Chương 18-2: Yêu sâu nặng (2)

Editor & beta: June_duahau

Lâm Tuyết Tâm từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, còn có một đứa con gái đáng yêu, so với

GiảnNặc nhỏ hơn một tuổi. Về sau, thời điểm đứa nhỏ còn chưa biết nói bà bỗng nhiên ly hôn, đồng thời mất đi quyền nuôi con.

Giản

Nặc có nghe mẹ cô nói qua chuyện

năm đó, biết được dì nhỏ từng khổ sở xin dượng để đứa nhỏ lại cho bà, nhưng dượng sống chết không chịu, trong thời gian ngắn nhất làm thủ tục xuất ngoại đưa con gái

của

bọn họ ra nước ngoài, từ đó không còn liên lạc gì nữa. Hai mươi mấy năm trôi qua, Lâm Tuyết Tâm vẫn một thân một mình như vậy và không thể gặp mặt con gái lấy một lần. Sau khi lớn lên

Giản

Nặc hiểu chuyện hơn, sợ lại gợi lên nỗi đau trong lòng dì nên không dám hỏi chuyện vì sao bà lại ly hôn, tại sao ở thời điểm đứa nhỏ cần tình yêu thương

của

mẹ nhất lại dễ dàng từ bỏ quyền nuôi con. Nhưng mà cô cảm giác, dì nhỏ vẫn còn yêu dượng.

Giản

Nặc hơi nản lòng, vì sao mọi người bên cạnh yêu đương lại vất vả như thế? Bản thân là vậy, dì cũng vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng thế.

"Tiểu Nặc, con và Cốc

Trì

đều còn trẻ, còn có nhiều thời gian vì bên nhau mà đấu tranh, không giống dì với dượng con, cho dù có cơ hội bắt đầu một lần nữa, dì cũng không còn cái 20 năm để chờ đợi nữa rồi." Lâm Tuyết Tâm đỏ mắt, giọng nói đã nghẹn ngào: "Nếu trước đây không phải dì sai, ông ấy cũng sẽ không kiên

trì

ly hôn, dì không có tư cách trách ông ấy không cho dì quyền nuôi con, dì chỉ hi vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy con bé một lần, ít nhất cũng muốn nghe nó gọi dì một tiếng "Mẹ"."

Giản

Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô ôm lấy Lâm Tuyết Tâm, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, dì nhỏ, là con không nên hỏi, thật xin lỗi...."

"Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ con không hỏi thì dì có thể quên đi sao." Lâm Tuyết Tâm vỗ vỗ vào lưng cô, an ủi: "Dì nhỏ nói chuyện này với con là muốn cho con biết, đừng vì chuyện

của

người lớn mà đánh mất đi niềm tin đối với tình yêu

của

mình, dì và dượng con tách ra không có nghĩa là chúng ta không còn yêu nhau, ba mẹ con đi đến bước này cũng chưa chắc là không còn yêu, chỉ là trong lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên không cách nào ở lại bên nhau nữa thôi."

Giản

Nặc nhìn bóng lưng Lâm Tuyết Tâm biến mất ở cuối ngã rẽ, trong lòng một mảnh thê lương, hôn nhân

của

dì thất bại, ba mẹ cô tính đến giờ cũng đã ở riêng bốn năm làm cho cô khổ sở không thôi, vì sao những đôi vợ chồng thật tốt lại đi đến bước này? Dì nhỏ nói là dì sai trước, vậy còn ba mẹ cô đã từng ân ái thì sao chứ, đến cùng là vì sao lại nháo đến thành cục diện như ngày hôm nay? Cô đã không dưới một lần truy hỏi nguyên do, nhưng mẹ cô toàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cho dù có tách ra, chúng ta vẫn là ba mẹ con, sẽ không vì chuyện này mà thiếu đi một phần yêu thương nào dành cho con." Giống như đã bàn bạc với nhau từ trước, ba cô cũng không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là vì sao, chỉ nói là: "Tiểu Nặc, ba và mẹ con chỉ tạm thời tách ra, chờ mẹ con tha thứ cho ba, người một nhà chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi."

Sự việc cứ diễn ra như thế, năm ấy Cốc

Trì

dời đi, vợ chồng

Giản

gia cũng không nói ly hôn nhưng bắt đầu ở riêng. Cho đến ngày hôm nay, cũng được gần 4 năm rồi.

Ban đêm yên tĩnh,

Giản

Nặc ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm mặt đất, mải ngẩn ngơ suy nghĩ khiến cô xem nhẹ tiếng bước chân đang lại gần, cho đến khi ánh sáng trước mắt bị một bóng hình đĩnh đạc ngăn trở, cô mới mờ mịt ngẩng đầu.

Cốc

Trì

dừng lại ở trước mặt cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.

Giản

Nặc thực yếu đuối thực không có tiền đồ mà đỏ mắt, vươn tay bắt lấy quần áo

của

anh, nửa ngày không nói nên

lời. Thấy cô ngửa đầu nhìn mình bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong lòng Cốc

Trì

đột nhiên sinh ra loại cảm giác đau lòng không tên. Nắm lấy cánh tay ôm siết cô vào lòng, anh thở dài thật sâu. Rốt cuộc lại vẫn khuất phục trước cô rồi.

Từ lúc nói chuyện điện thoại với

Giản

Nặc xong, mi tâm anh cứ nhíu chặt lấy nhau không chịu dời. Ngồi trong phòng làm hội nghị rộng lớn, dường như đang chuyên tâm nghe cấp dưới báo cáo, kỳ thực anh không nghe lọt vào tai một chữ nào, trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt khó hiểu

củaLăng

Thích, anh mới thở dài trong lòng, nâng tay ra hiệu cho cậu ta dừng báo cáo lại: "Hôm nay đến đây thôi!"

Đợi đến khi Lăng Thích rời khỏi, Cốc

Trì

mới nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ trong suốt, một lát sau cầm lấy di động gọi cho

Giản

Nặc, kết quả cô tắt điện thoại rồi. Lý trí không chịu được khống chế, anh căn bản không hề có chút do dự, cầm lấy chìa khóa xe chạy về hướng thành phố Minh Cảng. Một đường đạp lút cần ga, đoạn đường vốn phải chạy mất hơn 2 giờ, mà anh chỉ cần có 30 phút.

Cho đến khi tìm thấy phòng bệnh, trùng hợp nghe được

lời

Giản

Nặc nói: "Bởi vì trái tim vẫn thủy chung nhớ được mình yêu anh ấy, cho nên bao hàm cả oán trách."

Cốc

Trì

không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng

của

mình lúc này, chỉ cảm thấy l*иg ngực mình bị một loại cảm xúc căng trướng tràn đầy, anh dừng bước, đứng ở đầu bậc thang khuất sau bóng tối, cố gắng hồi phục tinh thần sau phút giây kinh hoàng đó.

Đoạn đối thoại sau đó

của

Giản

Nặc và Lâm Tuyết Tâm đương nhiên anh cũng nghe được, theo

lờicủa

hai người anh biết được mẹ

Giản

đa biết anh trở về, hơn nữa lại phản đối bọn họ ở cùng nhau. Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, anh vì thế mà tìm được nguyên nhân khiến mình "tâm hoảng ý loạn". Chẳng trách anh luôn cảm thấy mình sẽ mất đi cô, hóa ra, người con gái anh mà anh trân trọng đang vì anh mà đấu tranh với gia đình. Nhìn

Giản

Nặc cách đó không xa vẫn đang ngẩn ngơ với thế giới riêng

của

mình, anh nghĩ, anh đã ích kỷ khiến cô phải chờ đợi suốt 4 năm, giờ đây anh đã trở về, không nên để cô đơn độc một mình đối mặt với "phong ba bão táp" nữa, tất cả đều không liên quan gì đến cô cả, cô là người vô tội nhất.

Cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, Cốc

Trì

chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt

Giản

Nặc, âm thanh hơi khàn khàn: "Anh đã tới muộn."

Giản

Nặc lắc đầu, mắt rưng rưng nở nụ cười. Anh cũng cười, lại cởϊ áσ khoác ra khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô cùng đợi bình minh lên.

Lúc vạn vật đã thức tỉnh, Cốc

Trì

đem bàn tay nhỏ bé

của

Giản

Nặc bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay mình, thần sắc bình tĩnh đứng trước giường bệnh mẹ

Giản.