- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Lôi Hỏa
- Chương 2: Tử tinh ngọc hồ lô
Lôi Hỏa
Chương 2: Tử tinh ngọc hồ lô
Sở nghị phong đột nhiên mở mắt, hình ảnh đẹp đầu tiên là một nam nhân khoảng 30
tuổi, khuôn mặt người này lạnh lùng như tượng đá, đôi mắt nhỏ tinh tế,khoé mắt như đạo kiếm phong, nhàn nhạc tản ra u lam, mà khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là một đầu tóc dài đen nhánh tung bay phía sau cũng nhàn nhạc toả sắc u lam.
Mũi cao, miệng khẻ cười lộ ra 4 chiếc răng trắng bóng, dù như thế, nhưng Sở nghị phong lại cảm giác từ người nọ tản ra một cổ áp bách, tựa như đối mặt với một mảnh mây đen đang không ngừng đè nén xuống, áp lực tăng cao.
“Ngươi là ai?” Sở nghị phong lập tức đứng lên, mà hắn cũng không phát hiện, trên mình cư nhiên không còn một vết thương nào.
“Ta gọi là Lan thần” người nọ khẻ cười trả lời.
“Lan thần?” Sở nghị phong cố gắng nhớ lại những người mà mình quen biết, rất nhanh hắn phát hiện thật sự không quen người này “Ta không nhận ra ngươi”
“ Trước kia không nhận ra, thì bây giờ sẽ biết” Lan thần trong mắt xuất hiện tia mừng rở, ánh mắt nhìn về phía Sở nghị phong, giống như một nhà khảo cổ học phát hiện được món đồ cổ có giá trị liên thành.
“Ngươi muốn làm gì” Tâm tình Sở nghị phong bây giờ cũng không tốt, hắn vẫn chưa quên chuyện vừa mới xảy ra.
“Ta hiểu rõ tâm tình bây giờ của ngươi, thân nhân lìa xa ngươi, bạn bè phản bội ngươi, …ta chỉ là muốn giúp ngươi”
Sở nghị phong không thích một mình cô độc, nên nghi hoặc nhìn Lan thần, hỏi “ giúp ta, giúp như thế nào?”
“Mang ngươi rời đi mảnh đất thương tâm này , đến một thiên địa rộng lớn hơn”
“ Một thiên địa rộng lớn hơn, vậy ngươi muốn mang ta đi đâu?” Sở nghị phong không rõ ràng lắm trước mắt là ai, cho rằng Lan thần chỉ mang hắn đi lữ du.
“Rời đi ...tinh cầu này” Lan thần mỉm cười
Trong lúc nhất thời Sở nghị phong không có phản ứng, có chút trừng mắt nhìn Lan thần, đột nhiên ha hả cười lớn “Cáp….rời đi địa cầu? ngươi mới trong bệnh viện tâm thần đi ra hả, chỉ nói hưu nói vượn”
Bất quá Lan thần cũng không nói, vẫn như cũ mỉm cười, dùng ngón tay, điểm điểm Sở nghị phong phía dưới chân.
Sở nghị phong mở lớn hai mắt, thân hình lắc lư, thiếu chút nữa ngồi trên không khí.
ngồi ..ngồi..trên không khí, đúng rồi , mình đang ngồi trên không khí.
Lúc này Sở nghị phong phát hiện mình đang đứng phía trên cao bầu trời, dưới chân chính là tầng mây đang không ngường xoay tròn.
“Này….” Sở nghị phong khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn Lan thần, rồi lại cuối đầu nhìn tầng mây cùng mặt đất, không ngừng lặp đi lặp lại hai động tác. Sau đó trong lòng rạo rực, phát hiện giống như đang đứng trên mặt đất, đột nhiên nói một câu: “ thì ra ta thật sự đả chết!”
Lúc này đến phiên Lan thần nở nụ cười “A, ta nói rồi, ngươi vẫn chưa chết”
“Không chết, vậy ta như thế nào có thể đi tới bầu trời” Sở nghị phong tức giận nói, lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đế, ánh mắt khϊếp sợ nhìn Lan thần. “Ngươi là thần tiên?”
Lan thần lắc đầu nói “Không phải thần tiên, ta là người tu chân”
“Người tu chân, chẳng lẻ thật có người tu chân? Vậy tiểu thuyết Võng Lạc không phải bóc phét, nói hưu nói vượn?” Sở nghị phong khϊếp sợ thì thào tự nói.
Lan thần nhìn bộ dáng khϊếp sợ của Sở nghị phong,liền giải thích : “Tiểu thuyết Võng Lạc là cái gì, ta không biết, bất quá ta nói cho ngươi hay, người tu chân quả thật tồn tại,hơn nữa ngay ngoài tinh cầu này, càng nhiều người tu chân hơn, nơi này của ngươi bất quá có vài tu chân mà thôi”
Là người tuổi trẻ với ý thức hiện đại, nên Năng lực tiếp nhận của Sở nghị phong rất cao, rất nhanh thoát khỏi nổi khϊếp sợ.
Chứng kiến thấy Sở nghị phong bình tĩnh trở lại,, cũng là ngoài suy đoán của Lan thần, như vậy chỉ cần một đoạn thời gian là Sở nghị phong có thể tiếp nhận tu chân.
“Vậy ngươi có muốn hay không đi theo ta?” Lan thần trực tiếp hỏi, hắn rất sợ Sở nghị phong không đáp ứng, bởi vì hắn đã không còn thời gian để tìm truyền nhân, nếu Sở nghị phong không đáp ứng, hắn một mạch ,tại đây chấm dứt .Mà cái kia đồ đệ, chỉ có thể cầu.
“Ta mang ngươi đi, tự nhiên sẽ dạy ngươi công pháp tu chân, sau này ngươi có thể đứng tại đây, vạn thức trời cao, nhìn khắp đại địa...,thế nào?”
Sở nghị phong nhìn đại địa rộng lớn dưới chân, thế giới này là nơi mình đã sống... hai mươi năm, nhưng bây giờ, nơi này lại không có một người thân, mọi người tựa hồ đều trở nên xa lạ, mình và những người khác tựa hồ có khoảng cách, loại cảm giác cô độc khó thở, loại cảm giác này, Sở nghị phong cũng không muốn tiếp tục chịu đựng.
Nhất thời thầm nghĩ, Sở nghị phong lại đột nhiên cười ha hả, tựa hồ như vừa chặt đứt mọi phiền não, như chặt đinh, nói: “tốt, ta đi với ngươi” Khoé mắt lặng yên ngưng ngưng giọt nước mắt.
“Được” lan thần lập tức mừng rở, trên người thỉnh thoảng tản ra khí thế uy bức cũng biến mất.
Sở nghị phong phát huynh tính cách quả cảm, chuyện gì quyết định sẽ lập tức làm, như đã quyết định cùng Lan thần rời đi địa cầu, lập tức hỏi: “ chúng ta bây giờ đi sao?”
Lan thần lắc đầu cười “bây giờ còn chưa được, thân thể ngươi còn không chịu được những khó khăn trong quá trình lữ hành, cho nên trước hết, ta phải cải tạo một chút cơ thể, sau đó lại tăng cường ngươi chút thực lực”
“Ta,...vậy bắt đầu cải tạo thân thể sao” Sở nghị phong vừa nói vừa thúc dục, hắn bây giờ có chút nóng lòng rời đi khỏi thế giới này.
“Ở đây không được, ngươi trước hết phải gọi ta một tiếng Sư phụ!” Lan thần đột nhiên nói.
“Sư phụ” Sở nghị phong nghi vấn gọi.
“Ân, hảo, ngươi gọi ta sư phụ, ta liền thu ngươi làm đồ đệ” Lan thần tiếp thoại.
“Hừ , ngươi thật âm hiểm” Sở nghị phong làm ra bộ dáng lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại tươi cười: “ nếu đều là ngươi tu chân, vậy gọi ngươi là sư phụ”
Nghe được Sở nghị phong nói như thế, Lan thần mới yên lòng, cuối cùng có thể xác định đều là người mình.
Kỳ thật Sở nghị phong lúc này một chút ý tứ cũng không có, chỉ muốn mau rời đi địa cầu để lữ du.
“Sư phụ, bây giờ có thể bắt đầu cải tạo thân thể chưa?”
“Ân, có thể, nhưng không thể ở trên trời, chúng ta phải đi một nơi... Đi!” Lan thần nói xong, chỉ thấy bạch quang chợt loé, hai người đồng thời biết mất tại ngàn thước trời cao.
Sau một khắc , tại một hoang đảo trên Thái Bình Dương, sau khi quang mang biến mất, Lan thần lôi kéo Sở nghị phong đi ra.
Sở nghị phong tò mò đánh giá bốn phía., lại một lần nữa ngạc nhiên vì sự thần kỳ của Lan thần.
“Chuẩn bị chưa” Lan thần cùng Sở nghị phong đi tới một nơi tương đối trống trải.
“Đưởc rồi, tốt lắm” Sở nghọi phong lúc này hưng phấn, tâm tình có chút khẩn trương.
Lan thần cũng không nói nhiều, chỉ thấy trên tay hiện lên một đạo quang mang, như làm ma thuật, liền xuất hiện một cái sắc tử hồ lô, Vầng sáng tím tại phía trên lưu chuyển.
“Đây là tử tinh hồ lô, ta dùng nó để cải tạo ngươi thành trúc cơ”
Nói, Lan thần liền đưa miệng bình về phía Sở nghị phong, Sở nghị phong còn muốn hỏi, cái này dùng như thế nào thì cảm giác một cổ hấp lực cường đại truyền đến, sau một khắc, chỉ nghe một trận gió, trước mắt bóng tối đã phủ xuống.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Lôi Hỏa
- Chương 2: Tử tinh ngọc hồ lô