Chương 3

Những cơn gió mùa hè thổi dần dẫn thời gian về phía cuối tháng.

Cây cối trong khuôn viên trường tươi tốt, cành lá đan xen vào nhau. Vào mùa hè, ánh sáng rực rỡ chiếu lên những tấm gạch men trắng ở hành lang, rồi khúc xạ những chùm ánh sáng thẳng về phía trên lan can, nó rơi xuống như những đốm màu vàng sáng.

Đàm Tư Nghi thích nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ lớp học, trước khi cô thích Lục Bạch Xuyên, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là cảnh sắc bình thường. Sau khi thích anh, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chỉ là anh.

Lúc này, cô lại bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, không tìm thấy chàng trai mình muốn gặp, nhưng những nỗi khao khát về anh vẫn không hề suy giảm.

Một cảm giác lạnh buốt chạm vào mặt cô khiến cô ngừng suy nghĩ.

Quay lại, cô nhìn thấy nụ cười quen thuộc đó, khuôn mặt mà cô đã nhớ từ lâu.

Lục Bạch Xuyên đặt lon Coca đông lạnh lên mặt Đàm Tư Nghi, nhe răng nanh nhỏ ra, giọng trong trẻo nói: “Đàm Tư Nghi, tỉnh táo lại đi.”

Nói xong, anh giương cằm, nhìn lon nước trên bàn: “Tớ mang cho cậu đây.”

Đàm Tư Nghi né tránh ánh mắt của anh, chậm rãi cầm lấy lon nước, sau khi cảm nhận được nhiệt độ, cô mỉm cười vui vẻ ở góc độ mà Lục Bạch Xuyên không thể nhìn thấy.

Đàm Tư Nghi bị đau bụng từ nhỏ và cô không thể uống đá, nên kể cả mùa hè nóng nực cô cũng không bao giờ uống.

Và lon nước đó có nhiệt độ bình thường.

Cô không biết Lục Bạch Xuyên lấy nó một cách ngẫu nhiên hay là anh ấy lấy nó sau khi quan sát cô, dù thế nào đi nữa, nhiệt độ này lại khiến tình yêu của cô trở nên sâu sắc hơn.

Lục Bạch Xuyên đang ngồi trên ghế, một tay uống Coca, một tay cầm sách quạt quạt, nhìn thấy những chữ viết trên bài thi vật lý trên bàn của Đàm Tư Nghi, anh không khỏi bật cười.

Chữ viết của cô ấy rất đẹp, giống như hình dáng vậy.

Những dòng chữ đầy sự khó chịu đến dễ thương.

---Vật lý khó quá, mình không muốn học.

Bây giờ đang là giờ giải lao, trong lớp cũng không có nhiều người, cô có thể nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai, huống chi giọng nói của Lục Bạch Xuyên đã sớm được ghi nhớ trong lòng cô.

Đàm Tư Nghi quay lại và nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, "Sao vậy?"

Lục Bạch Xuyên đặt lon Coca xuống, dùng tay gõ nhẹ vào chỗ cô đang viết, sau đó nói đùa: “Cậu phải học vật lý, nếu không sẽ không đậu vào trường cấp ba Giang Đài thì sao?”

Những ngón tay của anh ấy mảnh khảnh và trắng trẻo, những vết nước do uống Coca đá, để lại dấu vết trên tờ giấy trắng chỉ bằng một cú gõ nhẹ.

Đàm Tư Nghi nhìn sang, do dự vài lần, ngượng ngùng nói: "Cái này, đây chỉ là phàn nàn thôi, mình nhất định sẽ vượt qua kỳ thi." Giọng nói của cô ấy càng ngày càng yếu đi.

Lục Bạch Xuyên mỉm cười gật đầu mạnh mẽ, "Ừ, ừm, Đàm Tư Nghi rất thông minh, vật lý sẽ không làm phiền cậu đâu." Anh ấy dừng lại vài giây rồi nói đùa: "Nhưng tớ có vẻ không giỏi bằng cậu, không thông minh bằng cậu, vậy bạn cùng lớp Đàm Tư Nghi, cậu có thể cho bạn học Lục Bạch Xuyên này thỉnh giáo không?

Đàm Tư Nghi cảm thấy hơi buồn cười: "Cậu mà còn không thông minh, mỗi lần cậu giành được vị trí thứ nhất, cậu đều hỏi ý kiến

của mình, đáng lẽ mình mới là phải người xin thỉnh giáo cậu."

"Được, mình đáp ứng cậu." Lục Bạch Xuyên lập tức đáp lại.

"Cái gì?"

"Không phải cậu đang xin thỉnh giáo mình sao? Mình hứa với cậu."

"Cậu——", Đàm Tư Nghi không nói nên lời, trước trò đùa vui nhộn của anh ấy.

Nhưng dường như cô luôn như vậy khi đối mặt với Lục Bạch Xuyên, cảm thấy áy náy, bối rối nhưng không giấu được niềm vui sướиɠ.

"Được rồi, không trêu cậu nữa, nói thật, nếu cậu không biết thì cứ hỏi mình, mình hứa sẽ dạy cậu thật tốt."

"Đã biết."

Nắng nóng đến khiến mặt cô đỏ bừng, Đàm Tư Nghi nhìn chỗ ướt trên tờ giấy kiểm tra, bóp mạnh lon nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Bạch Xuyên, nói ra điều cô đã suy nghĩ bấy lâu nay.

"Lục Bạch Xuyên, nghỉ hè là sinh nhật của cậu sao?"

"Phải."

“Vậy trong kỳ nghỉ hè, mình, mình và những người khác có thể cùng nhau đi chúc mừng sinh nhật cậu không?” Đàm Tư Nghi đã thay đổi nửa câu đầu của mình.

Lục Bạch Xuyên nhìn vào mắt cô, dừng lại vài giây không lên tiếng.

Đàm Tư Nghi không hiểu được vẻ mặt của anh lúc đó, cô chỉ là hỏi một câu.

"Không được à?"

Lục Bạch Xuyên cười lắc đầu, "Được chứ."

Nói xong hắn quay đầu uống Coca không chút suy nghĩ, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Trông anh vẫn như thường lệ, nhưng Đàm Tư Nghi luôn cảm thấy mình không thoải mái, vui vẻ như thường trước.

Có lẽ vì tò mò nên Đàm Tư Nghi hỏi: "Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lục Bạch Xuyên quay lại nhìn Đàm Tư Nghi, dừng lại vài giây, chậm rãi nói vài câu: “Đàm Tư Nghi, mình…” Vẻ mặt rối rắm hoàn toàn không phù hợp với tính cách được cho là vui vẻ của anh.

"Chuyện gì vậy?"

"Mình, mình chỉ muốn hỏi, cậu muốn tặng mình món quà gì? Cậu có thể nói trước không?" Lục Bạch Xuyên cười, lộ ra răng nanh, nhưng trong ánh mắt trong veo lại không có chút đùa giỡn.

"Có thể."

"Thật sao?" Anh ấy dường như đã bình thường trở lại, cười lớn, "Đàm Tư Nghi, sao cậu có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Mình chỉ muốn lừa cậu thôi, nhưng cậu thực sự đồng ý sao, quên đi, quà tặng đều là bất ngờ, nên là tốt nhất hãy giữ bí mật, sau này cậu không thể tin tưởng người khác quá nhiều, nếu không cậu sẽ bị lừa dối.

Vai của Đàm Tư Nghi run lên khi cô nhìn thấy anh cười, cô cũng dần dần bắt đầu vui vẻ.

Hóa ra anh ấy ổn, ổn vậy thôi.

Bên cạnh đó--

Lục Bạch Xuyên, mình không dễ bị lừa đâu, chỉ vì người đó là cậu thôi.

Đàm Tư Nghi trong lòng vặn lại, nhưng cô chỉ gật đầu với Lục Bạch Xuyên, quay người tiếp tục làm bài kiểm tra vật lý.

Nếu bây giờ cô nhìn lại, cô có thể thấy một đôi mắt trần đầy hình bóng cô.

Và người chủ nó chính là Lục Bạch Xuyên.

Nụ cười của Lục Bạch Xuyên vụt tắt ngay khi cô quay lại, anh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rũ xuống của Đàm Tư Nghi một lúc lâu, cho đến khi chuông tan học vang lên.

Tiếng chuông lúc đó giống như tiếng chuông báo động, ngăn cản Lục Bạch Xuyên nói ra bí mật.

Tiếng chạy ồn ào, tiếng chuông cổ kính vang lên, cơn gió mùa hè oi ả thổi dữ dội, đè nén những lời đã giấu kín bấy lâu.

Đàm Tư Nghi quay đầu lại nhìn Lục Bạch Xuyên, "Cậu vừa nói gì vậy? Ồn ào quá, mình không nghe thấy."

Lục Bạch Xuyên cười lắc đầu.

Ngoài cửa sổ bình minh rực rỡ, rừng cây xào xạc, gió thổi qua. Tất cả cảnh tượng mùa hè ở Giang Đài năm đó đều thấm nhuần tâm tư chân thành nhất của chàng trai trẻ.