Chương 10

Đúng như dự đoán, khi kỳ thi đại học của tôi kết thúc, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Dì Kỉ vẫn còn sống khỏe mạnh, cha tôi vẫn là chủ tịch công ty.

Người duy nhất ch.ế.t trên bàn mổ chỉ có Lê Huỳnh.

Sau khi Lê Huỳnh ch.ế.t, Cận Tây cũng xuất hiện, hắn ta giải thích rằng mình đã ngủ quên và quên bật chuông điện thoại.

Nhà họ Cận đã phải chi mấy trăm vạn phí bịt miệng thì việc hiến tạng của hắn ta mới không bị báo chí phanh phui.

Nhưng một khi có người ch.ế.t thì vẫn phải cần một cái cớ khác.

Lý do được nhà họ Cận đưa ra là do thiết bị y tế xảy ra sự cố - - nhưng hiềm nỗi, ca phẫu thuật lại được thực hiện ngay tại bệnh viện của nhà họ.

Vì vậy, danh tiếng của Tập đoàn y tế họ Cận xuống dốc không phanh.

Không lâu sau, kết quả thi tuyển đại học đã có.

So với kỳ thi chung lần trước, tôi đã tăng lên hai bậc.

Ông nội rất vui và thưởng cho tôi một căn nhà mới.

Cuối cùng tôi đã có thể chuyển từ khách sạn về nhà riêng của mình.

Ngày chuyển nhà, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên đường.

Là Cận Tây.

Hắn ta mặc đồ đen, giống như một bóng ma câm lặng, không rõ đã đứng ở đó bao lâu.

"Sở Sở."

Cận Tây nhìn tôi, rõ ràng là đang cười, nhưng vì đứng ngược sáng nên có vẻ hung ác:

"Anh nghe nói em đã làm bài thi rất tốt, điểm khoa học xã hội đứng nhất thành phố."

Trong lòng tôi có dự cảm không lành, vội vàng lùi lại.

Cận Tây nhìn chằm chằm vào tôi rồi đột nhiên hỏi:

"Sở Sở, chúng ta bắt đầu lại được không?

"Lê Huỳnh hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng, anh đã nhìn nhầm người."

Hắn ta nhìn thấy vẻ mặt của tôi và tiếp tục nói một cách hung dữ:

"Em không muốn sao?

“Vậy chúng ta cùng nhau chế_t đi một lần nữa, nhất định sẽ quay trở lại“

Hắn ta lẩm bẩm một mình như kẻ thần kinh, rồi hắn giơ tay lên, một luồng sáng màu bạc loé lên.

Trước khi hắn ta kịp đâ_m, tôi đã lấy bình xịt hơi cay trong túi ra và xịt thẳng vào mắt hắn không chút do dự.

"Ah--"

Cận Tây đâ_m da_o lệch hướng, hắn che mắt lại, đau đớn lòng hét lên.

Người đi đường sợ hãi hét lên và bỏ chạy tán loạn.

Cận Tây cầm con dao và vẫn đuổi theo tôi.

Tôi muốn chạy đến khách sạn và tìm phòng để trốn.

Cánh cửa đã bị ai đó khóa lại.

Tôi chỉ còn cách chạy xung quanh những cây cột nhà chạm nổi của khách sạn để tránh Cận Tây.

Tầm nhìn của Cận Tây không rõ, bị tôi xoay cho suýt đập vào tường.

Hắn ta càng tức hơn, đột nhiên hắn tăng tốc và giật lấy mũ của tôi.

"Em không biết sao, anh xếp thứ nhất thi chạy nước rút toàn trường, em có chạy cũng vô ích." Cận Tây thở hổn hển, nhanh chóng giơ con da_o trong tay lên đâ_m vào tôi.

Một dòng m_áu nóng bắn ra và chảy lên mặt tôi.

Nhưng người bị chảy má_u không phải là tôi.

Cận Gia Thụ đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ và dùng tay không tóm lấy con dao.

Sau đó anh ấy đạp mạnh Cận Tây ngã xuống đất.

"Gọi cảnh sát."

Cận Gia Thụ nói với vẻ mặt lạnh lùng trong khi dùng chân đè đầu Cận Tây xuống đất.

Cận Tây đã ngất đi.

Khi cảnh sát đến, họ đưa Cận Tây đi, còn tôi đi cùng Cận Gia Thụ đến bệnh viện.

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh,” tôi nghiêm túc hỏi, “Liệu có ảnh hưởng đến tay của anh không?”

Nghĩ đến bức tranh anh ấy gửi cho tôi ở kiếp trước, tôi lại càng cảm thấy áy náy:

“Không phải anh thích vẽ sao?”

Cận Gia Thụ liếc nhìn tôi, yếu ớt nói: “Không sao đâu, tay trái bị thương mà thôi.”

"Thứ tôi thích là bánh pudding xoài." Cận Gia Thụ tiếp tục ủ rũ nói.

"Được rồi." Tôi nghĩ lát nữa phải đi mua.

Cận Gia Thụ đột nhiên thở dài, tựa hồ như bị đau đầu: "Chỉ là sau này chắc sẽ khó tìm được việc."

“Vốn dĩ muốn làm chủ nhà, đáng tiếc lại giá bán lại quá thấp, không thể cho thuê nhà.”

“Không sao đâu,” tôi chỉ có thể an ủi anh ấy theo hướng tích cực, “Người ta cũng không phải chỉ dựa vào mỗi hai bàn tay để kiếm tiền.”

Cận Gia Thụ nhướng mày: “Ồ, ý của em là tôi có thể dựa vào mặt để kiếm sống?”

Tôi lưỡng lự giây lát rồi đồng ý với anh ấy.

"Nếu không có ai nhìn trúng tôi thì sao? Em có thể chọn tôi không?" anh tiếp tục hỏi.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi lấy điện thoại ra và mở app ngân hàng để xem mình còn bao nhiêu tiền.

“Sợ là không được rồi,” tôi nói một cách lịch sự sau nhìn số dư, “Đẹp trai như anh quỷ nghèo tôi đây không thuê nổi.”

Cận Gia Thụ không nói gì, nhưng tai anh ấy lại đỏ lên.

Một lúc sau, anh ấy lại nằm xuống giường, lặng lẽ kéo chăn lên che mặt.

Cận Tây đã bị giam giữ tại đồn cảnh sát.

Tôi đặc biệt hỏi ý kiến

luật sư, hắn ta phạm tội cố ý gây thương tích, nhẹ thì ngồi tù ba năm trở lên, nặng thì từ ba tới mười năm.

“Tôi không giàu,” tôi nói với luật sư, “nhưng hắn ta hại nhiều người như vậy, tôi muốn hắn ta ở tù càng lâu càng tốt.”

Nhà họ Cận muốn dùng tiền để chạy tội cho Cận Tây như lúc trước.

Tôi đem bán những thông tin do thám tử tư thu thập được về việc Cận Tây hối hận không chịu hiến tuỷ và gây nên cái chế_t của Lê Huỳnh cho một số báo chí và công ty marketing.

Tin này vừa được tung ra đã xuất hiện trên các trang tin tức xã hội.

Do ban đầu tình yêu của Cận Tây và Lê Huỳnh được lăng xê quá mức nên hiện giờ dư luận phản ứng lại rất gay gắt và dữ dội.

Dưới ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác, Cận Tây đã bị kết án nghiêm trọng.

Khi rảnh rỗi, hàng ngày tôi đều đến bệnh viện để cùng Cận Gia Thụ làm trị liệu phục hồi.

Tay trái của Cận Gia Thụ bị thương ở dây chằng, bác sĩ nói rằng anh ấy vẫn có thể hồi phục như cũ miễn là phải luyện tập phục hồi chức năng tốt.

Thực ra mọi việc chủ yếu do bác sĩ phục hồi chức năng đảm nhiệm, tôi chỉ phụ trách mang bữa tối và dành mấy chục phút đọc sách cho anh ấy nghe.

Dần dần, chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp dì Cận trong bệnh viện.

Tôi đang đi bộ từ nhà đến bệnh viện.

Dì Cận đột nhiên ngăn tôi lại, hỏi tôi với ánh mắt phức tạp: "Con qua lại với Cận Gia Thụ sao?"

Tôi cầm bữa tối, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bà ấy.

Bà nói tiếp: "Con không biết mẹ của Cận Gia Thụ bị bệnh tâm thần sao? Hồi nó học cấp 2 cũng từng được chẩn đoán có vấn đề về thần kinh, từng rạch tay t.ự t.ử mấy lần."

"Dì khuyên con nên tránh xa nó -"

“Dì Cận,” tôi ngắt lời, bắt chước giọng điệu của bà: “Dì không nghe nói cha con mới mua tặng một căn phòng cho nhân tình ở ngoài sao? Nghe nói nhân tình đó đang mang thai một đứa con trai.”

Dì Cận giận tím mặt, quay người bỏ đi.

Trở lại phòng bệnh, Cận Gia Thụ đang đợi tôi.

Tôi đặt bữa tối xuống tủ cạnh giường của anh ấy.

Cận Gia Thụ mỉm cười đưa tay nhận lấy: "Hôm nay tôi vẫn phải phiền đến em ."

Tôi nắm lấy cổ tay anh ấy và kéo tay áo lên.

Quả nhiên nó được bao phủ bởi những vết sẹo chằng chịt, một số vết đã nhạt màu, một số vết vẫn còn rất đậm.

“Có đau không?” Tôi thấp giọng hỏi.

Cận Gia Thụ không nói gì.

Tôi chạm vào vết sẹo, Cận Gia Thụ run rẩy nhưng không cử động.

Một lúc sau, anh quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Em có biết tại sao tôi thích bánh pudding xoài không?”

Cận Gia Thụ kể cho tôi nghe quá khứ với giọng điệu bình tĩnh.

Gia tộc anh ấy xác thực có bệnh di truyền.

Khi học cấp hai, vấn đề tâm thần của anh ngày càng trầm trọng, còn mắc chứng biếng ăn, anh đã chuẩn bị nhả_y sông t_ự v_ẫn.

Thế nhưng, khi anh nhảy xuống sông, trên bờ có một cô gái đang ngồi nhìn rất buồn bã.

Cô bé đó cô độc ngồi khóc lặng lẽ nhìn ra sông.

Khi thấy có người rơi xuống nước, cô bé lao xuống để kéo người đó lại nhưng suýt chút nữa bị nước sống cuốn đi.

Cậu bé muốn chế_t, nhưng lại không muốn người khác chế_t vì mình.

Thế là cậu bơi lại và đưa cô bé vào bờ.

Thoát chế_t trong gang tấc, hai người đều rất chán nản.

Họ mắng nhau, trách đối phương muốn ch.ế.t sao không tìm chỗ không có người, còn làm liên luỵ đến người khác.

Cuối cùng, cả hai đều khóc.

Khi rời đi, cô bé đưa cho cậu bé một chiếc bánh pudding xoài, nói rằng sau này hai chúng ta hãy sống thật tốt nhé.

Ch.ế.t không giải quyết được gì.

Vì những lời này mà cậu bé đã ăn được chiếc bánh đó.

Ngọt.

Dường như cậu đã lấy lại được vị giác.

Bánh pudding xoài đã trở thành món ưa thích của cậu bé kể từ đó.

Sau đó, bất cứ khi nào tâm trạng thay đổi thất thường, cậu bé sẽ ăn một chiếc bánh pudding xoài.

Dần dần nó trở thành một thói quen ăn sâu vào xương tủy.