Chương 33

Cuối cùng Tô Triệt cũng nhận được một cuộc điện thoại.

Người đàn ông hắn tìm đến ngày hôm đó là người được sư phụ nhắc đến trong cuốn sổ tay kia. Lúc trước người nọ từng làm công việc tạm thời trong ngành hải quan[1], cũng từng cung cấp rất nhiều thông tin cho sự phụ hắn. Sau khi sự phụ qua đời người kia cũng theo đó mất tích. Sau một thời gian dài điều tra tìm kiếm mới biết được, thì ra hắn ta thay tên đổi họ chạy sang làm ngư dân.

[1]Hải quan: là một ngành có nhiệm vụ thực hiện kiểm tra, giám sát hàng hóa, phương tiện vận tải, phòng, chống buôn lậu, vận chuyển trái phép hàng hóa qua biên giới. Tổ chức thực hiện pháp luật về thuế đối với hàng hóa xuất khẩu, nhập khẩu, kiến nghị chủ trương, biện pháp quản lý Nhà nước về hải quan đối với hoạt động xuất khẩu, nhập khẩu, xuất cảnh, nhập cảnh, quá cảnh và chính sách thuế đối với hàng hóa xuất khẩu, nhập khẩu.

Lúc đối mặt với những câu hỏi của Tô Triệt, người nọ một mực im lặng không đáp, nhưng vẫn có thể nhìn ra biểu tình trầm mặc đó cất giấu một tia giãy dụa, hắn đành phải hiểu chi lấy lý, động chi lấy tình, hiện tại xem ra lời nói của hắn vẫn có chút tác dụng. Chỉ là ngay trước giờ hẹn, cấp trên lại đột nhiên giao phó một nhiệm vụ khẩn cấp, hắn đành phải hẹn lại người nọ vào hôm sau.

Ngày hôm sau đi đến làng chài, hắn ở ngoài sân đã nghe thấy tiếng khóc truyền đến, vào đến cửa thì thấy rất nhiều người đang ngồi trong phòng, biểu tình ai nấy cũng nghiêm nghị, trên mặt đất còn đặt một chồng giấy vàng, trong lòng không khỏi một trận khẩn trương. Sau khi hỏi ra mới biết, người đàn ông kia hôm qua ra biển bắt cá, say rượu rồi rơi xuống nước chết đuối.

Giữa đám đông có một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù đang ngồi, con mắt đỏ hoe khóc lóc mắng: "Khốn nạn, muốn uống rượu thì thôi đi, còn đem chính mình uống đến chết, ông nói hai mẹ con tôi làm sao mà sống tiếp đây...." Ngồi bên cạnh là một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi, trầm mặc không nói một lời, chờ đến khi mẹ mình khóc xong, hắn mới thấp giọng nói một câu, "Ba đã bỏ rượu lâu rồi mà."

Tô Triệt nghe thấy rõ ràng, cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược, nhìn thấy trong góc có một cái bàn nhỏ, hàng xóm đều đang sôi nổi tiến đến bày tỏ tâm ý, hắn cũng lấy toàn bộ tiền trong bóp của mình ra, đặt lên bàn, ngay cả tên cũng không lưu lại xoay người rời đi.

Thẳng đến khi xe chạy đi thật xa, đem làng chài nhỏ xa xa bỏ lại phía sau, hắn mới đột ngột dừng xe lại, nắm chặt tay đập mạnh vào tay lái.

Là hắn làm hại.

Là hắn hại chết người đàn ông kia.

Hắn chỉ một lòng muốn điều tra ra chân tướng, muốn thay sư phụ đòi lại công đạo, đem hung thủ thật sự ra trước công lý, lại không nghĩ đến chính mình gián tiếp hại chết người kia.

Trong lúc Tô Triệt đang vật lộn với cảm giác tội lỗi, bứt rứt cùng phẫn nộ, thì Bạch Lộ cũng đang âm thầm rối rắm vì những tâm sự trong lòng. Cuộc chiến tranh lạnh do cô khỏi xướng kéo dài nửa tháng trước, không thể nghi ngờ đã bị tình cảnh hoang đường ngày đó một phát đánh gãy.

Nếu còn tiếp tục giận dỗi, chính mình cũng cảm thấy có chút nực cười.

Nhưng cứ kết thúc như vậy, lại không cam lòng.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn ý loạn tình mê, vấn đề tồn tại giữa hai người vẫn còn đó, cũng không giảm bớt đi một phân nào. Tựa như quan hệ giữa thuỷ triều và đá ngầm, vô luận thuỷ triều có dâng cao đến đâu, cũng không thể che giấu được sự tồn tại của đá ngầm, tồn tại vô cùng nguy hiểm. Cô coi thường bản thân không có sự kiên định, cũng thầm hận người nọ xảo trá cùng vô sỉ.

Nhưng thời hạn 3 năm vẫn còn đó, cá tiên cũng không hiển linh, cô phải tiếp tục cuộc sống như thế này, cho dù tâm trạng có vướng bận như thế nào, cô vẫn phải vượt qua mỗi ngày, đối với việc học lại càng phải nghiêm túc không thể cẩu thả.

Nhoáng cái một tháng trôi qua.

Xưa nay Bạch Lộ không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng vẫn biết rằng ngoài xã hội đã xảy ra một ít biến hoá. Khu phố ăn vặt kia trải qua một trận chỉnh đốn, thay đổi một nhóm chủ sở hữu khác, rất nhanh đã quay trở lại trạng thái náo nhiệt.

Bất kể là ngày hay đêm, tiếng còi xe cảnh sát thường xuyên vang lên. Cô lén nghe các bạn học cùng lớp nói chuyện, lại có người bị bắt, có những tên cầm đầu băng đảng khét tiếng, cũng có những quan chức chính phủ nổi tiếng.

Trình Úc như cũ mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng bận đến như vậy, cô thầm nghĩ hắn cùng những người đó quả nhiên không có liên quan gì, bất tri bất giác trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đảo mắt lại đến cuối tuần, Trình Úc nói muốn đến Quý Châu một chuyến, thuận tiện cũng mua vé máy bay cho cô. Đến khi cô chất vấn thì hắn lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Đi ngàn dặm đường so với đọc vạn quyển sách càng có ích hơn, chờ tôi xử lý xong công việc sẽ đưa em đi chơi, tầm mắt rộng mở, em cũng có thể thông minh lên một chút.” Đêm trước khi đi, Bạch Lộ ngồi trong phòng khách tùy tiện xem TV, đang chuyển kênh thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô lập tức dừng lại. Hóa ra là một buổi tuyên dương những tập thể, cá nhân xuất sắc trong công tác đấu tranh phòng chống tội phạm đặc biệt.

Trong số các sĩ quan cảnh sát trên sân khấu, Tô Triệt rất bắt mắt, hắn được tặng bằng khen hạng nhất, đích thân bí thư thành ủy lên trao tặng huân chương. Bạch Lộ bất giác có chút kích động, tận đáy lòng cảm thấy mừng cho hắn. Nhưng chờ đến khi máy quay chiếu cận mặt Tô Triệt, cô phát hiện biểu tình của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến tựa hồ có chút quá mức.

Hắn không vui sao? Tại sao lại không vui?

Cô không khỏi nhớ lại dáng vẻ khi hắn vui vẻ mà nở nụ cười từ tận đáy lòng, cảm giác như cách xa một thế giới.

Lần này Trình Úc đến Quý Châu là vì việc riêng, tham gia lễ khánh thành trường học do hắn lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp xây dựng. Vì vậy người đi theo rất ít, chỉ dẫn theo một thư ký, tiểu Đồng, còn có Bạch Lộ.

Vị trí trường học nằm trong vùng núi nghèo khó, nằm sâu trong núi gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Xe chạy trên đường núi uốn lượn gập ghềnh, một đường xóc nảy. Bạch Lộ có chút say xe, nhưng khung cảnh núi non hùng vĩ trên đường thật sự mê người, cô vẫn ngoan cố cầm túi ni lông dựa vào cửa sổ ngắm nhìn.

Lúc đến nơi, lãnh đạo ở địa phương nhiệt tình tiếp đón dẫn bọn họ đi thăm quan trường học và ký túc xá, Trình Úc quan sát chất lượng công trình, cũng vì trước đó có phái người đến gián sát thi công, cho nên cũng tính là vừa lòng. Hắn uyển chuyển từ chối lời đề nghị cắt băng khánh thành và phát biểu của hiệu trưởng, chỉ đơn giản chụp vài bức ảnh tập thể, cũng đáp ứng hiệu trưởng viết một bức tự, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, rất có khí thế.

Bạch Lộ không ngờ hắn biết viết thư pháp, bất quá người này luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô sớm đã quen.Trường học nhập học ngày đầu tiên, giáo viên trong huyện phái tới còn chưa đến đủ, Bạch Lộ xung phong đến một lớp tạm thời dạy học. Từ trước đến nay cô đối với trẻ con cùng người già rất có duyên, rất nhanh liền cùng bọn trẻ làm quen, chúng còn nhiệt tình gọi cô là cô giáo Bạch.

Lúc trên đường quay lại văn phòng lấy đồ dùng dạy học, đi qua hành lang liền nhìn thấy Trình Úc cùng tiểu Đồng đang đứng hút thuốc, bên cạnh cũng không có nhóm lãnh đạo nhiệt tình tiếp khách.

Hai người hướng mắt về sân thể dục, nơi đó có vài đứa trẻ chưa tới tuổi đi học, đang tò mò xem dụng cụ thể thao. Tiểu Đồng cảm khái mà nói: "Nếu chị dâu còn sống....con của hai người, nói không chừng cũng lớn như vậy."

Trình Úc không nói gì, nhưng cô tinh tường nghe được hắn thở dài.

Một tiếng thở dài đó, phảng phất như trút xuống lòng cô.

Vì thế khi cô từ văn phòng lấy mô hình địa cầu mang về lớp học, trong lòng vẫn còn hoảng hốt, rõ ràng cách xa mấy mét, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Còn có, hắn rất ít khi hút thuốc.

Mà Trình Úc cùng tiểu Đồng hút thuốc xong quay trở về, lúc đi ngang qua một gian phòng học, tầm mắt bị âm thanh ríu rít bên trong hấp dẫn. Một đám trẻ vây quanh Bạch Lộ mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, nhìn bộ dáng cô kiên nhẫn giảng giải, khóe miệng Trình Úc không khỏi hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tiểu Đồng nhìn thấy, thuận miệng nói: "Anh thích trẻ con thì sinh một đứa đi, tuy rằng cô ấy có chút ngốc, nhưng bản chất cũng không tệ lắm..."

Trình Úc cười cười, "Bản thân cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ."

Những ngôi làng miền núi đơn sơ và khép kín đang hân hoan phấn khởi bởi ngôi trường mới thì cách xa hàng nghìn dặm, thành thị ven biển phồn vinh phát đạt cũng nghênh đón một ngày mới.

Một số thế lực ngầm chiếm cứ thành phố này mười mấy năm đã lần lượt bị xóa sổ, trong số đó, băng đảng hung hăng ngang ngược nhất Thanh Long cũng bị nghi ngờ có liên quan đến một số giao dịch buôn bán ma túy. Thủ lĩnh Hứa Bưu bị bắt khi giao dịch với các nhà cung cấp ở nước ngoài, hơn phân nửa đồng phạm bị vây bắt cùng, nửa còn lại đã bị đưa vào danh sách truy nã và đăng tin treo giải thưởng trên cả nước nếu ai có manh mối.