Chương 5

Sau khi ăn tối xong Tuấn Khải đưa Quỳnh Hoa về tới cổng anh vui vẻ ôm cô rồi hôn lên trán cô một cái

– Ngủ ngon nhé công chúa của anh.

– Em muốn ngủ cùng anh mỗi đêm cơ, anh nghĩ sao khi em mua một căn vila sang trọng để ở , anh tới đó ở với em chứ?

– Bây giờ chưa phải lúc đâu, công ty anh vẫn đang khó khăn mà, nếu ông chủ tịch đầu tư vốn thì cái ngày chúng ta ở bên nhau sẽ gần hơn đấy.

– Được e sẽ thuyết phục bố, à anh có thấy vợ anh hôm nay rất lạ không, có khi nào chị ấy đã biết chúng ta đang hẹn hò rồi không?

– Anh nghĩ là chưa đâu, nếu cô ấy biết thì hôm nay cô ấy đã xé xác em ra rồi, chứ làm sao cô ấy có vẻ vui vẻ như vậy được.

– Anh nói cũng phải… phụ nữ mà ghen thì rất đáng sợ mà.

– Chính vì thế nên từ nay về sau chúng ta phải cẩn thận hơn nữa .

– Vâng em biết rồi.

– Em vào nhà đi , anh về đây.

– Về tới nhà nhắn tin cho em nhé?

– Ừm, anh biết rồi.

Tuấn Khải lái xe về , Quỳnh Hoa vừa bước vào cửa thì mẹ cô đi ra

– Con vừa đi chơi với cậu ta về sao?

– Vâng ạ.

– Cậu ta có vợ rồi đó, con còn không mau dừng lại trước khi quá muộn , con không sợ một ngày vợ cậu ta biết chuyện và làm ầm lên sao?

– Con yêu anh ấy mẹ ạ, con thật sự rất yêu anh ấy, con không thể chia tay với anh ấy được, bây giờ chỉ cần một ngày con không được nhìn thấy anh ấy thôi là con đã không chịu nổi rồi thì làm sao con có thể chia tay anh ấy được chứ?

– Cậu ta bỏ bùa gì mà con yêu tới mức mù quáng như vậy hả?

– Ngày xưa mẹ cũng bị bố con bỏ bùa à mẹ?



– Con đừng có lôi chuyện ngày xưa của mẹ ra nữa, đừng bướng nữa.

– Nếu mẹ đã không giúp được gì cho con thì mẹ cũng đừng có cản con, nếu con không lấy được anh Khải thì con sẽ ra nước ngoài sống và không bao giờ quay về đây nữa đâu , con sẽ để mẹ sống ở đây với bố và hai người con riêng của bố tới lúc đó mẹ bị hai đứa con riêng kia bắt nạt thì mẹ ráng chịu nhé?

– Đấy cũng chính là vấn đề mẹ lo lắng, nếu Tuấn Khải ly hôn và lấy con thì con sẽ giống như mẹ phải sống cùng con riêng của thằng Khải đó.

– Không đâu mẹ, con sẽ đẩy thằng bé cho mẹ nó nuôi , chả đời nào con để anh Khải nuôi thằng bé đâu với lại mẹ thằng bé là phó giám đốc bệnh viện mà , chị ta cũng giàu mà chị ta thừa sức lo cho con trai và chị ta cũng không bao giờ để anh Khải nuôi đâu, nên mẹ hãy đứng về phía con đi sau này con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ không giúp con là con đi biệt tăm luôn đó, bạn con ở bên Mỹ mẹ cũng biết đúng không?

Bà Hương giận con gái lắm nhưng bà lại càng không muốn để con gái đi xa, nếu con gái bà không ở đây bà sẽ không có đồng minh khi ông chủ tịch còn hai người con trai nữa, hai người con trai đó là con của vợ trước , ngày đó bà Hương cũng là kẻ thứ 3 cướp ông Đông từ tay người phụ nữ khác , sau đó mọi chuyện vỡ lở bà mang thai Quỳnh Hương còn ông Đông thì ly hôn với vợ cũ, vì ông Đông có tiền có quyền nên ông đã giành được quyền nuôi con , tuy hai người con của ông Đông sống ở bên ngoài nhưng cuối tuần là hai người sẽ về nhà ăn cơm , nếu sau này không có Quỳnh Hoa ở đây thì đúng là rất bất lợi cho bà rồi tài sản của ông Đông cũng thuộc về hai người đó hết thì bà phải làm sao, vậy nên bây giờ có lẽ bà nên ủng hộ con gái bà , như vậy bà mới có đồng minh , bà thở dài và hỏi Quỳnh Hoa

– Con đã xác định rõ ràng chưa?

– Con xác định rõ rồi mẹ ạ.

– Ừ… vậy mẹ phải giúp con như thế nào đây?

– Trước tiên mẹ giúp con thuyết phục bố đầu tư dự án 10 tỷ cho công ty của Tuấn Khải trước ạ, rồi còn vấn đề gì con sẽ nói sau ạ.

– Ừ mẹ biết rồi.

Quỳnh Hoa ôm mẹ rồi cô nịnh mẹ đủ điều thế mà mẹ cô mềm lòng và đứng về phía cô, vậy là cô yên tâm một phần rồi, có mẹ cô ủng hộ thì cô tin là cô sẽ nhanh có Tuấn Khải thôi…



Tuấn Khải về tới cổng anh nhắn tin cho Quỳnh Hoa thông báo là anh đã về tới nhà sau đó anh nhắn tin chúc Quỳnh Hoa ngủ ngon rồi anh để cái điện thoại đó vào cốp xe ô tô xong anh mới đi vào nhà, và anh không hề biết là Ngọc Bích đứng trên tầng 2 cô đã nhìn thấy tất cả… và trùng hợp là bên nhà hàng xóm anh chàng hàng xóm tên Hoàng Nam kia cũng đứng trên tầng nhìn xuống…

” Một thằng đàn ông tồi ”

….

Tuấn Khải trở về nhà việc đầu tiên anh làm là ôm vợ

– Em chưa ngủ à?

– Dạ em đợi anh mà.

– Anh xin lỗi nhé vì anh bận việc quá để em phải chờ anh rồi.

– Không sao ạ, chờ đợi anh thì lúc nào em cũng chờ được.



Tuấn Khải hôn lên trán tôi và nhẹ nhàng nói

– Anh đi tắm đã nhé?

– Vâng ạ.

Tuấn Khải vào nhà tắm Ngọc Bích thở dài rồi nhếch mép cười

” Giả tạo”



Ngày hôm sau khi tôi đi làm về thì tôi thấy ở nhà tôi rất đông, anh em họ hàng hai bên nội ngoại và cả các bạn bè của hai vợ chồng tôi nữa, sao họ lại tới nhà tôi đông đủ như vậy chứ? Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì chồng tôi xuất hiện trong sự reo hò của mọi người mặc vét bảnh bao và anh ôm một bó hoa hồng lớn bên cạnh là con trai của tôi hôm nay thằng bé cũng mặc vét rất bảnh trai

– Vợ yêu

– Ơ.. tại sao…

– Chúc mừng ngày hạnh phúc của chúng ta tròn 10 năm… em yêu! anh yêu em và con.

Con trai tôi vui mừng nói

– Con chúc mừng bố mẹ ạ, con yêu bố mẹ!

Tôi mới ngớ người ra đúng rồi hôm nay là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng tôi mà, thế mà hôm qua anh ấy còn đi chơi với nhân tình, anh ấy diễn đạt quá mà… tôi nhìn sang con tôi thằng bé đang hạnh phúc ngập tràn mà lòng tôi thêm chua xót, tôi gượng cười cố gắng không để mọi người thấy nỗi khổ tâm trong lòng tôi , nước mắt tôi chảy ra mọi người lại tưởng tôi đang xúc động vì quá hạnh phúc nhưng mọi người đâu biết tôi đang khóc cho cuộc đời mình, mọi người reo hò ầm ĩ , Tuấn Khải lại ôm lấy tôi và nói to trước mặt tất cả mọi người

– Ngọc Bích .. cám ơn em đã đến bên anh và cho anh biết thế nào là hạnh phúc , em hãy ở bên anh thêm 100 năm nữa em yêu nhé?

Tôi mỉm cười không biết phải nói gì nữa…

– Ngọc Bích anh yêu em!

BẤt giác tôi nhìn thấy Quỳnh Hoa cô ta cũng tới, Tuấn Khải giỏi thật anh ta còn đưa cả nhân tình tới dự bữa tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng tôi nữa đấy, xem ra bấy lâu nay tôi đánh giá anh ấy hơi thấp rồi .

Để bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình với người chồng có chỉ số IQ cao hơn 500 như Tuấn Khải tôi trao anh ấy một nụ hôn , mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ còn Quỳnh Hoa thì xị mặt xuống…

[..]