Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lôi Hỏa

Chương 49: Linh Quy Đảo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh quy đảo, nằm trong một vùng biển rộng, xung quanh không có một cảnh vật gì khác, mang một vẻ trống trải dị thường, bên trên không có bất cứ loại thực vật gì, nhìn giống như một cái mai rùa lớn, mà trên Linh Quy đảo có một ngọn núi nhô ra giống như cái đầu rùa, cả hòn đảo chính là hình ảnh một con rùa bằng đá khổng lồ.

Sở Nghị Phong đem việc quyết đấu nói với Dĩnh Hành, không ngờ Dĩnh Hành lại rất tán thành, lại càng vì Sở Nghị Phong có thể lấy được Phượng Uyển Dĩnh mà mừng rỡ dị thường. Bất quá vì muốn luyện chế thiên nhất đan cho nên hắn cũng không cùng Sở Nghị Phong đến, mà Huyền Y phái những người khác cũng không đến, bởi vì muốn để Sở Nghị Phong cùng Cố Thiên Bằng hai người nói lý, không thể để người khác can thiệp.

Sở Nghị Phong và Phượng Thiên Sơn cùng tới Linh quy đảo thì Cố Thiên Bằng đã chờ sẵn ở đó, đi cùng hắn còn có một vị nam tử, Sở Nghị Phong từ trên người hắn cảm giác được một loại khí thế khiến cho mình bị áp lực, nhưng lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn, trong lòng hiểu hắn ít nhất cũng là phân thần kì cao thủ, thậm chí là hợp thể kì. Bất quá, hắn với Cố Thiên Bằng dung mạo có vài phần tương tự, xem bộ dáng hắn có lẽ là phụ thân Cố Thiên Bằng, Thanh ma đường, đường chủ Cố Minh Hạ

Cố Thiên Bằng thấy Sở Nghị Phong xuất hiện, trong mắt bạo khởi lửa giận, trên người sát khí không ngừng lưu động, thân thể được linh giáp bao phủ, bên ngoài còn có một tầng sương mù màu đen, dáng vẻ có chút hung hăng, mà Cố Minh Hạ Sở Nghị Phong với Cố Thiên Bằng trầm ổn hơn rất nhiều, đã thấy hai người tới, bất động thanh sắc, lẳng lặng đợi, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng chớp động tinh quang, cho thấy người này tuyệt đối không đơn giản.

“Cố đường chủ, đã để chờ lâu.” Phượng Thiên Sơn nhẹ nhàng cùng đối phương bắt chuyện.

“Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến” Cố Minh Hạ trầm giọng nói.

Sau đó ánh mắt Cố Minh Hạ chuyển hướng sang Sở Nghị Phong, một cỗ khí thế lập tức ép lại, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho Sở Nghị Phong cảm giác ớn lạnh, nhưu là bị độc xà theo dõi, từ đáy lòng lộ ra một loại hàn ý. Bất quá Sở Nghị Phong cũng không sợ hãi ngược lại càng thêm quật cường, trong mắt xuất hiện một đạo tia chớp cùng Cố Minh Hạ đối mặt

Cố Minh Hạ sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi sóng, hơn nữa mơ hồ có một dự cảm bất an, thầm nghĩ : “Người này tu vi nhìn không thấu, thực lực cũng là nguyên anh hậu kì hoặc là xuất khiếu sơ kì, đã có khí độ như thế, không thể khinh thường, bất quá ta cho Thiên Bằng mang theo tiên khí, đánh bại hắn hẳn là không có vấn đề.”

Nghĩ tới đây Cố Minh Hạ cũng an tâm, bất quá hắn lại quên, với tu vi của Sở Nghị Phong mà hắn cho là bình thường đã đánh cho con hắn không có lực hoàn thủ.

Phượng Thiên Sơn chứng kiến Cố Minh Hạ cùng Sở Nghị Phong giằng co, sợ Sở Nghị Phong tổn thương, sắc mặt không đổi đi lên phía trước chắn trước người Sở Nghị Phong, nói :“Nghị Phong à, phải tôn trọng trưởng bối.” Từ sau khi nghe lén Sở Nghị Phong và Phượng Uyển Dĩnh nói chuyện, Phượng Thiên Sơn đã gọi thẳng tên Sở Nghị Phong.

“Được” Sở Nghị Phong chỉ đơn giản đáp ứng, hiểu ý tứ Phượng Thiên Sơn, hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt Cố Minh Hạ.

“Cha” Cố Thiên Bằng nhìn thoáng qua cha mình, thấy Cố Minh Hạ gật đầu, mới đứng ra nói “Phượng thúc thúc, quyết đấu có thể bắt đầu chưa ?”

Phượng Thiên Sơn liếc nhìn Cố Minh Hạ, thấy hắn làm như không để ý, liền chuyển hướng nhìn Sở Nghị Phong thì phát hiện Sở Nghị Phong đã sớm cùng Cố Thiên Bằng hai mắt giao phong. Vì vậy mỉm cười với Cố Minh Hạ : “Cố đường chủ, chúng ta đến một bên quan sát, thế nào ?”

“Mời”

Cố Minh Hạ và Phượng Thiên Sơn hai người cùng bay lêи đỉиɦ ngọn quy linh đảo, lúc đó Sở Nghị Phong và Cố Thiên Bằng bắt đầu giằng co.

“Họ Sở, chỉ cần ngươi ở đây nhận thua, vĩnh viễn rời khỏi Thanh đường tinh, thề vĩnh viễn sẽ không gặp Uyển Dĩnh, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Cố Thiên Bằng hung tợn nói, bao phủ trên người là một lớp hắc vụ, khí thế không ngừng lưu chuyển.

“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng.” Sở Nghị Phong lạnh lùng đáp trả.

“Hảo, nếu ngươi không biết điều như vậy, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt ( lòng dạ độc ác )"

Nói xong, Cố Thiên Bằng huy quyền lên trên, trên người hắc vụ nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành một đạo hắc quang, thẳng hướng xông đến.

Sở Nghị Phong thấy Cố Thiên Bằng Sở Nghị Phong với hôm qua có không giống nhau, khí thế kiên miên không dứt

Thấy Cố Thiên Bằng gào thét tới, Sở Nghị Phong nắm chặt song quyền, song quyền và hai cánh tay nhất thời điện quang quấn quanh, phát ra trận trận âm thanh “chi nha”

Điện quang cùng hắc vụ chạm vào nhau, nhất thời tạo nên một trận cuồng phong, hắc vụ bên người Cố Thiên Bằng lập tức bị gió thổi bay, hiển lộ ra thân thể hắn đang xông tới, mà lôi điện trên tay Sở Nghị Phong cũng hoá thành nhiều hoa lửa, tiêu tán trong không gian.

Cố Thiên Bằng trong lòng hơi kinh hãi, hắn dung hợp lực lượng của tiên khí, mặc dù vẫn không thể phát huy hoàn toàn, nhưng Sở Nghị Phong lại chỉ cần dùng nắm đấm cản lại.

Bất quá Cố Thiên Bằng kinh nghiệm đấu tranh phong phú Sở Nghị Phong không thể so sánh, trong lúc chiến đấu hai người giao thủ ngang tay, nếu không Cố Thiên Bằng đã bị bại sau một chiêu, mà Sở Nghị Phong cũng dừng lại, tựa hồ đang chờ cuồng phong thổi qua.

Cố Thiên Bằng thân thể tiến lại gần, nhấc chân đá thẳng vào bụng dưới Sở Nghị Phong, Sở Nghị Phong có chút vội vàng lùi lại, khó khăn lắm né đi, nhưung khí thế đang thượng phong lại bị rơi xuống hạ phong, Cố Thiên Bằng lợi dụng cơ hội, dùng cả tay lẫn chân tấn công liên tục, tay chân đều mang theo khí hắc quang âm hàn, bám lấy quanh người Sở Nghị Phong không rời.

Sở Nghị Phong cảm giác bên người đang có bão tuyết, khắp âm hàn phát lạnh, thân thể không ngừng né tránhcông kính của Cố Thiên Bằng, nhưng vì mất tiên cơ nên không có cách nào phản kích, lúc này có vẻ có chút như lấy trứng chọi đá, tại Hoàng Qua tinh học bao nhiêu võ công chiêu thức cơ hồ không có tác dụng.

Mà Cố Thiên Bằng càng đánh càng hưng phấn, phát hiện tiên khí trong cơ thể và bản thân dung hợp càng ngày càng tốt, ngày càng phát huy ra uy lực lớn hơn, hơn nữa mắt thấy Sở Nghị Phong chỉ bị động chịu đòn, phần thắng như đã nhìn thấy trước mắt.

Bất quá Sở Nghị Phong mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không có thương tổn, chỉ là có chút chật vật mà thôi, thời gian lâu dần cũng bắt đầu thích ứng, cùng Cố Thiên Bằng đánh nhau kịch kiệt. Cố Thiên Bằng biết mình chiếm ưu thế lớn hơn nhưng qua thời gian dài như vậy mà vẫn không hạ được Sở Nghị Phong thì bắt đầu nóng lòng.

Sở Nhị Phong trong quá trình thích ứng chậm rãi, lúc này mới hiểu được một chút võ công chiêu thức, một quyền này sao lại đánh như vậy, một cước này đá thế nào ? võ công không phải đơn giản là một bộ sách võ thuật, trong mắt Sở Nghị Phong đã có sự lí giải. Quyền xuất ra đơn giản thanh thoát, thối cước đá ra thế mạnh lực trầm, thông qua chiêu thức mà phát huy tối đa năng lượng cơ thể.

“A!” Sở Nghị Phong điên cuồng hét lên một tiếng, nhìn đúng Cố Thiên Bằng huy tới một quyền.

“Oanh !” hai người quyền đầu một lần nữa đυ.ng vào nhau

Trên tay Sở Nghị Phong lôi điện một lần nữa lại hoá thành điểm điểm hoa lửa, thân thể thối lui về phía sau hơn mười thước, mà Cố Thiên Bằng cũng không chịu nổi

Mà ở xa xa trên ngọn núi, Phượng Thiên Sơn lúc này mới an tâm, thản nhiên nói : “Xem ra con rể của ta cung không phải kém cỏi a…”

“Hừ !” chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh của Cố Minh Hạ…
« Chương TrướcChương Tiếp »