- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Lời Hồi Đáp Của Thời Gian
- Chương 3: Tuyết rơi
Lời Hồi Đáp Của Thời Gian
Chương 3: Tuyết rơi
A Sở ôm lấy thi thể vẫn hơi ấm của Minh Trung gào khóc trong tuyệt vọng trong khi những người khác lại cười cợt lên tiếng “Ôi trời chỉ là một quân cờ thôi mà, ván cờ lần này đúng là thú vị thật đó quân đỏ lại khóc thương khi quân xanh tử trận thật là hài hước làm sao.”
Ánh mắt của A Sở hằn lên tia máu ngọn lửa hận thù đang bùng cháy dữ dội trong lòng cậu, cậu nhìn từng khuôn mặt đang cười cười nói nói chỉ trỏ bàn tán trước cái chết của Minh Trung, cậu cắn chặt răng nắm tay thành nắm đấm trong đầu thầm nghĩ [Một quân cờ thôi sao? Bọn tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt cơ mà tại sao lại bắt chúng tôi biến thành quân cờ rồi hành hạ tàn nhẫn như thế chứ?! Các người đúng là những con quỷ bò lên từ địa ngục chứ không phải con người.]
Tôn lão gia không vui vì sự việc xảy ra giữa A Sở và Minh Trung liền lên tiếng “Hôm nay tới đây thôi, đúng là mất hứng mà tôi không chơi cờ nữa đâu, để hôm khác có hứng lại đánh tiếp đi.”
Hạ lão gia biết ván cờ này ông ta thua chắc rồi nên khi Tôn lão gia hủy bỏ không chơi tiếp ông ta liền đồng ý nhưng vì sợ mất mặt nên đã đổ lỗi lên đầu của A Sở “Quân cờ này đúng là làm người khác mất hứng mà.”
Hai người kia không đánh cờ nữa nên số tiền cược phải trả lại cho những người đã đặt cược toàn bộ, hôm nay đấu trường không thu được một đồng nên A Đô tức giận tột cùng.
Mấy thanh niên khác khẽ lắc đầu thương thay số phận của A Sở, dám chọc giận A Đô thì chỉ có một con đường chết thôi.
A Sở đang ôm thi thể của Minh Trung khóc lóc thì bị hai tên đàn em của A Đô lôi ra bắt nằm sấp giữa sân cờ.
“Vυ"t…vυ"t.”
A Sở còn chưa thoát khỏi những đau đớn hỗn độn trong lòng trước sự ra đi đột ngột của Minh Trung thì đã bị A Đô liên tục cầm rơi quất vào người, những lằng đỏ rướm máu hiện lên, quần áo trên người vốn đã rách rưới đến đáng thương nay lại càng tơi tả hơn nữa.
“Vυ"t…vυ"t…”
A Đô giận tím mắt dùng hết sức quất rơi vào người của A Sở “Hôm nay mày chọc giận khách quý của tao khiến tao mất một khoảng tiền lớn nữa, tao phải đánh chết mày thằng ngu này.”
“Vυ"t…vυ"t…”
Những lằng roi da hằn lên da thịt của A Sở ngày nhiều chồng chéo lên nhau khiến những vết thương cũ chưa lành nay lại hở miệng cả người đầy thương tích rỉ máu từng giọt.
Tên đàn em của A Đô là Tiểu Vĩ thấy A Sở bị đánh sắp không chịu nổi nữa rồi nên lên tiếng khuyên can A Đô “Anh hai à, đừng đánh nữa nếu đánh nữa nó sẽ chết mất.”
A Đô hừ một tiếng “Thì tao đang muốn đánh chết nó luôn mà, nuôi nó đúng là tốn cơm mà hôm nay khiến tao không kiếm được đồng nào hết, tao đã cược một số tiền lớn là lão Tôn sẽ thắng, ván cờ đang nghiêm phần thắng về chúng ta, phút cuối lại vì nó mà dở dang, tao đánh chết nó mới hả dạ.”
Tiểu Vĩ nhíu mày rồi lên tiếng “Anh à chúng ta đang thiếu người, chi bằng anh giữ lại mạng của nó để lần sau nó chết trên bàn cờ sẽ có tác dụng hơn là đánh chết nó lúc này.”
A Đô cân nhắc thiệt hơn rồi lên tiếng “Vậy giữ lại cái mạng của nó đi, tối nay cho nó ngủ bên ngoài không cho ăn cơm để trừng phạt nó cho nó nhớ lỗi lầm ngày hôm nay.”
“Dạ anh.”
Bọn đàn em của A Độ lần lượt đưa những nô ɭệ khác vào trong nhà giam, trời đang là mùa đông lạnh thấu xương tủy ít ra xuống tầng hầm còn tránh được gió, trời lạnh ôm nhau ngủ cũng có hơi ấm còn ở ngoài thì rét run không chịu nổi.
A Sở nằm thôi thóp trên mặt đất, cảm nhận cái lạnh len vào tận xương tủy, cả người đầy rẫy vết thương, trời lạnh càng đau đớn nhức nhói hơn, cậu chật vật lật người lại nằm ngửa đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Một bông tuyết rơi từ trên trời xuống nhè nhẹ như một bông hoa đang bay trong gió, A Sở đưa tay lên đón bông tuyết đầu tiên rơi xuống rồi nở một nụ cười bất lực trên môi, cậu thầm nghĩ trong đầu [Bắt đầu đổ tuyết rồi, tuyết rất đẹp mà cũng rất lạnh…ba mẹ, Tư Mỹ, Minh Trung sao mọi người lại không mang tôi theo cùng đi…một mình ở lại thế gian này còn có ý nghĩa gì nữa chứ…cuộc sống này quá mệt mỏi rồi…sống vật vã như một cái xác không hồn thế này thì chết còn tốt hơn gấp trăm nghìn lần đấy.]
Buổi tối, Tiểu Vĩ thấy A Sở bị bỏ đói cả ngày, thương tích đầy mình lại nằm bên ngoài chịu trận tuyết đổ quá tội nghiệp nên đã lén lút mang cho cậu một cái bánh mì bơ đường ăn cho đỡ đói.
Tiểu Vĩ nhìn xung quanh rồi dúi cái bánh mì vào tay của A Sở “Mày ăn đi cho đỡ đói, sau này đừng làm phật ý đại ca nữa thì mày mới mong giữ được mạng, tính ra thì mạng của mày lớn lắm đấy chưa có đứa nào sống ở đấu trường này được 8 năm liền như mày đâu, có những đứa mới đến một hai ngày đã tạch mất rồi, số mày lớn nhưng mà cứ chọc giận đại ca kiểu đó thì sớm muộn sẽ thành mệnh mỏng đấy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Lời Hồi Đáp Của Thời Gian
- Chương 3: Tuyết rơi