Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại

Chương 107: Phiên Ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì là trao đổi toàn phần, hơn nữa trường học của bọn họ rất có tiền, cho nên học phí, tiền ký túc xá, tiền sinh hoạt, bảo hiểm y tế, vé máy bay, v.v. đều gần như miễn phí.

Cũng vì vậy, lần trao đổi này cạnh tranh rất gay gắt.

Diệp Bạch cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, vì vậy sau khi thương lượng với Hàng Viễn xong, cậu cũng không chút do dự tham gia vào cuộc cạnh tranh.

Cũng may là cậu đã học tiếng Pháp được mấy tháng, hiện tại đã đạt đến trình độ B1, giao tiếp cơ bản hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên cuối cùng đã thành công giành được một suất.

Trong thời gian tiếp theo, ngoài việc lên lớp theo lịch trình, còn phải ký một số cam kết, làm hộ chiếu, visa, v.v. các loại giấy tờ, chuẩn bị cho việc ra nước ngoài.

Nhưng trở ngại lớn nhất đến từ tiểu đồng chí Hàng Tử Mục, cậu bé kiên quyết phản đối ba mình đi xa, thậm chí còn đi cả một năm, tuyệt đối không thể được!

Vì vậy, Diệp Bạch đặc biệt dành ra một ngày cuối tuần để ở bên con, cho cậu nhóc đủ cảm giác an toàn, sau đó kiên nhẫn giảng đạo lý: "Ba chỉ đi nơi khác học, chứ không phải không về nữa. Con xem lịch nghỉ này, lễ Halloween, lễ Giáng sinh, kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ xuân, ba đều sẽ về thăm con."

Hàng Tử Mục nhìn một chút, tháng mười có lễ Halloween, tháng mười hai có lễ Giáng sinh, tháng hai có kỳ nghỉ đông, tháng tư có kỳ nghỉ xuân, gần như cứ cách một hoặc hai tháng là có thể về hai tuần, hình như... hình như cũng không khó chấp nhận lắm.

Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn cậu bé sẽ không chấp nhận được, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nhưng trong một năm Diệp Bạch học nghiên cứu, cậu nhóc đã sớm quen với việc ít được gặp ba.

"Hơn nữa, ba sẽ gọi điện video với con mỗi ngày, mỗi tối đều chúc con ngủ ngon, cho nên con không cần sợ, ba vẫn luôn ở bên con."

Hàng Tử Mục ậm ừ: "Vậy, vậy được rồi, con miễn cưỡng đồng ý cho ba đi nước ngoài, nhưng mà, ba phải nhớ con mỗi ngày, không được bị thế giới hoa lệ bên ngoài làm mờ mắt!"

Diệp Bạch cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Con học mấy từ này ở đâu vậy. Được rồi, được rồi, ba hứa với con, nhất định sẽ nhớ con mỗi ngày!"

Hàng Viễn ở bên cạnh đột nhiên chen vào một câu: "Còn cả anh nữa."

Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ: "Tất nhiên rồi, em cũng sẽ nhớ anh."

Sẽ rất nhớ anh.

Ba tháng sau, khi thực sự đặt chân lên đại lộ Champs-Élysées* của Pháp, Diệp Bạch thầm nghĩ trong lòng, lúc này đây, cậu thực sự rất nhớ Hàng Viễn.

* Đại lộ Champs-Élysées là một thông lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris nối hai quảng trường Concorde và Étoile nơi đặt Khải Hoàn Môn.

Nếu bọn họ có thể cùng nhau trải nghiệm cảnh đẹp của đất nước này thì tốt biết bao.

Chỉ tiếc là ở nhà có con nhỏ phải đi học, nhất định không thể thiếu người lớn.

Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, tập trung đối mặt với hoàn cảnh và thử thách hoàn toàn mới.

Thực ra, thử thách lớn nhất không phải là ngôn ngữ cũng không phải là học tập, không phải là hai việc này không khó, mà là không cần phải quá lo lắng. Mặc dù khả năng nói của cậu không được tốt lắm nhưng không sao, vừa nói vừa ra hiệu thì người khác cũng vẫn hiểu.

Bài tập nhóm, thuyết trình, thi cử không chuẩn bị kỹ? Không sao, đến đâu hay đến đó, sai thì sai, thi không tốt thì thi không tốt, lần sau cố gắng hơn là được.

Đúng vậy, mới đến đây một tháng, Diệp Bạch đã học được tinh thần của người Pháp rồi.

Điều khiến cậu phiền lòng nhất, thực ra là chuyện ăn uống!

Cậu không chỉ phải chỉ ăn không thôi, mà còn phải cập nhật video, cho nên không thể qua loa đại khái được. Nhưng ở đây nguyên liệu khó mua, chủng loại không đủ phong phú, quan trọng nhất là giá cả siêu đắt!

Quan điểm tiêu dùng giản dị của Diệp Bạch không thể chấp nhận được việc nấm hương trong nước chỉ có ba đến bốn chục tệ một cân mà ở đây lại lên đến hơn 140 tệ, mặc dù cậu có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy được!

Vì vậy, cậu bất đắc dĩ bắt đầu loạt video làm bánh mì, mỗi ngày đều làm đủ loại bánh mì, cậu cảm thấy nếu ăn thêm nữa thì bản thân sắp biến thành bánh mì luôn rồi...

May mà sắp đến lễ Halloween, trường cậu cho nghỉ gần hai tuần, Diệp Bạch lập tức mua vé máy bay bay về nước.

Vừa xuống máy bay, cậu đã nhận được điện thoại của Hàng Viễn, anh và Hàng Tử Mục đã đợi ở sân bay hơn một tiếng, cuối cùng cũng đợi được cậu trở về.

Nụ cười trên mặt Diệp Bạch không sao kìm nén được, nhanh chân đi đến băng chuyền lấy hành lý, thậm chí còn dần chuyển thành chạy - cậu cũng rất muốn gặp hai người sớm một chút.

Cuối cùng cũng lấy xong hành lý, đi đến cửa ra, cậu từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Hàng Viễn và Hàng Tử Mục, không hiểu sao, trái tim vừa rồi còn vô cùng kích động đột nhiên lại bình tĩnh lại.

Có một loại cảm giác an yên như lớp bụi trong lòng đã lắng xuống, chỉ cần có hai người họ ở bên cạnh thì không còn trạng thái trống rỗng vô định nữa.

Cậu dang rộng vòng tay, đôi mắt vẫn đẹp như trăng khuyết: "Ba về rồi, không đến ôm ba một cái sao?"

Hàng Tử Mục lập tức hét lên chạy tới, như một quả pháo nhỏ lao vào lòng cậu: "Ba cuối cùng cũng về rồi, con nhớ ba quá!"

Hàng tiên sinh thì điềm đạm hơn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nóng lòng từ những bước chân lộn xộn của anh.

Hàng Viễn đi đến bên cạnh cậu lấy vali, hôn lên mặt cậu: "Mừng em về nhà."

Diệp Bạch cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy nhớ nhung và ngọt ngào.

Thật tốt, lại được trở về bên cạnh những người mình yêu nhất, mà họ cũng rất yêu mình, không còn chuyện gì hạnh phúc hơn thế này nữa.

Trên mạng có câu nói thế này, nghiên cứu sinh chỉ có ngày thi đỗ và ngày tốt nghiệp là vui nhất, Diệp Bạch hiện tại vô cùng đồng ý với câu nói này.

Cuối tháng 2, điểm thi được công bố, năm nay trường cậu chỉ tuyển ba người, cậu may mắn đứng thứ ba, nếu phần vấn đáp cũng ổn thì khả năng đỗ rất cao.

Thời gian phỏng vấn được sắp xếp vào cuối tháng 3, Diệp Bạch vui mừng phát hiện ra rằng giáo viên phỏng vấn lại chính là giáo viên hướng dẫn đồ án tốt nghiệp đại học của mình, mối quan hệ của hai người khá tốt, như vậy khả năng đỗ càng cao hơn.

Sau khi điểm phỏng vấn được công bố, đúng như cậu dự đoán, cậu đã trúng tuyển.

Ngày hôm sau, trường bắt đầu cho điền nguyện vọng giáo viên hướng dẫn, Diệp Bạch điền tên giáo viên mà cậu thích nhất vào đơn đăng ký. Giáo viên hướng dẫn này có vị trí nhất định trong giới nghiên cứu, năng lực giảng dạy rất mạnh nhưng cô ấy rất nghiêm khắc, vô cùng nghiêm khắc mới đúng, điều này khiến các sinh viên vừa yêu vừa ghét cô ấy.

Tuy nhiên, Diệp Bạch đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cậu tin rằng mình có thể đáp ứng được yêu cầu của giáo viên hướng dẫn và quyết tâm đạt được thành tích cao trong ba năm tới.

Nhưng sau khi thực sự nhập học, cậu mới biết mình ngây thơ đến mức nào, giáo viên hướng dẫn này quả thực là ác quỷ!

Mỗi tuần cô ấy giao ba cuốn sách, không chỉ có tiếng Trung mà còn có tiếng nước ngoài, yêu cầu họ phải có một cuốn sổ tay ghi chép và viết báo cáo về việc đọc sách.

Nhóm nghiên cứu mà cô ấy phụ trách phải họp nhóm hàng tuần, còn phải làm powerpoint trình bày quan điểm của mình, thảo luận, tranh luận với các bạn học khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »