Chương 11

Diệp Bạch nói cậu có hơi không quen tay là nói khéo thôi, cú phát cầu đầu tiên cậu đánh trượt, vợt và cầu bay về hai hướng, làm cậu xấu hổ và mất mặt muốn chết.

Hàng Viễn khích lệ cậu: “Làm lại đi!”

Diệp Bạch lúng túng nhặt trái cầu lên, hít một hơi thật sâu, lần phát cầu thứ hai, cuối cùng cũng đánh thành công.

Tuy Hàng Viễn cũng đã lâu không chơi cầu lông nhưng kỹ năng vận động rất tốt, vừa cầm vợt và cầu lên liền tìm lại được cảm giác trước kia, duỗi tay đánh trái cầu bay trở về. Diệp Bạch rất may mắn tiếp được cầu, khéo léo đánh trả lại, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Vận động cũng không khó lắm ~

Anh tới tôi đi, bất tri bất giác chơi cả nửa buổi chiều.

Cho đến khoảng 5 giờ, Diệp Bạch cảm thấy hơi đói bụng, nhưng thấy Hàng Viễn vẫn rất hào hứng, cậu ngại ngùng yêu cầu dừng lại.

Nhưng Hàng Viễn nhìn thấy động tác của Diệp Bạch càng ngày càng chậm lại, anh liền chủ động nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, cũng sắp đến giờ ăn rồi.”

Diệp Bạch liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đổ mồ hôi rất nhiều, cảm thấy cơ thể không được sạch sẽ nhưng vì không mang theo quần áo để thay, nên cậu chỉ có thể dùng khăn ướt để lau đơn giản.

Hàng Viễn đi tới bên cạnh , Diệp Bạch ngại ngùng nói:

“Ra chút mồ hôi nên cảm thấy cơ thể hơi có mùi hôi.”

Không ngờ Hàng Viễn lại cúi đầu ngửi bên cổ cậu: “Không hôi, còn có mùi hơi tươi mát.”

Hành động này làm cho khuôn mặt của Diệp Bạch đỏ bừng, làn da cậu vốn dĩ đã nhạy cảm, dễ đỏ mặt khi bị kích động, thêm nữa hành động của Hàng Viễn cũng rất ám muội…

Cậu im lặng một lúc mới nói : “Đúng, đúng rồi, chắc là mùi sữa tắm, vị cam xanh.”

Hàng Viễn cảm thán: “Mùi rất thơm.”

Diệp Bạch đỏ mặt, trong đầu liền cậu nghĩ tới khi quay lại siêu thị sẽ mua thêm vài chai sữa tắm của nhãn hiệu này.

Sau đó, hai người ăn vài món ăn tối thường ngày, ăn xong Hàng Viễn đi thanh toán một cách rất tự nhiên….

Bên ngoài trời đã tối, quảng trường nhỏ ở cuối trung tâm thương mại vẫn rất ồn ào, giống như có ai đó đang hát.

"Cậu muốn tới đó xem không?" Hàng Viễn hỏi.

Diệp Bạch đồng ý: "Được thôi, tiện thể đi dạo một chút."

Hai người đi thang máy xuống quảng trường, vừa đúng lúc nhạc nước được bật lên, cột nước dâng lên hạ xuống theo giọng hát, phản chiếu dưới ánh đèn nhiều màu sắc.

Náo nhiệt và phồn hoa, khó có khi Diệp Bạch trầm ngâm như bây giờ.

Nếu là trước đây, cậu sẽ chỉ nhìn lướt qua và tiếp tục làm việc. Nhưng kể từ khi bị bệnh, cậu cảm thấy bản thân phải sống chậm hơn, sức khoẻ là của mình, bận rộn hỏng người rồi làm gì có ai chăm sóc, cậu chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.

Cậu phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút

…..

Khi màn đêm buông xuống, đám đông ở quảng trường cũng dần dần ra về.

“Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nhé?” Hàng Viễn hỏi.

Diệp Bạch do dự một hồi, nhà máy nơi cậu làm việc ở ngoại ô, đi từ trung tâm thành phố phải mất ít nhất ba giờ lái xe, mà giờ thì cũng muộn rồi.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra lời từ chối, điện thoại Hàng Viễn rung lên một hồi, anh nhìn Diệp Bạch mỉm cười xin lỗi rồi mới nhận điện thoại.

“Alo ba, ba mau về kể chuyện cho con nghe đi!”Hàng Tử hét lớn.

Hàng Viễn nhức đầu, giơ điện thoại ra xa một chút, đợi cho đến khi cậu bé nghịch ngợm bình tĩnh lại rồi mới nghe điện thoại: “Hôm nay ba có việc, con bảo ông bà kể chuyện cho, bảo họ bắt đầu đọc từ trang 30 nhé.”

“Con không muốn, con chỉ muốn nghe ba kể chuyện thôi! Ba mau quay về đi!”

“Ba đang ở ngoài, con nghe lời ba, mai ba về sẽ lại kể chuyện cho con.”

“Mai ba chắc chắn lại tăng ca, còn lâu mới về với con!” Hàng Tử Mục phàn nàn.

Hàng Viễn cứng họng, anh cũng không thể đảm bảo ngày mai mình có rảnh hay không.

Diệp Bạch khuyên anh: “Anh nhanh về nhà đi, không cần tiễn tôi, không dễ dàng gì mới có thời gian dành cho con, tôi ngồi tàu điện ngầm cũng được, đi nhanh, lại còn không bị kẹt xe, haha.”

Hàng Viễn không còn cách nào vì Hàng Tử Mục rất ồn ào, anh không còn cách nào khác, đành phải đưa Diệp Bạch đến ga tàu điện ngầm trước, sau đó lái xe về nhà.

…………

"Cuối cùng, con nhím nhỏ cũng hiểu ra rằng những chiếc gai của nó thực ra là vũ khí để bảo vệ bản thân. Nó cuối cùng cũng chấp nhận bản thân và sống vui vẻ trong rừng cùng những động vật nhỏ khác." Hàng Viễn gấp cuốn truyện vào.

Hàng Tử Mục nghe xong câu chuyện mà vẫn không buồn ngủ, tra hỏi anh như phạm nhân: "Ba, chiều nay ba và chú Diệp đi chơi ở đâu thế? Sao lại bỏ con lại một mình!"

Hàng Viễn nói dối cậu bé: "Ba và chú đến phòng tập thể dục, con cũng muốn đi sao? Nếu con muốn đi, lần sau ba sẽ đưa con đi cùng."

Hàng Tử Mục không thích đến phòng tập thể dục, cậu bé thích nhất đến khu vui chơi và vườn thú, nghe vậy, cậu bé nhắm mắt lại và nói: “Con không muốn đi, con đi ngủ đây. Chúc ba ngủ ngon."

Hàng Viễn cũng đáp: “Ngủ ngon Tử Mục.”