Chương 23
Trên đường trở về nơi nghỉ chân của đoàn làm phim, Thư cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ. Ba năm theo đuổi Kiên là một mảnh ký ức tan biến giữa bầu trời sao, chỉ để lại vài vụn sáng. Trong một tháng ngắn ngủi, cô đã kết hôn với Kiên, ly hôn, rồi tìm thấy một người đàn ông mới. Anh che chở cô mọi nơi mọi lúc, cho cô nơi dựa dẫm an toàn nhất.Thư từng tự hỏi rất nhiều lần về lý do mà Nghiêm thích mình, nhưng không tìm ra điểm nào hết. Chẳng lẽ là vì cô đã cứu anh? Đôi mắt của Thư lại thoáng hiện lên vẻ buồn bã. Người ta nói khi yêu thường trở nên vụng dại, lo được lo mất cấm có sai.Nghiêm dừng xe trước cổng, đánh thức Thư khỏi những suy nghĩ mông lung. Anh đỡ cô xuống, đồng thời cởi chiếc áo khoác duy nhất trên người quàng cho cô. Thư từ chối:“Anh còn về đường xa. Anh giữ lấy đi.”“Vậy em lên phòng sớm. Thời gian tới anh không đến được, làm gì cũng cẩn thận một chút. Chú Bình là người tốt, còn người khác trong đoàn làm phim thì chưa chắc.”Không cần anh dặn dò, Thư cũng biết được những người gọi là diễn viên, đạo diễn kia có đời tư rất phức tạp. Cô ngoan ngoãn gật đầu:“Vâng, em biết rồi.”Lần đầu tiên thấy Thư dịu dàng như thế, Nghiêm không thấy quen lắm. Anh xoa đầu cô:“Em ngủ ngon.”“Anh ngủ ngon…”Hai người cứ đứng nhìn nhau, một câu qua, một câu lại, rồi chẳng biết nói gì nữa. Thư và Nghiêm đều không phải người kiệm lời. Vậy mà trải qua cảm giác “lần đầu” yêu đương, cả hai chỉ giống như hai đứa trẻ to xác ngốc nghếch. Để cắt ngang sự lúng túng và giục Thư lên phòng cho ấm, Nghiêm chỉ đành hắng giọng:“Em lên nhà đi. Anh đợi em lên đến nơi rồi đi.”Thư cũng sợ Nghiêm bị lạnh, vội vàng gật đầu quay lưng vào bên trong.Mọi người vẫn chưa trở về, cả khu quay phim vắng lặng. Đến khi cô đứng trước cầu thang, chiếc xe của Nghiêm mới nổ máy phóng vυ"t vào màn đêm đen đặc.Thư nhìn anh một lát rồi lên trên tầng. Ở góc khuất cầu thang, một bóng người mặc áo dài chợt xuất hiện.“Cô đang đóng phim lịch sử đó chứ không phải phim kinh dị đâu.”Thư bị dọa hết cả hồn, vừa lấy tay vỗ ngực vừa nói.Nhã Linh bước từ từ ra từ chỗ tối, đứng khoanh tay: “Thủ đoạn của cô cũng hay ghê đấy nhỉ? Làm như thế nào mà anh Nghiêm lại vừa mắt một người đã ly hôn chồng như cô chứ?”Thư nhận ra địch ý trên người cô gái, nhất là khi nhắc đến tên Nghiêm. Cô nháy mắt:“Có khi anh ấy thấy tôi xinh đẹp. Ai biết được chứ? Tôi cũng không nhìn thấy mình có điểm nào đáng yêu, nhưng anh ấy cứ thích tôi là thì làm như thế nào?”“Cô… cô… không biết xấu hổ.” Nhã Linh cứng họng, cuối cùng chỉ có thể nói vài chữ.Thư bước lên cầu thang, đứng ngang hàng với Nhã Linh. Lúc hai người đứng sát nhau, cô nói thật khẽ: “Tôi không cần biết cô với Nghiêm có quan hệ gì, tôi dám chắc cô không thắng nổi tôi.”Thư nói xong lẳng lặng trở về phòng của mình. Nhã Linh cảm thấy mình bị sỉ nhục. Cô ta hét lớn: “Cô mới là kẻ thua thì có. Nhà họ Phùng sẽ không bao giờ để người như cô trở thành vợ của Nghiêm. Tôi mới là đứa cháu dâu được ông nội anh ấy nhìn trúng.”Thư chẳng để ý lắm, cứ thong dong vào phòng mình. Trước khi đóng cửa phòng lại, cô bỏ lại cho Nhã Linh một câu: “Tùy cô.”Hôm nay đã vào guồng quay chính của công việc. Các bộ phận của đoàn làm phim đều chuẩn bị kĩ càng, không dám lơ là. Thư dậy từ năm giờ sáng, kiểm tra lại trang phục một lượt.“Đợi đã.” Cô gọi trợ lý lại. “Đây là giày của Nhã Linh hả em? Cảnh quay sắp tới?”“Đúng rồi chị, giờ em mang ra cho chị ấy liền này.”“Đợi chị đã.” Thư lục lọi ở trong ngăn kéo để tìm cuộn chỉ vào và kim. “Ngọc trên đó bị bung ra rồi. Cảnh tân nương đi vào trong cửa phải quay tận cảnh đôi chân. Để như thế này không ổn.”“Vậy phải làm sao bây giờ? Chết em rồi. Em chưa kịp xử lý. Mà mọi người còn đang bận hóa trang cho diễn viên rồi, em phải vào ngay.”Thư xoa xoa chân mày: “Thôi được rồi, em vào đi, để chị may lại cho.”“OK chị! Chị Thư tốt nhất luôn.”“Được rồi em cứ đi đi.”Thư vẫy vẫy cho cô bé đi làm việc của mình, rồi cầm chiếc giày lên khâu vá cẩn thận. May mà ngày xưa cô rất rảnh rỗi. Hồi đó trong trường nổi lên phong trào đan khăn, may vá, cho nên cô may rất cừ. Chứ thời nay hiếm có cô gái thành phố nào động nổi vào kim chỉ nữa.Thư làm xong, đặt chiếc giày xuống đất, ngắm nghía một lát. Xác định không có vấn đề gì nữa, cô mới mang ra ngoài…“Nào, sắp đến giờ rồi. Các cô cậu hóa trang nhanh lên cái.”Mới sớm tinh mơ, chú Bình đã bắc cái loa nhỏ lên mà giục giã mấy diễn viên lề mề. Thư nhân lúc này đi kiểm tra lại trang phục của mọi người một lượt, cực kỳ hoàn mỹ.Cô lại nhìn sang Nhã Linh. Nhã Linh đang ngồi trên ghế, để nhân viên hóa trang quỳ dưới đất đeo giày cho mình. Khi Thư nhìn sang, cô ấy cũng nhận ra. Ánh mắt hai người nhìn nhau đăm đăm, Thư định quay người đi, thì Nhã Linh nhếch mép cười giễu cợt.Cô không vui vẻ lắm khi bị khıêυ khí©h như thế. Cô trầm mặt xuống, người ngoài nhìn vào, sẽ tưởng rằng cô đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác.Sắc mặt của Nhã Linh biến đổi rất nhanh. Từ sự khinh bị ban đầu, cô ấy đột ngột cụp mắt xuống, tỏ ra sợ hãi. Thư không hiểu Nhã Linh đang muốn diễn trò gì, nhưng cô chẳng muốn xem nữa.Cô quay người đi, đọc đi đọc lại tin nhắn mà Nghiêm gửi sáng nay. Anh ra nước ngoài công tác rồi, nghe nói là ba ngày sau mới trở lại được. Anh còn kêu than rằng đáng ra dự án này được phân cho người khác. Chẳng hiểu sao ông nội lại đột ngột chuyển sang anh.Không chỉ Nghiêm buồn rầu, mà Thư cũng chán nản. Hai người vừa xác định quan hệ không lâu, anh đã cách xa cô cả nửa vòng trái đất rồi. Thế giới của anh rộng lớn hơn cô rất nhiều. Điều này cô đã nhận thức được từ lâu, mà bây giờ mới thấm thía.Thư nhắn tin lại cho anh một cái mặt cười, đồng thời nói: “Đến nơi thì báo em bình an.”Tin nhắn vừa gửi đi, chợt có tiếng hét thảm thiết vang lên trong phòng thay đồ. Nhân viên trong phòng hoảng hốt, quát tháo ầm ĩ lên. Thư không biết chuyện gì đang xảy ra cả, cứ ngơ ngác đứng một chỗ. Không lâu sau, ba cô gái bế Nhã Linh ra ngoài. Một chân cô ấy đi giày, chân còn lại buông thõng, đang chảy máu ròng ròng. Mặc dù vết thương nhìn qua không nghiêm trọng, nhưng lượng máu lại khá lớn.“Sao lại như vậy?” Thư hỏi trợ lý.Mặt mũi cô ấy trắng bệch lại, thở không ra hơi: “Chị Nhã Linh bị đứt chân. Trong… trong giày có dao tem. Chị ơi, có phải em gây họa rồi không? Giày đó chỉ có em cầm ra, rồi chị may thôi mà.”Thư nhìn Nhã Linh bị mang ra ngoài. Nhân viên đoàn phim ai cũng sốt sắng, chỉ lo diễn viên chính xảy ra việc gì. Quản lý của cô ấy thì phồng mồm trợn má quát mắng:“Các người có biết Chris mua bảo hiểm cho đôi chân này không hả? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, đoàn phim các người xác định bỏ nửa tiền đầu tư ra mà đền đi.”Nhã Linh đang được nhân viên ý tế băng bó cho. Trông cô ấy đau đớn vô cùng, mồ hôi trên trán rịn ra từng hạt lớn. Vậy mà Nhã Linh vẫn có lòng ngăn quản lý của mình lại: “Có gì chị từ từ nói. Có khi mọi người vô tình không kiểm tra lại đồ đạc nên mới để xảy ra sai sót thôi. Đừng truy cứu nữa.”“Không truy cứu là truy cứu như thế nào? Tôi nhất định phải tìm ra người thất trách để bắt người đó đền bù.” Quản lý của Nhã Linh vẫn hùng hổ, đến gần cô bé cầm đạo cụ khi nãy: “Là cô bảo quản giày của diễn viên đúng không?”Cô bé kia lần đầu tiên gặp tình cảnh này, sợ trắng mặt: “Dạ, đúng vậy, là em ạ…”Thư theo dõi thái độ của từng người và màn tung hứng giữa Nhã Linh với trợ lý, chợt thở dài. Nghiêm từng nhắc cô rằng diễn viên là những người có đời sống, tâm tư rất phức tạp, người như cô không ứng phó nổi.Giờ thì cô đã mắt thấy tai nghe.Thư đứng ra ngăn trước mặt cô bé vô tội: “Tôi vừa mới may lại giày cho cô Chris đây, nên tôi cũng có hiềm nghi chứ không phải chỉ có cô gái này. Hơn nữa trong phòng còn rất nhiều người, không thể đổ tội cho người khác như vậy đâu cô à. Nếu như cần phải đền bù hay thực hiện hành vi pháp lý nào, chúng ta vẫn nên lấy chứng cứ ra thì tốt hơn. Cô Chris là diễn viên nổi tiếng có mười triệu người hâm mộ, tiếng nói có sức ảnh hưởng lớn lắm, giẫm chết dân thường như chúng tôi là chuyện thường. Nên mong cô nương tay cho cô bé.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương