Chương 14: Ký Ức

Hôm nay Trần Triệu Yến lại theo chân Lăng Vân Phong đi đòi nợ, lần này là một nhà hai mẹ con. Người mẹ chơi bời cờ bạc, làm mẹ khi mới tuổi 17, đứa con giờ đã 4 tuổi.

Là phụ nữ nên không kéo đến quá đông, chỉ có Yến, Lăng Vân Phong và Lý Văn Mạnh.

"Tôi xin mấy anh, mấy anh nhìn cũng thấy rồi. Nhà tôi có còn cái gì nữa đâu, chi bằng bán quánh đứa bé này đi."

"Ấy chết, bà chị nói gì vậy."

Trần Triệu Yến ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé rồi bế lên. Con bé có đôi mât to, trắng trẻo như mẹ nó. Mái tóc ngắn đen nháy, hai má hồng hào, mặt có chút nhem nhuốc.

"Nó là con của khách, tôi còn chẳng biết là ai. Lúc đó phát hiện muộn nên không thể phá được. Nó làm tốn biết bao tiền bỉm sữa của tôi!"

Cô ta nhìn đứa trẻ với ánh mắt cay nghiệt, đay nghiến.

"Thế này đi. Cô biết nấu ăn đúng không. Đến làm ở bếp cho chỗ của chúng tôi, nuôi mẹ con cô ăn ở, tiền công cô làm sẽ trả cho chúng tôi."

Lăng Vân Phong nhìn quanh căn phòng một lượt, phòng ốc bừa bộn, lọ hoa nhỏ đặt trên bàn đã héo úa.

Cô ta gật đầu đồng ý, dù sao bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. "Chỗ" mà Lý Văn Mạnh nói thật ra trá hình là một chỗ để đàn ông vào ngủ với phụ nữ. Những cô gái làm ở đó có người làm trả nợ, có người bán thân kiếm tiền. Nó giống như lầu xanh ở Nhật Bản.

"Thật sự cảm ơn anh, tôi biết anh nổi tiếng là máu lạnh gϊếŧ người không ghê tay. Vậy mà còn cho tôi chỗ ăn chỗ ở, tôi không biết lấy gì cảm ơn anh nữa, hay là..."

Người phụ nữ nắm lấy bàn tay Lăng Vân Phong, giọng ngọt ngào vô cùng tận. Chiếc váy trắng hai dây lộ ra phần ngực đầy đặn, dù có sống trong cảnh nghèo túng đi chăng nữa, trên người phụ nữ này vẫn toả ra một mùi hương nồng nàn. Hắn không biết vì lí do gì lại quay sang nhìn Trần Triệu Yến.

"Nhìn mình làm cái gì chứ."

Nhưng thiếu niên không hiểu tại sao lại thấy khó chịu khi nhìn thấy hắn thân thiết với người khác. Cậu để đứa bé xuống, lấy thuốc ra hút rồi bước ra ngoài, không muốn nhìn.

"Tôi không có nhu cầu. Cô cứ làm ở đó đi, ngày mai có người sẽ đến đón mẹ con cô đi."

Lăng Vân Phong không thương tiếc gạt tay ra rồi bước ra khỏi căn phòng trọ. Trần Triệu Yến đang đứng dựa lưng vào tường, cách xa căn phòng. Thấy người ra cậu liền dập thuốc.

"Xong rồi à."

"Ừ, về thôi."

Thiếu niên không hiểu tại sao mình lại có cảm giác ấy với hắn. Nhớ lại trước kia, khi cậu và người yêu đang trong giai đoạn tìm hiểu. Dù chưa chính thức yêu đương, nhưng mỗi lần Trần Triệu Yến nhìn thấy người mình thích thân thiết với ai đó, cảm giác đó lại xuất hiện.



"Chết tiệt, không lẽ được tên này cho chỗ ăn chỗ ở liền động lòng với hắn. Không đâu, mình không thể thích hắn được, mình với hắn vốn dĩ không cùng một thế giới..."

Suốt đường về Trần Triệu Yến không nói lời nào, hướng mắt ra cửa kính, đến giờ cậu cũng khó hiểu với chính bản thân mình. Công việc hiện giờ chỉ là bắt buộc phải làm, Yến vẫn tự nhủ, nếu như trở về cuộc sống ngày thường, bản chất của cậu vẫn là một người nhút nhát.

Rồi trong bỗng chốc, thứ Yến nhớ không duy nhất là cô em gái mà là hình ảnh một nhà bốn người cùng đi dạo trên biển. Đôi khi, cậu vẫn cảm thấy may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả, đôi khi, bố cũng đối xử tốt với cậu, đôi khi, mẹ vẫn khóc khi cậu bị ốm nặng.

Thứ cảm giác mà cậu đang trải qua là gì? Hối hận ư, có hay không? Trần Triệu Yến thở dài, đôi mắt nâu hướng ra phía xa, từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.

Bố mẹ như thế nào rồi?

Mẹ có quan tâm mình sống như nào không?

Có ai đi tìm mình không nhỉ?

Đứa em gái ngốc của mình không sao chứ?

Và còn Hoàng thì sao?

Phải, Hoàng. Người yêu của Trần Triệu Yến, buổi tối hôm ấy anh đưa cậu về nhà sau buổi học thêm. Ngoài cửa, hai cậu học sinh trao nhau cái ôm tạm biệt thật sâu, và vô tình bố của cậu, người thường ngày giờ ấy sẽ ở trong nhà, hôm nay lại ra trước hiên đứng.

"Yến! Hoàng! Hai đứa làm cái trò gì vậy!?"

Bố của Yến hét lên. Cả hai giật mình, Hoàng nhìn người yêu lưu luyến rồi nhanh chóng đi về. Còn Yến sợ hãi đi vào nhà.

"Mày làm cái gì thế!? Hai đứa con trai mà lại!!!"

Má trái của cậu lập tức đau đớn, Yến đứng đó chịu trận. Cậu biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy.

Người mẹ ở bên cũng sốc vô cùng khi nghe lời kể lại của chồng, nhưng sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, bà không muốn con trai bị ảnh hưởng.

"Thôi anh, cho nó về phòng nó còn học. Để lúc khác rồi nói!"

"Tao có cấm mày yêu đương hay không!? Mà mày phải đi yêu một thằng con trai hả!?"

Trần Triệu Yến đứng chết lặng, không có một lời giải thích. Má cậu đỏ bừng vì ăn trọn cái tát.

"Tao cấm mày không được qua lại với mấy thằng con trai!!! Mày mà để tao nhìn thấy một lần nữa thì không chỉ như thế này đâu!! Cút lên phòng!!!"

Yến mặt tối sầm, lê bước chân nặng trịch lên phòng. Cánh cửa đóng lại, cậu nằm thụp xuống giường. Mối tình này cậu đã giữ bí mật được hai năm, và lí do cậu yêu Hoàng là vì khuôn mặt của anh có nét hao hao giống Dmitri năm đó.

"Anh bị phát hiện rồi à?"

Đáp lại tiếng của cô em gái là sự tĩnh lặng, con bé đứng ở cửa, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ từ cánh cửa sổ.

"Em đã bảo hai người đừng có ôm nhau trước cổng nhà rồi."

Trần Triệu Yến bật dậy, im lặng một lúc rồi đáp.

"Giữ bí mật cho tao. Cũng đừng nghe lời bố nói, về phòng mình đi."

Tiếng đóng cửa vang lên, cậu thiếu niên ngồi đó thất thần.