Chương 4

Nhưng cho dù có bị ai bỏ rơi thì tôi cũng không buông bỏ bản thân.

Tôi lắc đầu, thẳng thừng từ chối:

“Ghép tuỷ phải mất hơn một tháng, ba tháng nữa con phải thi đại học rồi.”

“Cha định mang tương lai của con ra đùa giỡn sao? Cha có đồng ý thì ông bà nội cũng sẽ không đồng ý.”

Thấy tôi nhắc đến trưởng bối, cha liền im lặng.

Cận Tây bỗng lên tiếng: “Đại học có thể thi lại, nhưng mạng sống của Tiểu Huỳnh chỉ có —”

“Ba- -”

Hắn ta không kịp nói hết câu vì tôi đã giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Cận Tây bị tôi làm cho choáng váng, cứng đờ tại chỗ, giây lát sau, trong mắt hiện lên lửa giận: "Cô điên à? Cô dám đánh tôi?"

“Anh đáng bị đánh” tôi thờ ơ xác nhận lần nữa, “Anh thực sự yêu Lê Huỳnh đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả vì cô ấy sao?”

“Ừ.” Cận Tây không chút do dự.

Tôi nói: “Tôi có thể ghép tủy nhưng có điều kiện tiên quyết”.

Cơn tức của Cận Tây lập tức bị dập tắt: "Điều kiện gì? Bất luận là tiền hay tài nguyên gì, cô chỉ cần yêu cầu, nhà tôi đều có thể mua được."

“Đợi có kết quả,” tôi nhìn hắn ta thật sâu, “đến lúc đó anh đừng hối hận.”

Kết quả kiểm tra tủy phải chờ một tuần, trong thời gian đó tôi phải quay lại trường để chuẩn bị cho kỳ thi.

Hôm nay, trước khi vào lớp, tôi đã nghe thấy một cuộc tranh luận sôi nổi.

Ngay khi tôi bước vào, âm thanh đợt ngột dừng lại.

"Mấy người đó đang nói gì về tớ vậy?" Sau khi ngồi vào chỗ, tôi hỏi bạn cùng bàn Tịnh Tịnh.

Tịnh Tịnh nói: "Sáng nay tớ đã gửi một bài đăng trên diễn đàn cho cậu. Nó được lan truyền vào tối qua. Cậu chưa đọc à? Mau, nhanh đọc đi."

Tôi mở bài đăng và thấy em gái tôi Lê Huỳnh xuất hiện trong một video phỏng vấn.

Trong video, cô ta nằm trên giường bệnh, xinh đẹp yếu ớt như một thiên thần đau khổ và nói trong nước mắt:

“Cho dù chị tôi không muốn cứu tôi, tôi cũng sẽ không oán hận chị ấy.

"Tôi chỉ cảm thấy buồn. Chỉ là tôi đã đồng ý cùng thi vào Bắc Đại với bạn trai nhưng tôi không thể thực hiện được tâm nguyện này nữa".

Dù chỉ mới đăng tải chưa lâu nhưng đã có hơn nghìn bình luận đồng cảm với hoàn cảnh của cô ta.

Bình luận có nhiều lượt thích nhất là: [Bé Thỏ, đừng khóc nữa. Lần này anh sẽ trở thành người hùng của em. Ai dám hại em, anh sẽ lấy mạng kẻ đó.”

ID là tên của Cận Tây.

Một người trong cuộc tiết lộ đây là bạn trai của Lê Huỳnh, bên dưới có những bình luận:

[Em trai thật tình cảm],

[Bị cảm động bởi tình yêu thần tiên này]

Còn những bình luận khác đều trách chị gái của Lê Huỳnh quá máu lạnh.

Nhờ phúc của người làm video mà hình ảnh tôi mặc đồng phục được đưa vào cuối video nên các bạn cùng lớp nhận ra tôi ngay.

"Cậu định làm gì?" Tịnh Tịnh nói, "Đây không phải là uy hϊếp và áp bức đạo đức sao? Quá đáng thật.”

“Không sao đâu,” tôi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Cứ học tập chăm chỉ, đừng lo lắng cho tớ.”

Sau khi tìm tới hiệu trưởng và xin nghỉ một ngày, tôi bắt taxi thẳng đến bệnh viện.

Báo cáo kiểm tra đã có, hai bản.

Một cái là của tôi, cái kia là của Cận Tây.

Đây là điều tôi đã yêu cầu Cận Tây - Hắn ta cũng phải làm xét nghiệm tuỷ xương với Lê Huỳnh.

Kỳ thực ở kiếp trước, khi biết Lê Huỳnh không tìm được tuỷ xương phù hợp, Cận Tây đã bí mật đi làm xét nghiệm.

Nhưng hắn ta không nhận được kết quả vì đây là bênh viện của gia đình hắn.

Kết quả trùng khớp đã bị cha mẹ hắn chặn giữa chừng, không ai được phép nói cho hắn biết.

Cho nên Cận Tây không bao giờ biết rằng kết quả so sánh của hắn ấy không chỉ đạt mười điểm với Lê Huỳnh, mà còn tương thích hoàn hảo, thậm chí còn hơn tôi chỉ tương thích có sáu điểm.

Tôi chụp ảnh và đăng lên diễn đàn, sau đó @ tài khoản @[w1] Cận Tây và hỏi:

[So với báo cáo cấy ghép tủy xương của Lê Huỳnh, có vẻ như anh phù hợp cấy ghép tủy xương cho cô ấy hơn tôi đấy.]

[Người anh hùng, anh đã nói sẽ dâng hiến tất cả cho người mình yêu, điều đó vẫn được tính chứ?]