Chương 2
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Trữ Nhược ngồi xổm ngoài phòng, nghe tiếng xối nước ào ào ở trong phòng, lẩm ba lẩm bẩm: “Phải làm đầy tớ hàng ngày cho sư phụ đã đành, sao cả cái tên bùn đất tùy tiện nhặt được về này cũng có thể sai bảo ta chứ?”
Người ở trong rất đúng lúc hô lên: “Trữ Nhược, có thể đưa quần áo cho ta không?”
“Ngươi không có tay chân, không tự mình lấy được à?” Trữ Nhược rống lại.
“Nhưng ta đang *** thì làm sao tự mình đi lấy quần áo được?”
Trữ Nhược nghĩ đến trước giờ mình đều như thế, thậm chí cả những ngày trời lạnh còn lỏa thể chạy ra ngoài phòng, vẻ mặt không khỏi u ám: “Ai mà thèm nhìn ngươi chứ!” Ở đây chỉ có ta và ngươi cộng thêm một lão già, con chim bay qua cũng chẳng biết đực hay cái, thẹn thùng cái khỉ gì!
Phòng trong lặng như tờ, Hoắc thần y thong thả bước đến, thanh âm bình tĩnh nói: “Đưa cho y đi.”
Trữ Nhược mếu máo, đạp cửa vào phòng, cầm quần áo ném vào bồn tắm, miệng ngậm cọng cỏ xanh, phẫn nộ đi vòng qua vòng lại trong phòng, Mộ Cẩm cau mày đi tới, bất mãn lẩm bẩm nói: “Bộ quần áo này chật quá. Chất vải thật thô ráp.”
Y nhìn tay rồi lại nhìn chân: “Còn bị rách một mảng lớn.”
Trữ Nhược phun ngọn cỏ trong miệng xuống, vừa định rống một câu “Tiểu tử nhà ngươi yên phận được không, đó chính là bộ quần áo đẹp nhất rồi, bình thường ta còn không dám mặc, thế mà phải lấy đến cho ngươi, vậy mà ngươi còn kêu ca đủ điều. Coi chừng sau khi ăn xong ta cho ngươi uống thuốc sổ đó!”
Khoảnh khắc xoay mặt nhìn thấy Mộ Cẩm, hắn liền ngây ngẩn.
Sau khi trút bỏ hết lớp bùn trên người, tượng đất thoát thai hoán cốt trở thành một thiếu niên tuấn tú.
Trữ Nhược cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
Bất quá hắn cũng có gặp qua mấy người đâu.
Mộ Cẩm than phiền đủ rồi, mỉm cười nói với Trữ Nhược: “Thôi, vậy cũng rất tốt. Tắm rửa sạch sẽ thật thoải mái a.” Trữ Nhược ngây như phỗng sửng sờ đứng tại chỗ, Mộ Cẩm ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”
Trữ Nhược lúng ta lúng túng: “Ách, ngươi thật đẹp.”
Mộ Cẩm vuốt vuốt mái tóc ướt sũng, hơi đắc ý nói: “Vậy sao…”
Bụng lại đúng lúc réo vài tiếng, sắc mặt Mộ Cẩm ửng đỏ: “Đói bụng quá, có gì ăn không?”
Trữ Nhược gật đầu, dẫn y đi vào nhà ăn, mới vừa nhấc chân lên thì chợt nhận ra bản thân mình quả nhiên vô dụng, gặp người đẹp đã không giận nổi, giống như quả bóng cao su bị chọc thủng.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mỗi bước đi cũng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, nhìn thêm một cái, thêm cái nữa.
Ân, tuy rằng muốn tìm chỗ để chê bai, nhưng lại như mò kim đáy biển, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân thôi mà cũng mang khí chất cao quý…
Người có khí chất cao quý nhất mà Trữ Nhược từng gặp trước đây chính là con của địa chủ Vương Bái, Mộ Cẩm đem ra so với người đó còn hơn mấy phần.
Trên bàn cơm toàn là những món sơn gian thôn quê, Mộ Cẩm ngồi thẳng lưng, ăn uống từ tốn, khiến cho Trữ Nhược cũng xấu hố vì mình ăn như hổ đói. Hắn cũng học dáng vẻ của y, mở nhỏ miệng ăn từng ngụm. Hoắc thần y không ngừng nhìn khuôn mặt Mộ Cẩm, Trữ Nhược thầm nghĩ, còn nói ta đây mặt dày, sư phụ lúc đó chẳng qua cũng do chưa thấy bộ dáng của y, còn tưởng người ta tìm tới vì ngưỡng mộ danh tiếng thiên hạ đệ nhất thần y của ông, hóa ra là thần y cũng thích người đẹp sao?
“Mộ thiếu hiệp về sau tính thế nào?” Hoắc thần y đặt đũa xuống hỏi.
Xem kìa! Anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân, chưa tới hai canh giờ mà cả cách xưng hô cũng đã thay đổi thành thiếu hiệp!
Mộ Cẩm do dự sau một lúc lâu, dò hỏi: “Không biết tiền bối có tiện cho ta ở nhờ một thời gian ngắn không?”
Trữ Nhược nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Mộ Cẩm: “Ngươi cũng muốn làm đồ đệ của sư phụ sao?”
Mộ Cẩm sửng sốt một chút, thật cẩn thận hỏi: “Không biết tiền bối là…”
Trữ Nhược hít sâu một hơi: “Ông ta sống trong động Kỳ Lân ở vực Kỳ Lân của núi Kỳ Lân. Chính là—— ”
“Kỳ Lân lão nhân!” Hoắc thần y xen vào giữa nói tiếp lời.
Hàng lông mày Mộ Cẩm nhíu lại, Hoắc thần y thuận miệng nói: “Ta đời này từng thề, chỉ nhận một đồ đệ.” Mộ Cẩm vội vàng nói: “Ta đây đương nhiên không thể miễn cưỡng tiền bối.”
Trữ Nhược mặt mày hớn hở, kiêu ngạo hất cao đầu. Trong lúc nhất thời quên mất nghi vấn tại sao sư phụ lại không cho hắn nói ra danh hào của ông.
“Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ trú chỗ của ta đi. Ở chung phòng với Trữ Nhược để cho tiện, khi nào muốn rời đi thì nói một tiếng.” Hoắc thần y ôn hoà nói.
“Được.” Mộ Cẩm đáp ứng không chút khách khí.
Trữ Nhược trừng to mắt vừa định phun ra một câu để tỏ uy phong “Đây là động Kỳ Lân ở vực Kỳ Lân của núi Kỳ Lân, không phải nơi muốn tới là tới, muốn đi là đi!” Chỉ nghe Hoắc thần y hỏi: “Mộ thiếu hiệp lớn hơn Trữ Nhược thì phải? Trữ Nhược năm nay mười hai.”
Mộ Cẩm cung kính đáp: “Mộ Cẩm năm nay mười bốn tuổi.”
Hoắc thần y bước lên từng bước, bắt mạch cho Mộ Cẩm, hỏi: “Mộ thiếu hiệp có cảm thấy thân thể không thoải mái chỗ nào không?”
Mộ Cẩm ngơ ngác nhìn ông, sờ sờ ngực của mình, lại ấn ấn đan điền: “Không có a… Chỉ là hôm nay té xỉu ở trong bùn, khi vừa…tỉnh lại thì ngực hơi hơi đau, bây giờ thì tốt rồi.”
Trữ Nhược bĩu môi nói: “Đó là do ta đã cho ngươi ăn một viên bí dược độc môn đó.”
Hoắc thần y vẫy vẫy tay: “Mộ thiếu hiệp trước nghỉ ngơi đi.” Trữ Nhược, ngươi đừng hòng trốn tránh, Hoắc thần y túm áo hắn: “Rửa chén mau!!”
Mộ Cẩm không thể làm ngơ: “Ta giúp hắn cũng được, còn nữa, tiền bối, không cần gọi thiếu hiệp thiếu hiệp đâu, gọi ta Mộ Cẩm là được.”
Hoắc thần y trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Mộ Cẩm vừa bắt đầu thì đã làm vỡ một cái đĩa, Trữ Nhược tức giận hoa chân múa tay đuổi y thật xa, Mộ Cẩm chỉ đành ngán ngẩm ngồi xếp bằng ở trên thềm đá bên cạnh.
Trữ Nhược lau lau tay, thình lình hỏi: “Này, ngươi thật sự không thấy khó chịu ở chỗ nào à?”
Mộ Cẩm nhìn hắn, hắn có chút thẹn thùng như lỡ miệng: “Ta không phải quan tâm ngươi đâu, ta chỉ sợ ngươi có bệnh gì rồi lại phải bồi thường tiền thuốc men thôi.”
Mộ Cẩm vận khí: “Ta thật sự cảm thấy rất tốt.”
Trữ Nhược cũng không quay đầu lại, chỉ bước nhanh về phía trước: “Theo sát ta, đi lạc thì ta bỏ mặc ngươi luôn đó.”
Ngoài miệng lẩm bẩm than phiền việc phải chia phòng cùng với người kia, nhưng trong lòng vẫn có chút vui vẻ.
Buổi tối, hai người đắp chung chăn, Mộ Cẩm nhắm mắt dưỡng thần, bình yên ngủ đi, Trữ Nhược chọt chọt y: “Này, này này.”
Mộ Cẩm không mở mắt, chỉ mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”
“Ngươi có biết ta là ai không?” Trữ Nhược hạ giọng, nghiêng mặt về phía ánh trăng, nhìn chằm chằm Mộ Cẩm.
“Trữ Nhược a.” Mộ Cẩm xoay người, mặt đối mặt với Trữ Nhược.
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu như không có ta, ngươi đã chết đuối trong vũng bùn vừa bẩn vừa thúi kia rồi!” Trữ Nhược giương nanh múa vuốt làm bộ mặt dữ tợn.
“Thì sao?” Mộ Cẩm sắc mặt bình tĩnh.
“Thì ngươi phải cả đời đối tốt với ta a ~” Trữ Nhược mặt không đỏ tim không đập, nói xong lại kéo góc chăn che khuất mặt, lui vào trong chăn giả bộ ngủ.
“Được.” Sau đầu truyền tới thanh âm của một người pha lẫn tiếu ý, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.