Nguyễn Lê chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn với Hoắc Nghiên Chu.
Anh là trưởng bối của cô.
Cuộc sống của bọn họ qua hai mươi mấy năm chưa từng giao nhau.
Sau khi lãnh chứng sẽ chung sống dưới một mái nhà.
Nguyễn Lê: Tôn trọng nhau như khách là được.
Hoắc Nghiên Chu: Đã là vợ chồng, đương nhiên không thể chia phòng ngủ.
Nguyễn Lê:....?
Hoắc Nghiên Chu là một người đoan chính cẩn thận, kiêu ngạo lãnh đạm, nắm giữ toàn bộ Hoắc gia ở Bắc Kinh, đó là sự tồn tại đáng sợ nhất trong giới hào môn.
Nguyễn Lê lúc đầu cũng sợ anh.
Cho đến đêm hôm đó, Nguyễn Lê mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, tìm thấy một bức tranh được vẽ cách đây nhiều năm trước trong thư phòng của Hoắc Nghiên Chu, thiếu nữ xinh đẹp thoải mái quay đầu lại giữa tuyết hoa lê, khuôn mặt giống y hệt cô.
Vòng eo bị ôm từ phía sau, trong ánh mắt dịu dàng của Nguyễn Lê tràn đầy kinh ngạc: "Tại sao.....lại là em?"
Giọng nói khàn khàn của Hoắc Nghiên Chu vang lên bên tai cô: "Anh đã cố gắng kiềm chế rồi."