TOKYO TOWERHồi 9Tích tắc, tích tắc. Kim đồng hồ di chuyển.
Đây là một căn nhà gỗ, có rất ít đồ, chỉ có bàn và mấy cái ghế đẩu. Anh vẫn chưa quên nơi này, đây chính là nơi anh "lỡ tay gϊếŧ người" sau khi tỉnh dậy, căn nhà gỗ ấy. Khung cảnh hỗn loạn lắm, anh chỉ nhớ nhìn đâu cũng máu là máu. Nhưng hiện tỉnh táo và suy nghĩ cẩn thận rồi, anh có thể chắc chắn một điều rằng mình không gϊếŧ người.
Có một tấm giường, chăn và phòng tắm.
Chẳng có gì thú vị để xem nên anh chống mắt nhìn kim đồng hồ chạy. Tích tắc, tích tắc.
Anh đã ở đây được vài hôm. Ngoại trừ việc không có gì làm, những đồ nội thất và nhu yếu phẩm khác thảy có sẵn. Anh đã ở đây từ ngày đến đêm, từ bình minh ló dạng đến hoàng hôn buông xuống. Một ngày ba bữa có người lo, hoạt động duy nhất anh làm là vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. À, ở đây còn có tủ quần áo, anh chẳng ngại mà chọn một chiếc áo phông trắng trơn, có điều kích cỡ hơi quá khổ.
Xem ra từng có người sống ở đây, còn thực sự coi nơi này là nhà. Hmm, hẳn chỉ có một người. Có điều cách trang hoàng phòng ốc... tuỳ tiện quá đấy.
Anh chỉ ở đây thôi, chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài. Anh đang đợi. Anh cũng biết có người đang quan sát mình qua cửa sổ hoặc camera.
Nhưng anh chẳng sợ.
Tích tắc, tích tắc. Kim đồng hồ nhảy vào chữ "X", đã mười giờ.
Anh để mặc bóng tối bủa vây, không thắp nến. Bóng tối giúp anh nhớ lại được nhiều thứ. Anh như rất quen với nó. Vì trong bóng tối anh cảm nhận được có điều gì sắp đến.
Tích tắc, tích tắc. Kim phút nhảy vào chữ "I", mười giờ năm phút. Có tiếng bước chân.
Đó là giọng Tô Mộ. "Mở cửa đi em!"
Anh đứng dậy mở cửa cho gã.
Tô Mộ cầm một khối lập phương. Và như dâng hiến bảo bối, gã hỏi anh: "Tối nay em có thể ở cùng với anh không?"
"... Sao?" Úc Thu nghiêng đầu.
Tô Mộ đẩy vật trong tay về phía trước. "Em có biết đây là gì không!" Gã reo lên, như đứa trẻ.
Úc Thu nheo mắt: "... Bánh kem?"
"Đúng rồi!"
"Hôm nay là sinh nhật của anh?"
"Không, ngày mai cơ!"
"À." Úc Thu gật đầu, hờ hững.
"Vậy em có thể ở lại với anh không?"
"Được."
Tô Mộ cười tít mắt cất bước vào nhà gỗ, đặt chiếc bánh lên bàn ở giữa. "Em ăn gì chưa?"
"Tôi ăn rồi."
"Em ăn gì đấy?"
"Cơm cà ri, họ giao tới cho tôi. Lạ miệng, khá ngon."
"Em thấy ngon là được." Tô Mộ cười tủm tỉm. Một nụ cười chân thật đến từ đáy lòng.
Gã lôi chiếc bánh ra, đó là một cái bánh kem bảy tấc đơn giản. Không có quá nhiều hoạ tiết trang trí, có thể thấy đó chỉ là một phôi bánh được phết kem lên, để nói thật thì... trông quá là xuềnh xoàng. Nhưng gì thì gì, ở một mặt nào đó, nó quả thật là bánh kem.
Tô Mộ không thắp nến cắt bánh ngay. Cũng đúng thôi, mới hơn mười giờ, vẫn chưa đến sinh nhật gã.
Gã bèn kéo tay Úc Thu, ngồi xuống tâm sự: "Em còn nhớ nơi này không?"
Úc Thu gật đầu, "Nhớ."
"Đây là nơi em gϊếŧ người đó. Em đâm thẳng con dao vào bụng tay cảnh sát kia..." Tô Mộ nhìn Úc Thu, chăm chú.
Úc Thu cũng nhìn gã, xoáy sâu. Anh nói: "Thế à?"
"Ừ," Tô Mộ nói. "Em quên rồi sao?"
Mắt Úc Thu quá sáng, nó thon dần về đuôi hơi hếch lên – đó vốn là một đôi mắt biết cười nhưng trong bóng tối đen đặc này, nó lại bắn ra những "hơi thở" hung hãn. Mà tấm lưng của Úc Thu, nó tuồng như vẫn luôn thẳng, chưa từng cong vì ai vì điều gì. Anh có cho mình cái khí chất rất khó để diễn tả bằng lời. Nó thu hút mọi người đến gần anh, nhưng nó cũng khiến họ chùn bước, vì e ngại cái cốt bẩn thỉu hôi hám của mình sẽ bại lộ dưới đôi mắt ấy.
Tô Mộ nhìn anh, có điều gì ở Úc Thu đã thay đổi.
Úc Thu cũng nhìn gã, hỏi: "Anh từng sống ở đây à?"
Tô Mộ ra chiều ngạc nhiên: "Sao em biết?"
"Nhiều dấu vết cho thấy có người từng sống ở đây," Úc Thu nói. "Phòng ốc tuy đơn sơ nhưng rất sạch; đồng hồ trên tường không bám bụi; bàn chải đánh răng trong phòng tắm đã qua sử dụng, có lẽ anh quên phải vứt đi nhỉ."
Tô Mộ cười khẽ: "Đúng rồi. Đây là
nhà của anh."
"Nhà?"
"Ừ," Tô Mộ nói. "Cái căn em ở kỳ trước, cùng lắm chỉ là
văn phòng thôi. Đây mới là
nhà. Anh đã sống ở đây từ khi mình lấy lại ký ức. Thoạt đầu ở đây chẳng có gì, em ạ. Nhà vệ sinh cũng chẳng có ấy. Em có tưởng tượng được không? Nó chẳng có gì, chẳng có giường, chẳng có chăn. Cũng may cha tìm được anh, ông ta sẵn lòng giúp anh tu sửa nơi này, biến nó thành như những gì em thấy bây giờ."
Úc Thu: "..."
"Anh có tình cảm với nơi này," Tô Mộ cười. "Thi thoảng anh sẽ về đây, ở lại mấy bữa."
Úc Thu nhìn gã, không nói.
Tô Mộ bật cười. "Em... nhớ lại hết rồi nhỉ?" Gã cười, mà giọng lạnh tanh nghe sao rùng mình. Như con rắn thè lưỡi, tiếng cười của gã quấn lấy cơ thể anh một cách nhớp nháp.
Úc Thu bình tĩnh đối đáp: "Ừ."
"Anh cũng biết," Tô Mộ vẫn cười. "Tô Tuyết Sơn luôn lừa anh. Y vốn đứng về phía em tự lâu."
Tô Tuyết Sơn những cam đoan tất cả thuốc Úc Thu dùng trong bảy năm qua đều là
thuốc Tô Mộ đưa cho y. Nhưng có điều, ai trong chúng ta cũng biết, rằng thứ Tô Mộ đưa chưa bao giờ là
thuốc thực sự. Khi tình trạng ngày một nặng hơn và dần phụ thuộc quá nhiều vào bác sĩ, Úc Thu sẽ chọn dùng thuốc nhằm cải thiện giấc ngủ và duy trì tỉnh táo, và cứ thế theo tỷ lệ thuận, Úc Thu càng dùng thuốc nhiều bao nhiêu thì trí nhớ của anh càng tổn hại bấy nhiêu.
Tô Mộ hỏi: "Em nhớ được gì?"
Úc Thu: "Không nhiều lắm."
Tô Mộ vẫn còn cười được. "Ví dụ xem nào." Tiếng cười của gã bóp lấy cổ Úc Thu.
"Ví dụ như," Úc Thu quấn dải ruy băng quanh hộp bánh vào tay. "Tôi nhớ ra, mình chưa từng gϊếŧ ai cả."
"À... Còn gì nữa không?"
"Còn," Úc Thu nhìn gã, mắt bắn ra lưỡi dao. "Tôi còn nhớ, rằng anh từng cho tôi xem một bức ảnh ở hiệu sách."
Tích tắc, tích... Thời gian như dừng lại.
Dưới ánh nhìn của Tô Mộ, Úc Thu thả lỏng người nói tiếp: "Tôi nhớ đó là bức ảnh chụp gia đình bốn người. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã rất sốc đấy. Bởi vì tôi phát hiện ngoài cha mẹ và mình, trong bức ảnh còn một người nữa." Anh nhìn Tô Mộ. "Đó là anh phải không?"
Tô Tuyết Sơn cõng một đứa nhỏ trên lưng, đi từng bước vào rừng.
"Chú ơi," Nhỏ hỏi. "Chú đưa cháu đi đâu vậy?" Nhỏ không muốn đi nhưng chẳng biết sao tứ chi mệt lả, nhỏ không vùng vẫy hay chống cự được.
Nhỏ chẳng còn cách nào khác đành để mặc chú cõng mình lên núi.
"Dẫn cháu đi ăn bánh kem nhé." Tô Tuyết Sơn nói, dịu dàng.
"... Bánh kem ạ?" Nhỏ hỏi lại. "Hôm nay là sinh nhật của ai sao ạ?"
"Ừ," Tô Tuyết Sơn cười nhẹ. "Một người bạn của chú tổ chức sinh nhật, muốn mời cháu đến chung vui."
"Sao lại mời cháu? Cháu biết chú ấy ạ?"
"Không, cháu không biết. Nhưng chú ấy thích nhộn nhịp đông người, nên cũng muốn mời cháu."
Tô Tuyết Sơn dừng bước trước nhà gỗ, nghe Úc Thu hỏi "Đó là anh phải không?".
Y giơ tay lên gõ cửa.
Úc Thu không nhớ rõ lắm những chuyện đã xảy ra lúc mình hai, ba tuổi. Anh chỉ nhớ mình được nuôi ở nhà ngoại, với lý do là cha mẹ bận rộn và không thể sắp xếp thời gian chăm sóc.
Nhưng anh vẫn nhớ một chuyện.
Khi đó anh đi chưa vững, nói chưa sõi, răng cũng chưa mọc đủ mà đã rất thích chơi cờ cá ngựa với người khác...
Người khác đó là ai?
Anh luôn muốn nhớ lại gương mặt ấy nhưng tiếc thay lực bất tòng tâm, ký ức bị vùi trong sương mù, anh không tài nào đẩy chúng ra được. Thảng hoặc anh còn cho rằng đấy là ảo giác, là lỗi trong trí nhớ của anh thôi.
Mà dạo gần đây, anh rất thường nghĩ về nó.
Để rồi hôm nay, ở đây, ngay lúc này, gương mặt của
người khác từ từ chồng lên (gương mặt của) Tô Mộ. Họ có một đôi mắt giống hệt nhau, kiểu hơi hếch lên, biết cười.
Hình như có một người giống vầy. Úc Thu nghĩ, hình như
anh ta trông giống vầy.
Anh từng thấy người nọ khi mình hai, ba tuổi. Anh còn nghe thấy ai đó gọi người nọ là "Tiểu Mộ". Nhưng sao vậy, từ bao giờ không còn ai nhắc đến cái tên này nữa?
Úc Thu cũng không gặp lại "Tiểu Mộ" nữa.
"Tiểu Mộ...""Anh im đi! Ai cho phép anh nhắc đến cái tên đó! Anh có tư cách gì mà nhắc đến thằng bé, hả Úc Thuần Vu! Tất cả là tại anh! Tại anh mà cháu tôi bị bắt cóc!""Anh có mắt không vậy? Anh có thấy Bạch Nhu đang khóc nấc lên không? Đó là 'khúc ruột' của con bé, anh cho rằng con bé không biết đau ư!""Gì, anh nói với tôi sẽ từ chức? Ha, tôi nói cho anh biết, dù từ chức hay dù anh chết cũng không đổi lấy mạng của thằng bé được đâu!"Cái tên "Tiểu Mộ" trở thành một điều tối kỵ, và dần dần bị thời gian chôn vùi.
"Tiểu Thu à, cháu phải học hành chăm chỉ, đừng để mẹ buồn nhé. Mẹ cháu đã khổ lắm rồi.""Tiểu Thu à, bây giờ cháu là đứa con duy nhất trong nhà, cháu phải cố gắng lên.""Tiểu Thu à, gia đình ba người của cháu phải sống thật tốt nhé."Kể từ khi biết tri giác sự vật sự việc, anh luôn nghe được ngoại dặn dò mình như thế. "Một nhà ba người", "gia đình ba người", đeo đẵng anh suốt những tháng năm trưởng thành, khiến anh quên mất cái thuở đầu ban sơ nhất. Và đến một ngày, khi thấy bức ảnh bốn người trong hiệu sách, nó như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến anh nhớ lại hết thảy. Hoá ra không phải "gia đình ba người", họ là "gia đình bốn người".
Đúng vậy, anh có một người anh trai.
Tiếng gõ cửa, và Úc Thu nhìn thấy người trước mặt nhếch mép cười, hoàn toàn bỏ lơ vị khách vừa đến để mà dịu dàng nắm bàn tay quấn ruy băng của anh.
Gã trìu mến, và gần như cầu xin rằng: "Mai là sinh nhật của anh rồi. Tặng quà cho anh nhé, em trai ơi."