Tin nhắn gần như là nhận được ngay lập tức, Nguyên Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn kia rất lâu, cười đến khi các cơ trên mặt đau nhức mới nhảy xuống ghế, vội vội vàng vàng chạy vọt vào phòng bếp.
Thái lát gừng cho vào nồi, thêm đường nâu, đun trên lửa nhỏ.
Lúc nấu canh cũng không quên sửa soạn lại bản thân.
Nguyên Hạ vừa cởi tạp dề vừa chạy vào phòng ngủ, tìm tới tìm lui trong tủ quần áo, chọn ra một chiếc váy màu tím nhạt tươi mát, giản dị, bên ngoài thì mặc áo len dệt màu trắng nhạt.
Sau khi chọn quần áo xong lại ngồi trước bàn trang điểm để sửa soạn, từ phấn nền đến lông mi, không bỏ qua bước nào.
Việc đã làm xong.
Cô ngắm mình trong gương, không nhịn được mà tự khen bản thân.
Tại sao lại có người đẹp như vậy!
Soi gương thêm một lúc, lại cảm thấy hơi đơn điệu, vì vậy ngay lập tức lấy một chiếc kẹp tóc ngọc trai từ trong hộp trang sức cài lên bên tai.
Như vậy mới đúng chứ.
Nhanh chóng sửa soạn xong, Nguyên Hạ quay trở lại phòng bếp, rót canh gừng đã nấu xong vào bình giữ nhiệt, gói cẩn thận trong túi giữ nhiệt rồi mang ra cửa.
Lúc thay giày lại tỉ mỉ kiểm tra lại lớp trang điểm, không có vấn đề gì mới đeo túi xách ra cửa.
Ngày một tháng mười là Quốc Khánh, tuần lễ vàng để khách du lịch ra ngoài tham quan, bên trong tàu điện ngầm chật kín người.
Nguyên Hạ nhìn đoàn người mênh mông đằng xa, không cần nghĩ mà quyết đoán xoay người.
Vào mùa du lịch cao điểm, không phương tiện nào thuận tiện bằng việc tự đi bằng hai chân của mình.
Mất khoảng hai mươi phút đi bộ từ nhà trọ đến Lậu Trần, có lẽ vì đang nóng lòng muốn gặp ai đó, Nguyên Hạ đi bộ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lúc đến Lậu Trần, Lý Viện vừa mới mở quầy thu ngân, thấy cô đẩy cửa vào, còn có chút kinh ngạc.
“Chị Nguyên Hạ, sao hôm nay chị đến sớm thế?”
“Vậy à?” Nguyên Hạ vội vàng đem túi xách cùng túi giữ nhiệt cất vào ngăn tủ dưới quầy lễ tân, đi vòng ra phía sau phòng bếp, “Có lẽ hôm nay chị dậy sớm.”
Lý Viện ở bên ngoài “Ồ” một tiếng.
Nguyên Hạ mở vòi nước trong bồn rửa tay, hứng dòng nước mát lạnh vào lòng bàn tay, rửa đi lớp mồ hôi mỏng trên đó.
“Đã vào mùa thu rồi, cái thời tiết quỷ quái này, sao mà vẫn còn nóng như vậy!” Nhiệt độ trên người dần dần giảm bớt, cô tắt vòi nước đi ra ngoài.
Vẫn còn sớm, trong cửa hàng không có người, Nguyên Hạ tiện tay đổi lại mấy cuốn sách bị tuột đường chỉ trên giá sách. Rất nhiều quyển sách trong tiệm đều do cô đến chợ bán đồ cũ mua về, mấy trang sách bị khách thường xuyên mở ra xem đều đã bong rồi.
Nguyên Hạ thích đọc sách từ nhỏ, tủ sách trong nhà đã bị cô chất đầy, thậm chí còn chuyển một phần trong số đó đến Lậu Trần.
Ban đầu nếu mẹ Nguyên không âm thầm thay đổi nguyện vọng thi vào đại học, có lẽ bây giờ cô đã là sinh viên đứng đầu khoa văn học.
Không thể học chuyên ngành mình yêu thích đã trở thành tiếc nuối cả đời của Nguyên Hạ.
Lý Viện đang lau sàn ở bên cạnh đột nhiên đến gần, mặt dán sát vào cô.
“Chị Nguyên Hạ, hôm nay chị trang điểm à?”
Nguyên Hạ theo bản năng lùi về sau một bước, “A, đúng vậy, thế nào?”
Cô lại cúi xuống ngửi một cái, “Chị còn dùng nước hoa?”
“Ừ.” Nguyên Hạ ngập ngừng mà nuốt nước bọt.
Lý Viện chậc lưỡi, “Chị có gì đó không đúng nha.”
Nguyên Hạ đẩy cô ra, phản bác: “Chỗ nào không đúng chứ?”
“Chỗ nào cũng không đúng.” Lý Viện chống cằm nhìn cô từ trên xuống dưới, “Hiếm thấy chị ăn mặc đẹp như vậy, lại còn trang điểm. Thành thật khai báo, chị có phải đi hẹn hò với thầy Giang không?”
“Hẹn cái đầu em ấy!” Nguyên Hạ đánh cô ấy một cái, mặt nghiêm túc hỏi cô ấy ba câu liên tục: “Lau sàn xong chưa? Lau bàn chưa? Hàng tồn kho hôm qua kiểm kê chưa?”
Lòng buôn chuyện đang hừng hực của Lý Viện bị dập tắt, rũ vai tiếp tục làm việc.
Nguyên Hạ đắc ý nhướng mày:
Còn non lắm, đấu với chị à!
“Thầy Giang!”
Sáng sớm yên tĩnh, giọng nói của Lý Viện đặc biệt trong trẻo vang dội.
Nguyên Hạ yên lặng xoay người.
Chuông cửa do động tác đẩy cửa mà phát ra một chuỗi âm thanh vui tai, Giang Hành Chu mặc áo sơ mi trắng đơn giản với quần tây đen bước vào, ánh nắng dịu dàng rơi sau lưng anh, phản chiếu một vệt cầu vồng mỏng trên tấm kính cửa sổ trong suốt.
Nguyên Hạ không tự chủ được mà đỏ mặt, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, nói: “Chào buổi sáng, thầy Giang.”
Giang Hành Chu gật đầu: “Chào buổi sáng.” Sau khi vào, nhìn thấy cô trang điểm, liền chân thành khen một câu: “Chiếc váy hôm nay cô mặc rất đẹp.”
Người nào đó nghe vậy, vệt đỏ trên mặt lại càng đậm hơn.
Bầu không khí mập mờ vào buổi sáng sớm đầu thu nảy nở mạnh mẽ.
Lý Viện đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt “Được rồi”, tầm mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người bọn họ, muốn tìm kiếm chút manh mối.
“Lý Viện.” Nguyên Hạ gọi cô: “Em mang những quyển sách này để ở phòng tạp vụ.”
Lý Viện đặt cây lau nhà xuống, nói: “Ồ”, lúc đi còn liên tục quay đầu lại nhìn bọn họ, trong mắt cô ấy hiện rõ sự phấn khích.
Cô vừa đi, Nguyên Hạ lập tức lấy túi giữ nhiệt từ trong tủ ra, tìm một cái bát sứ màu trắng, đổ canh gừng vào, mùi đường nâu êm dịu phả vào mặt.
“Thật ra không cần phiền phức như vậy, tố chất cơ thể của tôi rất tốt.” Giang Hành Chu lôi ghế ở quầy bar ra ngồi xuống.
Canh gừng cũng không nhiều lắm, chỉ có một bát, Nguyên Hạ cầm thìa đưa cho anh, “Không được, nếu như anh bị cảm, tội của tôi sẽ thêm chồng chất.”
Giang Hành Chu cười cười, cúi đầu múc một thìa, đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Cô không uống hả?”
Nguyên Hạ mặt không đổi sắc nói dối, “Tôi uống ở nhà rồi.”
“Thì ra là vậy.” Anh khẽ cau mày, giọng điệu có chút thất vọng, “Tôi cũng mang theo hai phần bữa sáng.”
Liếc qua túi giấy kraft ở bên cạnh, Nguyên Hạ giật giật mí mắt, trong lòng âm thầm mắng tục một câu.
“...Thực ra, uống thêm một chút cũng không sao.” Cô cắn răng lấy một bát khác.
Giang Hành Chu thản nhiên mỉm cười, cầm đáy bát đổ một nửa sang bát nhỏ, rồi lấy bánh bao chiên và bánh trứng sữa mà anh đã mua từ sáng sớm ra.
Nguyên Hạ ăn một miếng bánh lại uống một ngụm canh gừng đang bốc khói, hài lòng nhắm mắt lại.
Hai má cô đầy ắp thức ăn, lúc nhai quai hàm chuyển động giống hệt như con sóc, nước súp tràn ra từ khóe miệng sáng lấp lánh như pha lê.
Giang Hành Chu lấy khăn giấy ra lau cho cô, động tác vừa thuần thục vừa phóng khoáng.
Bùm.
Nguyên Hạ đầu óc trống rỗng, vội vàng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn anh, trong cơ thể như có một luồng điện không thể khống chế chảy xuôi.
Đối phương tỏ vẻ tự nhiên, không phát hiện sự khác lạ của cô, “Ăn no chưa?”
Cô lặng lẽ nuốt hết đồ ăn trong miệng, gật gật đầu.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Hành Chu trở lại chỗ ngồi cũ, mở sổ ghi chép và bắt đầu làm việc, Nguyên Hạ cũng tiếp tục sắp xếp những cuốn sách bị hư hại.
Mặc dù Lậu Trần mới mở được ba tháng nhưng rất được giới trẻ trên mạng đề cử vì phong cách trang trí và không gian độc đáo, vì vậy đã trở thành một điểm thu hút người nổi tiếng trên mạng ở thành phố Tầm, lượng khách đến quán vào các ngày lễ cũng đặc biệt nhiều.
Không lâu sau, ba cô gái ăn mặc sành điệu bước vào, vừa ngồi xuống là chụp liên tục vài kiểu ảnh.
Bình thường dưới tình huống như vậy, chỉ cần không quấy rầy đến những khách hàng khác trong cửa hàng, Nguyên Hạ sẽ không ngăn cản, dù sao mở cửa hàng tiếp đón khách hàng cũng nên tôn trọng nguyên tắc khách hàng là thượng đế.
“Này, chị, chị có nghĩ mấy cô gái đó đang hỏi tài khoản WeChat của thầy Giang không?” Lý Viện vừa lau cốc vừa thò đầu ra nói.
Nguyên Hạ nghe vậy cũng nhìn sang.
Một cô gái cao gầy đang đứng cạnh chỗ ngồi của Giang Hành Chu, hơi cúi đầu nhìn anh, tay cầm điện thoại di động, bạn bè ngồi bên cạnh nháy mắt âm thầm động viên cô.
Cô gái định bắt chuyện có lẽ bị từ chối, cắn môi, nhẹ nhàng nhìn về phía bọn họ lắc đầu một cái. Ngay sau đó, hai người bạn nhìn nhau, đứng dậy cùng đi về phía trước.
“Chị, chị đi làm gì hả!” Lý Viện nhìn cô đi qua đó, vội vàng kêu lên.
-
“Xin lỗi, các cô đã ảnh hưởng đến công việc của tôi rồi.” Giang Hành Chu cau mày, lên tiếng từ chối lần nữa, giọng điệu hiển nhiên xen chút không kiên nhẫn.
Cô gái xin WeChat lúng túng cầm điện thoại, kéo tay áo của bạn mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một người con trai bất cận nhân tình* như anh, một cô gái trong đó nhân cơ hội ngồi đối diện anh, vuốt tóc, chống cằm nhìn anh nói: “Anh à, đừng lạnh lùng như vậy, bạn em cũng muốn làm quen với anh, chỉ là kết bạn mà thôi.”
*Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình
“Xin lỗi,” Nguyên Hạ đi tới cắt ngang nói chuyện, liếc chiếc bánh ngọt vẫn chưa động trên bàn, nhìn bọn họ cười thân thiện hỏi: “Tôi là chủ của cửa hàng này, xin hỏi các cô có cần giúp đỡ gì không?”
Ba cô gái không hiểu nên xua tay nói: “Không cần.”
“Là thế này, tôi thấy các cô gọi bánh ngọt nhưng không ăn mấy, vì vậy muốn hỏi các cô có phải không hài lòng với những món tráng miệng này không? Các cô yên tâm, nếu không hài lòng, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Nguyên Hạ mặt đầy ý cười, thiếu điều viết ra bốn chữ “nhiệt tình hiếu khách”.
Bị cô ngắt lời, cô gái đã từ bỏ ý định bắt chuyện từ lâu, lắc đầu liên tục, xách cặp vội vã ra về cùng các bạn.
Ánh mắt Nguyên Hạ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trở lại bàn ăn, nhìn bánh ngọt trên bàn, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Lại lãng phí rồi.
Hiện đang là mùa thu, nắng vừa phải, hương hoa cam thoang thoảng quyện với vani lan tỏa trong không khí, thấm sâu vào tim từng chút một.
Giang Hành Chu tháo kính ra và hơi nhếch khóe miệng.
“Bà chủ Nguyên, cám ơn nhé.”
Nguyên Hạ bỏ ba cái bánh ngọt hoàn chỉnh vào một chiếc đĩa, trêu chọc anh: “Cảm ơn cái gì, rõ ràng là bản thân thầy Giang rất có sức hấp dẫn.”
Giang Hành Chu cười gượng: “Đừng tâng bốc tôi.”
“Tôi không hề nói nhảm, anh rất đẹp trai, có thể hấp dẫn mấy cô nhóc thích anh.”
“Còn cô thì sao? Cô có thích không?”
Tay cô run một cái, cái nĩa bạc nhỏ rơi xuống đất, nảy lên lăn xuống bên cạnh chân Giang Hành Chu.
Nguyên Hạ định cúi xuống nhặt nó lên, nhưng ai đó đã giành trước.
Giang Hành Chu nhặt nó lên, đưa cho cô.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyên Hạ chỉ cảm thấy trong lòng rung động, ngoài cửa sổ nắng gắt chiếu vào làm cô không mở được mắt.
“Tôi nói đùa thôi.” Anh trêu chọc.
Cái nĩa nằm trong tay cô, Nguyên Hạ mới hoàn hồn lại, nghe được lời này của anh, cô có chút thất vọng, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô đặt nĩa trở lại đĩa, chớp chớp mắt, gạt đề tài kia sang một bên: “Thầy Giang, anh đừng cứng nhắc như vậy, có lúc anh phải học cách mềm dẻo, nếu không lần sau anh sẽ không gặp được người như tôi giúp anh đâu nha."
Giang Hành Chu gật đầu đồng ý.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Chứng tỏ người gọi tới là Giang Lai.
Nguyên Hạ lơ đãng liếc nhìn, ánh mắt bình tĩnh, thu hồi tầm mắt.
Giang Hành Chu nhận điện thoại, làm động tác ra dấu tay với cô trước khi nói chuyện với người trong điện thoại.
Thấy anh có việc, Nguyên Hạ bưng cái đĩa đi vào sau phòng bếp.
Trong điện thoại, Giang Lai hỏi anh: “Em có muốn không? Nếu không, chị cho người khác.”
Bệnh viện của Giang Lai đưa cho cô hai vé đến núi Phong Hà vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng nghỉ lễ cô không thể đi cùng Cố Niệm, vì vậy mới có cuộc điện thoại này.
Cành cây trước cửa bị gió thổi bay, vài chiếc lá úa vàng rơi lả tả, từ xa nhìn vào có một tâm trạng mùa thu đặc biệt.
Giang Hành Chu đặt hai tay ở mép bàn, trầm tư, một lúc sau mới trả lời cô: “Đưa cho em đi.”
“Được, vậy chị sẽ trực tiếp chuyển phát nhanh đến nhà em, em nhớ ký nhận.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Hành Chu nghĩ một chút, đứng dậy đi đến quầy lễ tân, gõ vào mặt bàn.
Nguyên Hạ đang đếm số sách bị hỏng, nghe thấy một giọng nói, ngẩng đầu lên: “Anh phải đi hả?”
Giang Hành Chu lắc đầu: “Mấy ngày nữa cô có rảnh không?”
Nguyên Hạ cười tủm tỉm: “Tôi là kẻ lang thang không nghề nghiệp, làm gì có ngày nào không rảnh. Nói đi, có chuyện gì?”
Giang Hành Chu bắt gặp ánh mắt của cô, hỏi: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đi núi Phượng Hà đi?”