Giữa một đám người da trắng mắt xanh, Từ Ân khá nổi bật. Vừa bước vào bữa tiệc đã lôi kéo nhiều sự chú ý.
Cô mặc một chiếc váy ren màu xanh dương pha đen với viền chỉ ánh kim làm điểm nhấn. Chất vải mềm mại ôm sát làm tôn lên cơ thể mảnh khảnh có phần hơi gầy so với phần lớn phụ nữ phương Tây. Chiếc váy ngắn ngang đùi để lộ đôi chân dài trắng muốt. Tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng cô khá cao so với phụ nữ Á Đông.
Từ Ân đến hơi muộn.
Cô vừa đáp chuyến bay sáng nay, sau đó vội vàng chuẩn bị rồi đến đây. May mắn bữa tiệc còn chưa bắt đầu.
Sylvia và Sebastian từ xa đã nhìn thấy cô, mỉm cười vừa vẫy tay vừa đi tới.
"Ân, em đây rồi!"
Sylvia nắm tay Từ Ân rồi hôn lên hai má cô, sau đó Sebastian cũng làm tương tự.
Qua màn chào hỏi, cô nói bằng giọng tiếng Anh chuẩn.
"Chúc mừng tân hôn! Xin lỗi, em tới muộn."
Sylvia lắc đầu.
"Không đâu, vừa đúng lúc. Đi thôi, hôm nay toàn bạn bè thân thiết của anh chị, em cứ chơi thoải mái nhé!"
Nói rồi kéo tay cô dẫn vào bên trong.
Trên lan can tầng hai, Louis nhấp ly rượu vang trong tay, quan sát hết một màn này, nói với người bên cạnh.
"Không biết là ai nhỉ? Có vẻ khá thân với cô dâu chú rể. Tôi quen họ bao lâu nay mà chưa bao giờ thấy họ nhắc tới người như vậy? Cậu biết không?"
"Ai cơ?"
Người nãy giờ đang cúi đầu nghịch điện thoại nghe hỏi thì lên tiếng, đầu vẫn không ngẩng lên.
Louis bất mãn, trực tiếp nắm cằm anh hướng về dưới tầng.
Aamon khó chịu cau mày, bị ép nhìn về một phía. Mặc dù không biết nhiều khách khứa hôm nay, nhưng anh vô thức lọc ra dáng người thon dài kia. Trong tích tắc, con ngươi màu xanh lam trong vắt không tỳ vết run nhẹ.
Louis tưởng bạn mình lại đang lơ đãng, đành đưa tay chỉ xuống.
"Cô gái châu Á kia kìa. Cậu biết không?"
Aamon vừa thoát khỏi móng vuốt của hắn, nhàn nhạt đáp.
"Không biết."
—
Sau lễ thành hôn thì bước vào tiệc tối. Mọi người ngồi vào bàn theo sắp xếp từ trước.
Hôm nay không mang theo bạn gái nên tự nhiên Aamon muốn ngồi cùng Louis. Nhưng chẳng hiểu sao, anh vừa ngồi xuống thì tên đần độn kia lại đổi chỗ, để trống vị trí ở giữa hai người.
Aamon đang khó hiểu nhìn Louis thì bỗng có người ngồi xuống bên cạnh, tiếp đến anh nghe được một giọng nữ uyển chuyển.
"Xin chào, tôi ngồi đây được chứ?"
Hắn không nhìn về phía phát ra âm thanh mà trực tiếp trừng tên trời đánh cách đó không xa.
Louis cười làm lành, giơ tay làm động tác cầu xin tha thứ.
Anh ép xuống cảm giác khó chịu, giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
"Mời tự nhiên."
Lúc này, Sylvia dẫn Từ Ân đi tới, kéo ghế trống còn lại bên cạnh Louis.
"Ân, em ngồi đây nha."
Rồi quay sang nói với cả bàn.
"Đây là Ân, bạn tốt của tôi tới từ Việt Nam, mọi người làm quen nha!"
Từ Ân cũng cười chào hỏi.
"Xin chào, rất vui được gặp mọi người."
Mấy người bàn này coi như cũng quen biết nhau, vừa bắt đầu đã nói chuyện rôm rả.
Từ Ân khá hướng nội, đối với người không thân thiết, cô hầu như không nói nhiều, đa phần là ngồi nghe.
Aamon cũng nhìn ra được điều này, đại khái vì anh cũng không thích nói chuyện, nhưng khác với Từ Ân, anh quan sát là chủ yếu. Mà đây là bàn 8, vị trí của cô gần như đối diện anh, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy.
Trong khi đó, bàn tay của người bên cạnh không biết đã đặt trên đùi anh được bao lâu rồi. Aamon đột nhiên có chút thèm thuốc lá.
Sau món chính, anh ra ngoài hiên hút thuốc. Vốn định bảo Louis đi cùng nhưng cậu chàng đang bận tán tỉnh cô gái châu Á kia nên không rảnh.
Hiện tại là 9 giờ tối, mặt trời mới bắt đầu lặn. Bầu trời phủ một màu cam pha tím than nhập nhèm, cộng thêm vị nicotin đắng chát, nhưng vô tình lại khiến người ta thư giãn lạ lùng.
Anh hút hết một điếu rồi định trở lại bàn tiệc, bỗng nhiên sau lưng cảm thấy có người đi đến. Xoay người lại, đôi thùy mâu xanh biếc hơi trầm xuống.
—
Từ Ân ra khỏi phòng vệ sinh. Khi đi ngang qua hành lang, cô vô tình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất có hai bóng người đang dán sát vào nhau. Có vẻ là một nụ hôn. Mặc dù cách khá xa nhưng cô vẫn nhận ra người đàn ông.
Vẻ ngoài của anh quá nổi bật, muốn không nhớ cũng khó. Dáng người cao lớn, mái tóc nhạt màu ánh kim, đôi mắt xanh lam trong trẻo như bầu trời nắng.
Người còn lại quay lưng về phía cô, nhưng nhìn quần áo hẳn là bạn gái ngồi cạnh anh lúc nãy.
Thật lãng mạn.
Từ Ân nghĩ.
Sau mấy giây thầm ngưỡng mộ người ta, cô quay trở lại bữa tiệc.
Lúc này là phần "first dance" - cô dâu chú rể nhảy điệu nhảy đầu tiên. Sylvia và Sebastian chọn điệu Walt nhẹ nhàng lãng mạn trên nền nhạc ballad, giữa sự hò reo cổ vũ của người thân và bạn bè.
Tiếp đến, mọi người bắt đầu tràn vào sàn nhảy.
Louis vô cùng lịch thiệp đưa tay ra ngỏ ý, Từ Ân cũng vui vẻ nhận lời.
Khi Aamon quay lại thì căn phòng đèn điện sáng choang lúc trước đã trở thành một cái hộp đêm trá hình. Toàn bộ không gian tối om, chỉ có thể di chuyển dựa vào chút ánh sáng màu mè nhấp nháy từ quả châu, cộng thêm âm nhạc sập sình khiến anh có chút đau đầu.
Người bên cạnh lại cứ dính lấy không buông, anh cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp bị rút cạn.
"Ana, lời của tôi chưa đủ rõ ràng sao?"
Dứt lời, giật phắt cánh tay rồi biến mất trong đám đông.
—
Ngày trước hôn lễ, Sylvia và Sebastian tổ chức một buổi họp mặt để mọi người làm quen nhau trước. Vì không sắp xếp được công việc mà Từ Ân phải bỏ lỡ, chỉ có thể đến đúng hôm đám cưới, nên kết quả là cô không biết ai trong bữa tiệc ngoài cô dâu chú rể.
May mắn đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, chỉ mời khoảng hơn 40 khách. Hơn nữa, mọi người đều rất thân thiện nên nói chung cô vẫn khá vui vẻ thoải mái. Từ Ân thích uống rượu, nhưng tửu lượng của cô tầm trung, sau 3 ly đã ngà ngà say.
Cô định ra hiên phía trước để hít thở không khí thì láng máng thấy vài cặp đôi bên ngoài nên phải vòng lại.
Từ Ân đi ra vườn sau của biệt thự. Nơi này chồng khá nhiều cây xanh nên vô cùng quang đãng. Nhìn quanh không thấy có người, khả năng mọi người sợ muỗi hoặc côn trùng cắn nên đều chọn mái hiên phía trước.
Cô thầm vui vẻ giống như vừa trộm được vàng, tìm được ngay chiếc xích đu trong vườn ngồi xuống. Tựa người vào lưng ghế, hai chân vừa nhè nhẹ đánh đu, vừa ngửa đầu nhìn trời.
Nơi này ở ngoại ô thành phố nên không bị ô nhiễm ánh sáng. Trăng sao nổi bật giữa nền trời đem như mực. Thi thoảng lại có ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua vờn quanh mái tóc dài mượt mà, muốn làm rối nó.
Từ Ân không biết ở đây còn có một người không sợ muỗi lại thích ngắm sao.
Dưới gốc cây si cổ thụ tán lá xum xuê cách đó không xa, người đàn ông lặng lẽ đứng tựa vào thân gỗ. Làn khói thuốc dày đặc che khuất nét mặt anh, chỉ thấp thoáng thấy được chút phản quang màu xanh loé lên trong đôi mắt.
—