Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lời Hồi Đáp Của Mùa Hạ

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba giờ sáng, Nguyên Hạ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.

Sự thật chứng minh, cô bị mất ngủ.

Bởi vì Giang Hành Chu.

Bên ngoài nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, Nguyên Hạ trốn ở trong chăn mở điện thoại, ánh sáng màn hình chói mắt làm cho sắc mặt cô tái nhợt.

Sau khi chỉnh sửa xong, cô bấm đăng.

Giang Hành Chu trở lại chung cư, tắm rửa xong liền đi lên giường, nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ tí nào, bất giác hình ảnh của Nguyên Hạ hiện ra trong đầu anh, từng cái cau mày và từng nụ cười của cô trở nên rõ rệt hơn.

Anh thở ra một hơi dài, cố gắng không để mình nghĩ ngợi nữa, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, chán nản lướt vòng bạn bè, lại thấy Nguyên Hạ đăng ảnh chụp bọn họ trốn mưa tại lối vào của trung tâm thương mại, những ngón tay đang lướt của anh dừng lại.

Chắc là chụp ở trước gương, trong ảnh cô đang cầm điện thoại di động, dưới chân đã đọng một vũng nước, chỉ tay xuống dưới, kèm theo dòng chữ:

【Lạc lối trên hành trình】

Bối cảnh của bức ảnh lộn xộn, nhưng góc trái bên dưới có bóng dáng của người con trai đặc biệt cao vυ"t, Giang Hành Chu liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng của mình, sau đó nhìn thấy bình luận của cô ở phía dưới.

【Trả lời thống nhất: Không phải bạn trai đâu, chỉ là bạn bè thôi】

Anh mỉm cười, gật đầu thản nhiên.

Lướt xuống lần nữa, nhưng không thấy gì thú vị, vì thế anh đặt điện thoại xuống, nằm nhắm mắt lại rồi bất chợt thở dài.

Đêm dài chầm chậm trôi qua, cũng không có gì khó khăn.

Hôm sau.

Người đã thức cả đêm để chỉnh sửa ảnh là Trú Nhan đang ngủ trong chăn, hiếm hoi lắm mới có một buổi sáng khi cô tự nhiên thức dậy bị làm phiền không thương tiếc bởi những cuộc điện thoại thúc giục không ngừng của Nguyên Hạ.



“Tốt nhất là cậu có chuyện gì quan trọng hơn trời sập xuống, bằng không, tình bạn của chúng ta chấm dứt.” Trú Nhan lạnh lùng phàn nàn.

“Nhan Nhan!” Giọng nói của Nguyên Hạ phấn khích: “Hình như tớ có chút rung động!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhạo: “Năm cấp ba cậu cũng nói như vậy với con chó husky trước cửa tiệm bánh ngọt.”

“Lần này không giống.” Nguyên Hạ vội vàng giải thích.

“Có cái gì mà không giống nhau?”

“Lần này là người!”

“What?” Trú Nhan trong nháy mắt tỉnh táo, bật dậy từ trên trên giường: “Tình huống như thế nào?!”

Nguyên Hạ cuộn hai chân ở trên ghế treo, nhẹ nhàng lắc người: “Cậu còn nhớ rõ tháng trước tớ nói với cậu có giáo viên cấp ba thường xuyên đến cửa hàng chúng ta đọc sách không? Chính là anh ấy.”

Viên Hạ miêu tả ngắn gọn chi tiết hai tháng qua, tập trung vào chuyện xảy ra tối hôm qua, nói xong lời cuối cùng, cô cười khúc khích.

Trú Nhan vừa nghe vừa cảm thán thở dài: “Được đấy, tiểu Hạ.”

“Hì hì.” Nguyên Hạ sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên.

“Không đúng.” Trú Nhan suy nghĩ một chút, bày tỏ nghi hoặc: “Tối hôm qua mưa to như vậy, tại sao anh ta không bắt taxi cho cậu về nhà, mà lại phải đợi sau khi tạnh mưa đưa mới đưa cậu về?”

Đúng rồi.

Bây giờ giao thông phát triển như vậy, nhất định anh có thể bắt taxi, cớ sao lại ngu ngốc chờ mưa lâu như vậy ở cửa trung tâm thương mại?

Chẳng lẽ!

“Anh ta không phải là cố ý đấy chứ!” Trong điện thoại, Trú Nhan say sưa nói: “Không bắt taxi để tạo thêm cơ hội ở một mình với cậu, tớ chịu luôn! Người đàn ông được đấy!”

Nguyên Hạ cầm lấy điện thoại, sững sờ trong phút chốc.



Lá bạch quả dưới nhà đã có dấu hiệu ngả vàng, chớp mắt nhìn lại, mùa thu đã lặng lẽ đến, mùi hạt dẻ rang đường phảng phất trong ngõ.

Bây giờ là mùa lãng mạn, mà những nuối tiếc của mùa hè sẽ được gió mùa thu hóa giải.

“Chị em à, cậu còn không mau nhanh lên!” Trong điện thoại, Trú Nhan một bên ủng hộ một bên tốt bụng nhắc nhở: “Một khi bỏ lỡ thì cậu sẽ mất cơ hội này.”

“Nhưng...” Nguyên Hạ cắn môi, do dự không nói.

Tớ nhát gan.

“Nhát cái gì!” Trú Nhan mắng cô: “Nếu cậu lấy khí thế như năm đó cậu từng đánh tớ, cậu sẽ không sợ không thể tìm được đối tượng đâu.”

Nguyên Hạ gượng cười hai tiếng: “... Có thể đừng nhắc lại chuyện năm đó không.”

Trú Nhan ngáp một cái, mềm nhũn ngã xuống giường: “Được rồi, tớ không nói nữa, tớ đi ngủ bù một giấc đây. Chúc CP Nguyên Chu các cậu sớm tu thành chính quả.”

Nguyên Hạ còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp điện thoại.

“Ôi.” Cô đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà mà thở dài thườn thượt.

Một giây sau, Nguyên Hạ mở WeChat, tìm được khung chat của Giang Hành Chu, không ngừng gõ gõ xóa xóa trên bàn phím, cuối cùng dựng thẳng người, nhấn nút gửi.

Sau khi gửi đi, cô lập tức ném điện thoại đi, vùi đầu che đi gò má ửng hồng.

Ting.

Tin nhắn mới đến.

Nguyên Hạ:【Thầy Giang, tôi nấu canh gừng, anh có muốn uống không? 】

Giang Hành Chu:【Được. 】
« Chương TrướcChương Tiếp »