Chương 5: Thương thầm.

Thiên Dật... anh hư quá đi!

Âu Thiên Dật choàng người dùng dây áo ngủ cột chặt mắt của Trầm Tiểu Ngọc lại, đôi mắt hắn loé lên tia thâm thúy.

Ánh đèn được tắt tối đen, Âu Thiên Dật xoay người ra ban công ngồi đọc sách dưới ánh trăng.

Trầm Tiểu Ngọc nằm im không thấy động tĩnh gì, lập tức ngồi dậy mở đèn lên, không thấy người đâu.

Nhìn thấy Âu Thiên Dật ngồi ngoài ban công, ả muốn mở cửa bước ra thì chợt nhận ra cửa đã khoá.

"Chết tiệt..." Ả nghiến răng đập tay vào tay nắm cửa: "Âu Thiên Dật, anh chả giống Âu Thiên Kiệt gì hết! !"

Hoá ra Trầm Tiểu Ngọc vốn là người yêu của Âu Thiên Kiệt.

Sau khi tai nạn cháy biệt thự Nhạt Gia một năm trước xảy ra. Âu Thiên Dật đã thuê căn hộ riêng cho Trầm Tiểu Ngọc sống, bởi vì vụ hoả hoạn đó đã thiêu chết người anh trai của Âu Thiên Dật.

Nhạt Gia diệt vong có liên quan đến Âu Thiên Kiệt, nên Âu Thiên Dật giữ Trầm Tiểu Ngọc để điều tra cái chết của anh trai.

Ngày đó Âu Thiên Kiệt có hôn ước với tiểu thư của nhà họ Nhạt, nhưng vị tiểu thư đó năm 3 tuổi đã bị bắt cóc.

Sau khi điều tra tư liệu và sự xác nhận của Trầm Tiểu Ngọc thì cô ta là con gái thất lạc của Nhạt Phương.

Âu Gia và Nhạt Gia có giao tình mật thiết, tai nạn cháy nhà xảy ra.

Ông nội của Âu Thiên Dật buộc Âu Thiên Dật phải thay anh trai thực hiện hôn ước với cô con gái còn sống sót của Nhạt Gia, khi đó Âu Thiên Dật đã chống lại ông nội, chịu gia pháp roi mây để kết hôn với Đồng Dục Tú.

Nhưng hiện tại Âu Thiên Dật không muốn chống đối ông nội nữa.

[......]

Sáng sớm hôm sau...



"Anh Thiên Dật... ăn sáng..."

Âu Tuệ Mẫn sáng sớm đã đến nhà riêng của anh trai nấu ăn. Âu Thiên Dật bước xuống thấy em gái hớn hở mời gọi, liền nở nụ cười ngọt ngào, ngồi xuống cạnh em gái.

Cùng lúc này Đồng Dục Tú bước ra khỏi phòng chạm mặt Trầm Tiểu Ngọc, cô đảo bước xuống lầu lại thấy Âu Tuệ Mẫn xà nẹo với chồng của mình. Cô nghĩ đúng là thế giới này hết trai rồi, hai ả hồ ly bám lấy mỗi anh chồng quốc dân của mình.

"Em gái... sáng sớm tin mơ, rãnh quá vậy?"

Đồng Dục Tú kéo ghế ngồi cạnh chồng buông câu xéo xắc. Cô biết rõ Âu Tuệ Mẫn yêu thầm Âu Thiên Dật, bới chính cô ta đã công khai chặn đường hâm doạ ngăn cản cô yêu đương với anh trai của mình,

Thời đi học Âu Thiên Dật là đàn anh khoá trên cô ta 3 lớp. Năm 18 tuổi Âu Thiên Dật công khai hẹn hò với Đồng Dục Tú, đến năm 20 tuổi họ chính thức về chung một nhà.

"Chị dâu... Anh ba không ý kiến..." Âu Tuệ Mẫn vuốt ve vai anh trai, cố ý công kích Đồng Dục Tú.

"Chồng chị không thích ăn thịt rắn..."

Đồng Dục Tú móc lò em gái khiến Âu Thiên Dật chống cằm cố nén nụ cười trộm, hắn thích nhất là cái nết ngoan cường này của vợ.

Trầm Tiểu Ngọc ngồi lẽ bóng nghiến răng khó chịu, nhưng ả không thể tiếp cận Âu Thiên Dật khi có Âu Tuệ Mẩn ở đây. Ả biết Âu Thiên Dật cưng em gái nuôi này, đành tự ăn tự chăm bản thân.

Sau bữa ăn sáng nảy lửa giữa 3 nữ nhân, Âu Thiên Dật dẫn Trầm Tiểu Ngọc đến công ty làm việc.

Âu Tuệ Mẫn trả thù cá nhân, bước đến tạt chén canh nóng vào đôi tay nữ nhân đang rửa bát.

"Á!" Đồng Dục Tú bị canh nóng làm cho bỏng đỏ cả hai tay, vội xả nước lạnh.

"Đồng Dục Tú... Tôi đã cảnh cáo cô..." Âu Tuệ Mẫn ném bát sứ trên tay vào đôi tay đang đỏ kia, Đồng Dục Tú khụy xuống sàn vì đau đớn.

"Âu Tuệ Mẫn... Cô đừng quá đáng!" Đồng Dục Tú đứng lên hét vào mặt cô ta, đồng thời đẩy cô ta té ngã lướt qua.

Âu Tuệ Mẫn vọt lên chặn đầu thách thức: "Cô không mau ly hôn Thiên Dật... Tôi sẽ cho cô tàn phế luôn đấy!"

"Cô thử xem...!" Đồng Dục Tú đẩy chướng ngại ngã nhàu, đi thẳng lên lầu, sở dĩ cô không nói chuyện ức hϊếp này với chồng, vì không muốn Âu Thiên Dật khó xử giữa em út và vợ.



Âu Tuệ Mẫn ngồi ở phòng khách cười hả hê, vì Đồng Dục Tú đâu biết rằng kế hoạch của cô ta đã thành công 80% Sau khi Âu Thiên Dật ly hôn, cô ta sẽ trừ khử luôn ả tiểu tam Trầm Tiểu Ngọc.

[....]

Trưa hôm đó...

Trác Đình đến thăm Đồng Dục Tú

Cả hai ngồi ở phòng khách, Đồng Dục Tú rót nước mời khách.

Trác Đình thấy đôi tay thon dài bị phòng đỏ, truy hỏi:

"Là Âu Thiên Dật làm sao?"

"Em không sao?"

Đồng Dục Tú cười gượng trả lời, khiến Trác Dình đau lòng nắm lấy đôi tay rút khăn tay đặt đôi tay lên đùi mình, mở cặp rút một ống thuốc...

"Anh làm gì vậy?" Đồng Dục Tú hết hồn rụt tay lại, xù lông phòng vệ.

Trác Đình cười ôn nhu: "Ngốc quá, anh không có gϊếŧ người anh yêu đâu!"

"Yêu..." Đồng Dục Tú ngây người, đây là tỏ tình với cô sao? Thật ra trước khi yêu Âu Thiên Dật thì cô yêu thầm học trưởng Trác Đình, năm lớp 10 cô từng gửi thư tỏ tình nhưng không nhận được hồi đáp.

Trác Đình lại là bạn thân của Âu Thiên Dật, vừa hay Âu Thiên Dật dễ tính hơn Trác Đình nên cô tiếp cận làm bạn với hắn để có cơ hội tiếp cận crush.

"Dục Tú, đây là thuốc kháng sinh!"

Trác Đình xoa đầu an ủi cô gái nhỏ, anh là bác sỹ giỏi tại Anh Quốc, bỏ đi triển vọng bên đó trở về Trung Quốc.

Gia thế của Trác Đình thuộc giới quý tộc, vướng khuôn khổ gia tộc thời đi học luôn có người đưa đón, không có cơ hội tiếp xúc riêng với Đồng Dục Tú ngoại trừ khi có Âu Thiên Dật đi cùng.