Buổi trưa, Hàng Tử Mục nói muốn ăn đồ cay. Bởi vì ở nhà trẻ luôn ăn cơm ít dầu ít muối nên bây giờ thằng bé này rất hứng thú với những món ăn có vị đậm đà, nếu không có Diệp Bạch ngăn cản thì nó đã ăn cay ba bữa một ngày rồi.
Tuy nhiên, bởi vì trẻ con không thể ăn nhiều đồ cay, nên Diệp Bạch chỉ đồng ý lời cầu xin của thằng bé có một lần, đồng thời cậu còn “cắt xén nguyên liệu”, cải tiến món ăn, bỏ ít ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên.
May mắn thay, Hàng Tử Mục không hiểu biết nên không phân biệt được có chuẩn vị không.
Trưa hôm nay Diệp Bạch làm món miến chua cay, thêm chút ớt và hạt tiêu Tứ Xuyên, còn có nhiều món ăn khác như trứng rán, thịt bò viên, gân bạch tuộc, đậu phụ xé sợi, rau xanh và đậu phộng các loại. Thế là miến chua cay lại trở thành một món ăn phụ.
Nấu ăn cho trẻ em cần cân nhắc rất nhiều thứ, đầu tiên nhất định phải ngon, sau đó là cân bằng dinh dưỡng, rồi phải tốt cho sức khỏe, nếu chỉ có mình Diệp Bạch có lẽ cậu sẽ chỉ làm một bát mì tạm bợ là xong.
Ăn trưa và ngủ trưa xong, Diệp Bạch dẫn Hàng Tử Mục đến trường mẫu giáo Dục Dương hỏi về việc nhập học.
Đến nơi thấy có khá nhiều phụ huynh, tình cờ trường mẫu giáo đang tổ chức lớp học thử nên Diệp Bạch nhanh chóng đăng ký cho Hàng Tử Mục.
Giáo viên hỏi cậu: “Anh có phải là ba của bé không ạ?”
Diệp Bạch vội vàng phủ nhận: “Không, tôi là chú của thằng bé. Công việc của ba thằng bé bận rộn quá, không có thời gian nên tôi đưa nó đến xem trước.”
“Vậy sao, thế mời anh điền vào phiếu này trước, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp bọn trẻ đến lớp học thử.”
Diệp Bạch nhận phiếu rồi hỏi giáo viên: “Nếu sau buổi học thử tôi thấy hài lòng thì có thể đăng ký nhập học luôn không?”
Giáo viên mỉm cười xin lỗi: “Ở đây chúng tôi còn cần tiến hành một buổi phỏng vấn. Chỉ khi các em đủ tiêu chuẩn mới được làm thủ tục nhập học ạ.”
Diệp Bạch thầm than thở, một trường mẫu giáo tốt thật sự khá phiền toái, không phải bọn trẻ chọn trường mẫu giáo, mà là trường mẫu giáo chọn bọn trẻ.
Sau khi cậu điền vào phiếu thông tin cơ bản, giáo viên lại gửi cho mỗi phụ huynh một phiếu thông tin khác: “Phiền các anh chị điền vào phiếu này nữa nhé.”
Diệp Bạch nhìn kỹ phiếu thông tin, khá lắm, cần phải đăng ký đơn vị làm việc, nhà ở, thu nhập gia đình vân vân và mây mây, hóa ra trường mẫu giáo này không những chọn bọn trẻ, mà còn chọn cả phụ huynh nữa!
Diệp Bạch rất lúng túng, không biết có nên điền thông tin của mình vào hay không.
Cậu hỏi ý kiến giáo viên, sau khi cô giáo nói chỉ được điền thông tin của một phụ huynh Diệp Bạch mới thở phào nhẹ nhõm rồi điền thông tin của anh Hàng.
Với lý lịch xuất sắc như vậy, anh Hàng chắc chắn có thể thông qua vòng tuyển chọn.
Lúc này, Hàng Tử Mục nhìn thấy khu vui chơi giải trí ở trường mẫu giáo rồi liền đòi chơi, Diệp Bạch trấn an cậu bé: “Bé cưng phải cư xử cho ngoan mới được chơi, bây giờ con vào lớp nghe giảng, nếu con ngoan ngoãn nghe lời cô, thì lát nữa chú Diệp sẽ dẫn con đi chơi."
Quả nhiên, Hàng Tử Mục lại bị dụ dỗ, cậu bé không thể nghe nổi Diệp Bạch nói chuyện với mình một cách nhẹ nhàng như thế, giống như... giống như mẹ vậy.
Dù chưa bao giờ gặp mẹ nhưng cậu bé tin rằng mẹ nhất định cũng có loại cảm giác dịu dàng này.
Cô giáo dẫn hai mươi đứa trẻ vào lớp, tình cờ Hàng Tử Mục lại là đứa trẻ thứ hai mươi.
Diệp Bạch đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn vào, Hàng Tử Mục không sợ người lạ, đang nói chuyện với những đứa trẻ khác, cô giáo vỗ tay, sự chú ý bọn trẻ ngay lập tức bị kéo qua chỗ cô giáo.
Tiếp theo, cô giáo dạy bọn trẻ hát những bài hát thiếu nhi và chơi trò chơi, Hàng Tử Mục biểu hiện rất tự nhiên và hết mình, cô giáo có vẻ rất hài lòng với cậu bé.
Lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Bạch mới được thả xuống.
Buổi học thử kéo dài nửa giờ là kết thúc, hầu hết phụ huynh đều hài lòng với phương pháp giảng dạy của trường mẫu giáo này, nhưng phải vượt qua được buổi phỏng vấn nữa thì mới có thể đăng ký.
Diệp Bạch ôm Hàng Tử Mục: "Lát nữa con theo chú vào căn phòng nhỏ kia, cô giáo sẽ hỏi con một số câu hỏi. Bé cưng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô giáo, phải không?"
Hàng Tử Mục nói to: "Đúng vậy ạ!"
Diệp Bạch đặt cặu bé xuống, chờ cô giáo gọi tên.
Không bao lâu đã đến tên của cậu bé, Hàng Tử Mục vừa nghe thấy tên mình liền chạy tới mà không cần sự dỗ dành.
Bước vào phòng, cô giáo với khuôn mặt đáng yêu dịu dàng nói: "Mời em ngồi vào chiếc ghế này. Cô muốn hỏi em một vài câu hỏi có được không?"
"Được ạ!"
Cô giáo cười nói: "Em không cần phải nói to như vậy đâu, cẩn thận bị viêm họng. Bây giờ cô bắt đầu đặt câu hỏi, em tên là gì?"
"Em tên là Hàng Tử Mục, năm nay em ba tuổi rưỡi, sống ở dãy nhà số 8, khu A, tiểu khu Đỉnh Mậu tại đại lộ nhân dân. Bố em tên là Hàng Viễn, số điện thoại là 132*****1536. Chú của em tên là Diệp Bạch, số điện thoại của chú là 189. ****7953." Hàng Tử Mục lưu loát nói một loạt những câu mà Diệp Bạch thường dạy cậu bé về cách báo với chú cảnh sát khi bị lạc.