Đứng ở cửa Cục Công an, trong lòng Bạch Lộ thấp thỏm, nơi này luôn tạo cho người ta một cảm giác uy nghiêm, phảng phất ngay cả không khí cũng mang vài phần cảnh giác, càng không nói tới sự chú ý của nhóm cảnh sát nam nữ đang ra ra vào vào.
Vừa lúc ở cánh cửa không biết bao nhiêu lần bị đẩy ra, ba người đàn ông mặc cảnh phục vừa nói chuyện vừa cười ha hả bước ra, ánh mắt nhìn tới người đàn ông đi ở giữa, Bạch Lộ kêu thử một tiếng: "Tô cảnh sát?"
Người đàn ông nhìn sang, thấy là cô, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu mày.
Người bên cạnh thấp giọng trêu ghẹo gì đó, hắn giơ tay đấm một quyền, lại nhìn về phía cô vẫn như cũ lạnh như băng, hắn ta đi tới, hỏi: "Thế nào, hối hận rồi sao?"
Bạch Lộ sửng sốt, hiểu ra, "Không phải."
"Vậy cô tới làm gì?"
Giọng điệu không mấy thân thiện của hắn khiến Bạch Lộ có chút bối rối, lấy hết can đảm hỏi: "Ngài không nhớ tôi sao?"
Tô cảnh sát nhìn cô không nói gì, trong lòng dần dần thất vọng, hắn rốt cuộc mở miệng, "Hai năm trước, ở khách sạn Tân Hải."
Bạch Lộ lập tức an tâm, "Ngài nhớ ra rồi?"
"Buổi tối hôm đó tôi đã nhớ ra, nhưng, hắn ngập ngừng, "Cô không giống như lúc trước."
Bạch Lộ thất thần, quay lại vấn đề chính nói: "Lúc đó cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, nếu không ... lúc đó quá loạn, tôi cũng không có thời gian để tới cảm tạ ngài ."
Tô cảnh sát lúc này biểu tình mới buông, "Không có chuyện gì, đây là việc chúng tôi nên làm."
Nói là vậy, Bạch Lộ cũng biết rõ không phải cảnh sát nào cũng là công bộc của dân.Tô cảnh sát so với cô cao hơn một cái đầu, đội mũ cảnh sát càng oai vệ, có một loại cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng cô vẫn thật cẩn trọng hỏi "Tôi có thể mời ngài một bữa cơm không?"
Trong hai năm qua, cô đã tưởng tượng khi gặp lại anh thì nên nói cảm ơn như thế nào. Về phương diện này cô cũng không hiểu quy củ, cô chỉ biết người ở quê cô muốn cảm ơn thì đơn giản tặng đồ hoặc mời họ ăn cơm. Cô không biết hắn muốn gì, cũng có thể biết cũng không tặng nổi, vì vậy cô đã buột miệng thốt lên mời cơm.
Cảnh sát Tô nhướng mày, "Bây giờ?"
"Không, không," Bạch Lộ xua xua tay, "Ngài khi nào có thời gian thì đều có thể."
Cảnh sát Tô suy nghĩ một hồi, nói, "Vậy thì cho tôi số điện thoại, khi nào đói tôi sẽ tìm cô."
Bạch Lộ không ngờ hắn dễ dàng đồng ý như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói ra một chuỗi con số.
Hắn cất điện thoại và lẩm bẩm: "Bạch Lộ, tên không tồi, sinh nhật mùa thu?"
"Vâng."
"Cô biết tên tôi không?"
Bạch Lộ lắc đầu.
“Tôi là Tô Triệt.” Nói xong liếc cô một cái, “Cô không nghĩ cái tên này rất quen sao?"
Bạch Lộ lại lắc đầu.
"Tô Thức biết đi, đúng không?"
"Tô Đông Pha?"
"Đúng vậy, hắn có một người em tên Tô Triệt, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược triệt."
Bạch Lộ bừng tỉnh đại ngộ “Tôi nhớ ra rồi, Bắc Tống tam tô, lúc trước đi học có nghe qua.” Sau đó, cô không chút suy nghĩ hỏi: “Vậy ngài có em trai không? Có phải hay không tên là Tô Thức?"
Tô Triệt có chút không nói nên lời, nhún nhún vai, "Không có, tôi là con một, ba tôi cũng không phải là Tô Tuân"
Cách đó không xa có một tiếng ho khan, chính là hai người đồng nghiệp đang đợi hắn, ánh mắt bọn họ hiện lên vẻ bát quái, Tô Triệt hỏi lại trước khi rời đi, "Cái kia, lưng của cô đỡ hơn chưa."
Bạch Lộ sửng sốt, vội vàng đáp: "Khá hơn nhiều rồi ạ."
“Thương tổn gân cốt trăm ngày, chú ý bảo dưỡng.” Tô Triệt thuận miệng dặn dò.
Bạch Lộ cười, chân thành nói: "Cám ơn."
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô trong ánh mặt trời, Tô Triệt ngẩn ra một chút, sau đó vung tay nhấc chân đi về phía đồng nghiệp, mấy người chân dài bước đi, Bạch Lộ đứng tại chỗ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười không kiêng nể giữa những người đàn ông.
Tuy nhiên, kể từ hôm đó, chuyện cơm nước cũng chưa từng thấy. Bạch Lộ còn tưởng rằng Tô Triệt đã quên, trong lòng lo lắng nghi ngờ là điện thoại bị hỏng, vừa nghĩ đối phương đã thật sự quên mất rồi, chần chừ không dám gọi, thì giữa trưa nào đó, Tô Triệt gọi đến.
Khi hỏi cô đang ở đâu, Bạch Lộ báo địa chỉ siêu thị, mười phút sau, hắn gọi cô đi xuống.
Bạch Lộ vừa ra khỏi cửa siêu thị liền nhìn thấy một chiếc Mitsubishi Jeep đậu ở cửa, Tô Triệt ở bên trong hướng cô vẫy vẫy tay, sau khi cô lên xe thì hướng phía trước lái đi.
Hôm nay hắn mặc thường phục, áo khoác ngoài kiểu quân đội màu xanh đậm và áo len cổ lọ màu đen bên trong. Thoạt nhìn trông thô kệch và phóng túng, nhưng so với khi mặc cảnh phục thì có vẻ hiền lành hơn chút. Tóc hắn ngắn ngủn dựng thẳng, và rất năng động. Bạch Lộ nghĩ đến một từ: "phấn chấn bồng bột"
Tô Triệt nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: "Cô muốn mời tôi đi ăn ở đâu?"
Bạch Lộ thành thật trả lời: "Nơi này tôi không quen thuộc, ngài cứ chọn đi."
“Tôi đưa cô đến một nơi, mau thắt dây an toàn.” Cô bên này vừa mới thắt dây xong, hắn liền tăng tốc phóng xe lên đường, dọa Bạch Lộ sợ nhảy dựng.
Tô Triệt phản ứng lại, cười nói xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi lái xe nhanh quen rồi. Hơn nữa không thể không nhanh đươc, người xấu chạy rất nhanh."
Nhìn thấy nụ cười thoải mái trên mặt của hắn, Bạch Lộ hơi sững sờ, hắn cười rộ lên khiến một bên khóe miệng hơi nhếch lên, có chút khinh bỉ, rất khác với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, nhưng ai biết được, có lẽ đây mới chính là bộ dáng thường ngày của hắn.
Thấy Bạch Lộ có vẻ hơi thận trọng, Tô Triệt buồn cười hỏi: "Cô sợ tôi?"
Bai Lu vội vàng lắc đầu.
Tô Triệt tự chính mình nói: “Lúc đầu có người nói tôi lớn lên quá đẹp trai không thích hợp làm cảnh sát, cho nên vì muốn khiến mình nhìn uy nghiêm tôi liền suốt ngày xụ mặt, dần dần thành thói quen. Kỳ thật tôi rất giản dị gần gũi. "
Bạch Lộ bị hắn nói đùa, thuận miệng hỏi: "Ngài hôm nay không đi làm sao?"
"Đừng khách khí như vậy, cứ gọi tên tôi là được."
Hắn nói, liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu, "Thích nhìn thấy tôi mặc đồng phục cảnh sát?"
Bạch Lộ ngẩn ra, "A, không có, tôi tùy tiện hỏi."
Tô Triệt không chút để ý nói: "Tôi còn tưởng rằng cô cũng thích cảnh phục."
Bạch Lộ nghe không rõ, "Làm sao vậy?"
Nhìn đôi mắt to đen láy của cô, Tô Triết chợt nhận ra đây không phải là nữ đồng nghiệp trong đội có thể tùy tiện pha trò, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của cô khiến hắn cảm thấy như đang đùa giỡn với học sinh trung học, thật tội lỗi, vội che giấu nói, "Không có chuyện gì."
Xe chạy tới một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một khoảng sân biệt lập, bức tường đá màu lục lam có chút cổ xưa, hai cánh cửa sắt sẫm màu nửa đóng lại, trên cửa treo một tấm biển nhỏ bằng gỗ màu đen, có mấy ký tự được khắc trên đó, "Tiệm ăn của mẹ", hơi thô sơ. Bạch Lộ không khỏi cảm động thầm, hắn cất công lái xe đến một nơi xa như vậy, là tiết kiệm tiền cho cô sao?
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Bạch Lộ, Tô Triệt cười thần bí, "Đừng nhìn nơi này cũ kĩ, kì thật hương vị rất ngon, đương nhiên, hắn nói, "giá cả cũng không tồi."
Bạch Lộ nghe thấy vậy, khẽ sờ vào túi tiền.
Đẩy cửa bước vào, từ trong phòng nhìn thấy một ông lão có dáng người gầy với mái tóc hoa râm và đôi lông mày nhân hậu, Tô Triệt nhiệt tình chào hỏi. Bên trong khá rộng rãi, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, lúc này vẫn có một vài nam thanh nữ tú đang ngồi ăn.
Tô Triệt quen thuộc nơi này như ở nhà, hắn chỉ vào một vị trí bên cửa sổ ý bảo Bạch Lộ ngồi, cầm menu đơn giản trên bàn lên hỏi Bạch Lộ có ăn kiêng cái gì không, Bạch Lộ lắc đầu. Sau đó tự mình chủ trương gọi vài món, cá hầm ớt, phu thê phổi phiến và hai món chay.
Ông lão đi vào bếp hỗ trợ, Tô Triệt tự mình đi tìm trà pha. Không bao lâu một bàn khách ăn xong tính tiền rời đi, chỉ còn lại có hai người, Tô Triệt tìm điều khiển từ xa bật TV lên, chọn nữa ngày mới dừng lại ở một kênh phim truyền hình, Bạch Lộ nhìn quần áo thời thượng của tuấn nam mỹ nữ trên màn hình, tò mò hỏi, ""Anh thích xem phim truyền hình Hàn Quốc sao?"
Tô Triệt nhướng mày. "Cái này chọn cho cô. Tôi sợ cô chờ đồ ăn ra sẽ nhàm chán? Đàn ông như tôi sao có thể xem mấy thứ này?"
Vẻ mặt vô cùng oan uổng của hắn khiến Bạch Lộ bật cười, nói: "Cảm ơn."
Lúc này có giọng người khác nói tiếp: "Cô gái đến từ Đông Bắc à?"
Hai người nghe tiếng nhìn lại, hóa ra một bà cô mặc tạp dề từ trong bưng ra một chậu rau, ông lão tốt bụng cười nói: "Cá hầm ớt tới đây."
Bạch Lộ vội vàng đứng dậy tiếp nhận, quả nhiên là rất nặng, một tầng ớt cay rậm rạp nhìn có hơi dọa người.
Tô Triệt hít một hơi thật dài, cầm lấy thìa múc ớt lên, trong miệng thở dài nói: "Ôi chao, mấy ngày nay trong mộng đều nghĩ đến cắn thứ này một ngụm."
Mẹ Chu cười nói: "Tiểu Tô đã hơn hai tháng không tới rồi. Gần đây có vụ án gì sao?"
Tô Triệt sắc mặt suy sụp, có chút ủ rũ nói: "Đừng nói nữa, cả ngày xử lý mấy vụ án tranh chấp vụn vặt, những vụ án quan trọng đều không tới tay."
Mẹ Chu nghiêm nghị nói: "Lời này không đúng, nhỏ lớn gì cũng quan trọng a."
Bạch Lộ mỉm cười.
Mẹ Chu nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ trên má cô, ngạc nhiên nói: "Còn có má lúm đồng tiền nhỏ, đúng là tiểu mỹ nhân a, tiểu Tô ánh mắt con rốt cuộc cũng tiến bộ ."
Tô Triệt bày ra vẻ mặt đau khổ khoa trương nói "Mẹ Chu, người đừng nói con
củ cải đại hoa tâm ( ý chỉ đào hoa) như vậy a. Đem cô ấy dọa sợ hãi, về sau con cô độc người liền phụ trách a? "
Mẹ Chu nói: "Không thành vấn đề, mẹ phụ trách, mẹ có một cháu gái..."
Tô Triệt ho khan một tiếng, "Nếu con nhớ không lầm, cháu gái người còn học tiểu học đi?"
"Sắp lên sơ trung rồi, con chờ mấy năm không phải được sao?"
Bạch Lộ buồn cười, già trẻ lớn bé đều đang đùa giỡn, nghĩ tới mình cũng bị kéo vào, mặt liền có chút nóng lên.
Ngay sau đó bốn món ăn đã sẵn sàng, là món cay Tứ Xuyên chính thống, cho nên thật sự rất cay. May mà có trà, lâu lâu uống một ngụm giải cay. Vừa lúc mẹ Chu đã xong việc trong bếp, bà ra ngoài ngồi nghỉ ngơi, trò chuyện với họ.
Nghe Bạch Lộ nói cô là người Cát Lâm, mẹ Chu nói nhìn không giống, cô có làn da rất trắng, hơi mỏng, nhìn giống người Hồ Nam Tứ Xuyên hơn. Vì vậy Tô Triệt lại hô to bất bình, cho rằng miền bắc cũng có nhiều cô gái đẹp, đặc biệt là ở các thành phố ven biển như Thanh Thành, đi ra đường liền có thể gặp mỹ nữ. Không khí liền sinh động hơn, Bạch Lộ cũng không còn câu nệ nữa.
Mẹ Chu nói, "Tiểu Tô vậy nhưng là một nam nhân ham ăn, miệng không bao giờ dừng đâu."
Tô Triệt đắc ý nói: "Đây là sở thích của con, nói mọi người biết mọi quán ăn thơm nức mũi ở trong xó xỉnh thành phố này con đều đi hết rồi."
Bạch Lộ uống cạn ly trà, cười nói: "Mũi của anh thật tốt."
Hắn ta phản ứng lại, "Cô mắng tôi là cẩu đúng không?"
Nhìn thấy Bạch Lộ môi có chút sưng đỏ, hai má ửng hồng, ánh mắt mờ sương, so với bình thường có chút mê hoặc. Anh sững sờ một lúc rồi, ngay sau đó hiểu rõ, chả trách tên hỗn đản lúc trước nhìn thấy cô liền nổi lên tâm sắc.
Ăn một bữa cơm liền có thể quen biết một người. Bạch Lộ thấy hôm nay thực sự làm thay đổi nhận thức của cô về Tô Triệt. Bất quá anh cũng tỏ ra rất ga lăng, như thể hoàn toàn quên mất chuyện cô mời anh đi ăn trực tiếp rút ví ra trả tiền, vẫn là cô nhanh tay móc tiền ra trả trước.
Vừa bước lên xe, Tô Triệt dường như đã thay đổi thái độ, biến thành bộ dạng giống như lúc trước.
Hắn ta không khởi động xe ngay, mà trầm mặc nhìn phía trước một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Tại sao ngày đó cô không chịu tố cáo bọn họ?"
Bạch Lộ thành thật trả lời: "Ngày ấy nếu tố cáo, bọn họ khả năng cao sẽ trả thù Đại Hùng, anh ấy cùng tiểu Tĩnh sinh sống ở đây, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
"Cô biết người kia sao?"
Bạch Lộ sửng sốt, "Ai?"
"Tiểu Đồng."
Bạch Lộ ngạc nhiên, làm thế nào mà anh biết được điều này.
"Tôi hai mắt đều là 1.5 độ, tốt xấu gì cũng làm cảnh sát được gần 4 năm rồi" Tô Triệt điềm nhiên nói. Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, hắn giải thích: "Biết anh ta cũng không có gì, cũng không phải chuyện gì phạm pháp, chỉ là nhắc nhở cô một câu, người này không đơn giản, lúc trước từng ở trong bang phái giang hồ, chuyện gì cũng đều làm qua, sau này không biết tại sao lại được vào làm trong công ty lớn, nói là bộ trưởng bộ an ninh nhưng thực chất chỉ là xã hội đen."
Bạch Lộ không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ chẳng qua là một tên côn đồ.
Tô Triệt cũng không có đi sâu vào vấn đề này, lười biếng ngả người ra ghế, nghiêm mặt nhìn về phía trước, chuyển sang chủ đề khác: “Nhắc mới nhớ, 3 năm trước đây giúp cô, thời điểm đó cô nói vừa đến Thanh Thành, kỳ thật lúc ấy tôi cũng là một tay mơ mới ra trường chưa được bao lâu, tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào, gặp được loại chuyện đó liền tức giận."
"Lần trước cô cố ý đến cảm ơn tôi, kỳ thật trong lòng có chút hụt hẫng.Làm cảnh sát bảo vệ người dân, trừng trị cái ác và phát huy cái thiện, đây không phải là điều cơ bản nhất ở xã hội này sao. Chính là xã hội hiện tại, điều cơ bản nhất từ trước đến nay lại biến thành hiếm lạ. Không ai nghĩ rằng điều tôi làm là chuyện dĩ nhiên. Việc tôi làm là điều hiển nhiên nhưng cô lại biết ơn và nhớ mãi không quên." Anh dừng lại và tiếp tục: "Bất quá lúc trước cô nói một câu, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, cô thà chết đói cũng không bán đứng thân thể cùng tôn nghiêm của mình."
Trái tim Bạch Lộ run lên, lời nói ngu xuẩn của một đứa trả 18 tuổi dưới tình thế cấp bách, cô chính mình cũng đã quên, không nghĩ tới anh lại nhớ kĩ, trong lòng tràn ra một cỗ nhiệt ấm áp, nói không nên lời.
Đang lúc hai người lâm vào một đoạn hồi ức giống nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau, điện thoại di động của Tô Triệt vang lên, anh cầm lên, trả lời ngắn gọn, sau khi cúp máy nhìn Bạch Lộ xin lỗi, "Thực xin lỗi, lại có nhiệm vụ."
Bạch Lộ vội vàng nói: ” Anh đi đi, tôi có thể tự trở về" Sau đó đưa tay đẩy cửa xe.
Tô Triệt vẻ mặt chân thành nói: "Nữ nhân rời nhà một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì, gặp chuyện phiền toái cứ gọi cho tôi, nhiều bằng hữu nhiều con đường ".
“Cám ơn.” Bạch Lộ trước khi xuống xe đóng cửa lại, “Anh là người tốt.”
Tô Triệt mỉm cười, quay tay lái xe, lên đường.
Bạch Lộ nhìn chiếc xe jeep đã lao vào dòng xe cộ, trong lòng nhớ lại lời nói vừa rồi, một người chỉ gặp ba lần nhưng đã giúp cô hai lần, xem cô là bằng hữu, bằng hữu, từ này thật ấm áp.