhỏ.

Nhà tôi và nhà họ Cận là qua lại đã vài đời, khi còn nhỏ tôi thường đến nhà hắn ta, mãi đến năm 18 tuổi trong bữa tiệc thành niên tôi quyết định gả cho Cận Tây mới giảm tần suất đến chơi.

Nhưng tôi chưa bao giờ gặp Cận Gia Thụ vì anh ta thường sống ở nước ngoài.

Điểm khác biệt duy nhất là vào ngày Cận Tây và tôi đính hôn, anh ta đã gửi một bức tranh đến.

Bức tranh sơn dầu màu xanh đậm nổi bật những bông hoa cát cánh trắng nở rộ dưới ánh trăng, bức tranh tuy đẹp đến ngỡ ngàng nhưng cũng vô cùng tuyệt vọng, có thể cảm nhận được cảm xúc điên cuồng bị dồn nén trong nét vẽ hoang dã của hoạ sĩ.

Tôi rất thích bức tranh đó, nhưng Cận Tây lại không thích.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tin Cận Gia Thụ bị trầ_m cả_m và qua đời sau khi cắ_t cổ tay ở nước ngoài.

Nói chung là một người rất đáng thương.

Cuối tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ của Cận Tây:

"Sở Sở, con là con dâu mà dì luôn thừa nhận, con cũng là đứa trẻ tốt biết nhìn rõ thời thế, con giúp dì khuyên nó được không?"

Cuối tháng này sẽ có kỳ thi chung toàn thành phố dành cho học sinh cuối cấp, tôi thực sự không muốn dính líu đến chuyện này.

Hơn nữa, tôi không nghĩ mình có thể thuyết phục được Cận Tây.

Thế nên tôi đã lịch sự từ chối bà ấy.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, tôi nhớ lại lòng tốt mà dì Cận đã dành cho tôi.

Sau khi mẹ tôi qua đời, bà ấy đối xử với tôi như con gái ruột của mình.

Vì vậy, dù mối quan hệ của tôi với Cận Tây luôn như một lớp băng dày nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chấm dứt cuộc liên hôn này.

Hơn nữa, với sự hỗ trợ của nhà họ Cận, kiếp trước tôi đã giành được quyền thừa kế công ty lớn nhất từ tay dì Kỉ.

Sau khi sống lại quay ngược thời gian, mọi thứ lại phát triển theo hướng tệ hại hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu và buộc mình ngừng lo lắng về tương lai.

Hiện tại, là một học sinh, điều duy nhất tôi có thể nắm chắc được là học tập.

Trong thời gian chuẩn bị cho kỳ thi này, chuyện tình thần thoại giữa Cận Tây và Lê Huỳnh tiếp tục là chủ đề.

Các phương tiện truyền thông đã trắng trợn PR câu chuyện của họ, bạn học cũng bàn tán vui vẻ.

Nghe nói dì Cận kiên quyết ngăn cản con trai mình, thậm chí còn nhốt Cận Tây ở nhà.

Nhưng Cận Tây đã nhảy ra khỏi cửa sổ và bị gãy chân.

Dư luận ngày càng gay gắt, dì Cận không còn cách nào khác đành phải đồng ý với hắn ta trong nước mắt.

Cận Tây đã ngừng đi học và ở cùng phòng bệnh với Lê Huỳnh.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ca phẫu thuật cấy ghép của họ sẽ hoàn thành.

Hai người đó có lẽ phải đợi đến năm sau để học lại.

Sáng sớm ngủ dậy tôi thấy mí mắt phải mình giật giật.

Mọi người trong lớp hào hứng chuyền tay nhau tờ báo và tạp chí định kỳ của thành phố Giang ngày hôm đó, tôi cũng đọc.

Trang bìa là ảnh Cận Tây và Lê Huỳnh nắm tay nhau trên giường bệnh, bức ảnh chiếm trọn trang bìa của tờ báo, dùng khổ chữ rất lớn để tuyên truyền cho tập đoàn Cận Thị, đủ để thấy được sự chú trọng của báo chí.

Chỉ là không biết tại sao, hai người trong ảnh đều đang cười.

Nhưng. . . . . . dường như nụ cười có chút gượng ép và chẳng hề vui vẻ.

Sự nghi ngờ hiện lên trong tâm trí tôi.

Tên khốn Cận Tây này, thực sự sẵn sàng ghép tủy cho Lê Huỳnh sao?

Đúng lúc này, dì Cận lại gọi điện.

Bà ấy mời tôi đến dự dạ tiệc tối nay tại nhà, nếu không đến thì không coi bà ấy là trưởng bối.

Tôi suy nghĩ một lát và đồng ý.