Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại

Chương 109: Phiên Ngoại

« Chương Trước
"Hơn nữa, ba sẽ gọi điện video với con mỗi ngày, mỗi tối đều chúc con ngủ ngon, cho nên con không cần sợ, ba vẫn luôn ở bên con."

Hàng Tử Mục ậm ừ: "Vậy, vậy được rồi, con miễn cưỡng đồng ý cho ba đi nước ngoài, nhưng mà, ba phải nhớ con mỗi ngày, không được bị thế giới hoa lệ bên ngoài làm mờ mắt!"

Diệp Bạch cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Con học mấy từ này ở đâu vậy. Được rồi, được rồi, ba hứa với con, nhất định sẽ nhớ con mỗi ngày!"

Hàng Viễn ở bên cạnh đột nhiên chen vào một câu: "Còn cả anh nữa."

Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ: "Tất nhiên rồi, em cũng sẽ nhớ anh."

Sẽ rất nhớ anh.

Ba tháng sau, khi thực sự đặt chân lên đại lộ Champs-Élysées* của Pháp, Diệp Bạch thầm nghĩ trong lòng, lúc này đây, cậu thực sự rất nhớ Hàng Viễn.

* Đại lộ Champs-Élysées là một thông lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris nối hai quảng trường Concorde và Étoile nơi đặt Khải Hoàn Môn.

Nếu bọn họ có thể cùng nhau trải nghiệm cảnh đẹp của đất nước này thì tốt biết bao.

Chỉ tiếc là ở nhà có con nhỏ phải đi học, nhất định không thể thiếu người lớn.

Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, tập trung đối mặt với hoàn cảnh và thử thách hoàn toàn mới.

Thực ra, thử thách lớn nhất không phải là ngôn ngữ cũng không phải là học tập, không phải là hai việc này không khó, mà là không cần phải quá lo lắng. Mặc dù khả năng nói của cậu không được tốt lắm nhưng không sao, vừa nói vừa ra hiệu thì người khác cũng vẫn hiểu.

Bài tập nhóm, thuyết trình, thi cử không chuẩn bị kỹ? Không sao, đến đâu hay đến đó, sai thì sai, thi không tốt thì thi không tốt, lần sau cố gắng hơn là được.

Đúng vậy, mới đến đây một tháng, Diệp Bạch đã học được tinh thần của người Pháp rồi.

Điều khiến cậu phiền lòng nhất, thực ra là chuyện ăn uống!

Cậu không chỉ phải chỉ ăn không thôi, mà còn phải cập nhật video, cho nên không thể qua loa đại khái được. Nhưng ở đây nguyên liệu khó mua, chủng loại không đủ phong phú, quan trọng nhất là giá cả siêu đắt!

Quan điểm tiêu dùng giản dị của Diệp Bạch không thể chấp nhận được việc nấm hương trong nước chỉ có ba đến bốn chục tệ một cân mà ở đây lại lên đến hơn 140 tệ, mặc dù cậu có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy được!

Vì vậy, cậu bất đắc dĩ bắt đầu loạt video làm bánh mì, mỗi ngày đều làm đủ loại bánh mì, cậu cảm thấy nếu ăn thêm nữa thì bản thân sắp biến thành bánh mì luôn rồi...

May mà sắp đến lễ Halloween, trường cậu cho nghỉ gần hai tuần, Diệp Bạch lập tức mua vé máy bay bay về nước.

Vừa xuống máy bay, cậu đã nhận được điện thoại của Hàng Viễn, anh và Hàng Tử Mục đã đợi ở sân bay hơn một tiếng, cuối cùng cũng đợi được cậu trở về.

Nụ cười trên mặt Diệp Bạch không sao kìm nén được, nhanh chân đi đến băng chuyền lấy hành lý, thậm chí còn dần chuyển thành chạy - cậu cũng rất muốn gặp hai người sớm một chút.

Cuối cùng cũng lấy xong hành lý, đi đến cửa ra, cậu từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Hàng Viễn và Hàng Tử Mục, không hiểu sao, trái tim vừa rồi còn vô cùng kích động đột nhiên lại bình tĩnh lại.

Có một loại cảm giác an yên như lớp bụi trong lòng đã lắng xuống, chỉ cần có hai người họ ở bên cạnh thì không còn trạng thái trống rỗng vô định nữa.

Cậu dang rộng vòng tay, đôi mắt vẫn đẹp như trăng khuyết: "Ba về rồi, không đến ôm ba một cái sao?"

Hàng Tử Mục lập tức hét lên chạy tới, như một quả pháo nhỏ lao vào lòng cậu: "Ba cuối cùng cũng về rồi, con nhớ ba quá!"

Hàng tiên sinh thì điềm đạm hơn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nóng lòng từ những bước chân lộn xộn của anh.

Hàng Viễn đi đến bên cạnh cậu lấy vali, hôn lên mặt cậu: "Mừng em về nhà."

Diệp Bạch cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy nhớ nhung và ngọt ngào.

Thật tốt, lại được trở về bên cạnh những người mình yêu nhất, mà họ cũng rất yêu mình, không còn chuyện gì hạnh phúc hơn thế này nữa.
« Chương Trước