Vài ngày sau Bạch Lộ đến trường học để báo danh, đi cùng với nữ thư ký xinh đẹp của người nào đó. Người phụ trách ở phòng tuyển sinh tiếp đãi bọn cô, nói một loạt các quy tắc và quy định, ngữ khí bình đạm mà nghiêm khắc, nhưng ít ra Bạch Lộ cũng không nghe ra được loại đãi ngộ đặc thù nào, điều này làm trong lòng cô thoải mái chút. Cuối cùng cô còn bị mang đến phòng họp để làm một bài thi để kiểm tra năng lực. Hai giờ sau Bạch Lộ đi ra cổng trường, nhìn vào ánh nắng mùa đông khó có được hít sâu một hơi, cô cảm thấy cuộc sống của mình sắp bắt đầu một hành trình mới.
Sau đó là Tết Âm Lịch, trong lòng Bạch Lộ cảm thấy hổ thẹn, mua quần áo mùa đông cùng đồ bổ cho ba mẹ để tiểu Thiên mang về giúp mình, lại lấy cớ bận học nên không trở về được.Ngày 29, người nọ hừng đông mới trở về, vừa lên giường liền ôm cô vào ngực, hung hăng xoa bóp, nhưng sau đó cũng không làm gì thêm nữa, Bạch Lộ cảm giác được tâm tình hắn không tốt.
Ngày kế tiếp hai người bay đi Tam Á
. Trên sân cỏ xanh mênh mông bát ngát, Trình Úc đang chơi golf cùng đối tác làm ăn của mình. Hắn thay một bộ quần áo thường ngày màu nhạt, khí chất cả người cũng thay đổi theo, hoàn toàn là hình tượng của một giới nho thương, tuy rằng đôi mắt bị kính râm che khuất nhưng vẫn có thể thấy được tâm trạng không tốt đêm hôm qua đã biến mất.
Đối tác làm ăn của hắn cũng dẫn theo một cô gái trạc tuổi Bạch Lộ. Hai người cùng ngồi dưới cây dù che nắng trong khu vực nghỉ ngơi, đều đang nghịch di động. Cô gái kia chơi vui vẻ một lúc, quay đầu nói chuyện với Bạch Lộ, hỏi cô đang chơi trò chơi gì, Bạch Lộ ngẩng đầu lên, rất có nề nếp đáp: "Từ vựng Tiếng Anh ngành kinh tế tài chính."
Cô gái kia lộ ra biểu hiện như thể nhìn thấy khủng long, sau đó hậm hực ngồi trở về.
Kỳ thật Bạch Lộ cũng không muốn khoe khoang gì cả, chỉ là một đường quen biết, cùng với kinh nghiệm và cách ăn mặc, cư xử của cô gái khiến cô có chút suy tư, sợ một ngày nào đó cô sẽ quen với cuộc sống xa hoa hào nhoáng này, thậm chí không thể rời khỏi nó, cô phải làm điều gì đó để nhắc nhở bản thân không được quên thân phận của mình.
Xem điện thoại có chút mỏi mắt, cô đưa mắt nhìn về phía xa, người nọ đặc biệt xuất chúng, dáng đi ưu nhã, mỗi một động tác của hắn cũng khiến cho người không biết gì về golf như cô cảm thấy rất chuyên nghiệp. Cô không khỏi thở dài trong lòng, hắn thật sự muốn đem cô xâm nhập vào thế giới hào nhoáng này sao?
Nói chuyện công việc xong, Trình Úc gọi cô đến, xem ra cuộc nói chuyện rất thuận lợi, tâm tình cũng không tồi, cư nhiên còn muốn dạy cô chơi bóng. Tâm Bạch Lộ nảy sinh mâu thuẫn với bộ môn thể thao cao cấp không phù hợp với loại người như cô, nhưng hắn nói nên tiếp xúc mỗi thứ một ít, thích thì chơi, không thích thì xem như hiểu biết thêm một thứ.
Hắn nói cho Bạch Lộ các quy tắc, từ sau lưng vòng đến nắm tay cô, dạy cô cách xoay người, đánh bóng, tư thế ám muội này làm thân thể cô cứng nhắc, hắn thấy vậy liền nói: "Thả lòng." Hai chữ nhẹ nhàng không khỏi gợi lên chút liên liên tưởng.
Buổi tối ăn cơm Tây, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Lộ được thử, cũng may cô đủ thận trọng và cẩn thận để tránh bối rối.
Trở lại khách sạn, Trình Úc đem cô ấn trước cửa sổ sát đất hôn môi, sau lưng là cảnh đêm lộng lẫy, xa xa từng đoàn pháo hoa sáng rực được bắn lên. Bạch Lộ nhớ tới quê lúc này, hẳn đang nấu sủi cảo, bọn nhỏ sẽ ở bên ngoài sân bắn pháo bông, tiếng vang ầm trời, không khỏi có chút hối hận khi không về quê ăn tết.
Sau đó, quần áo cô bong ra như pháo nổ, khi đồng hồ điểm đến 0 giờ, Bạch Lộ bị tra tấn đến mức rêи ɾỉ thét chói tai.
Sau khi kết thúc, Trình Úc ôm cô ngả lưng vào bồn tắm rộng rãi thoải mái, hôn lên vành tai cô hỏi: "Không thích?"
Bạch Lộ không trả lời.
Bàn tay hắn di chuyển từng tấc từng tấc trên cơ thể cô, chậm rãi nói: "Phú quý bất năng da^ʍ, nghèo hèn không thể di, uy vũ không thể khuất, hi sinh vì nghĩa, nhìn xem, tôi như thế nào lại có thể tìm được một nữ thánh nhân như em cậy chứ?" Sau đó cười lên, "Hoặc là nên gọi, hóa thạch sống?"
Bạch Lộ không đáp lại những lời không biết là giễu cợt hay trào phúng của hắn.
Hắn tiếp tục, "Kháng cự mỹ thực, kháng cự hoa phục, kháng cự cao trào,..." Nghe được hai chữ kia thân thể cô hơi run lên một chút, dư vị từng đợt sâu thẳm trong cơ thể vẫn chưa rút đi hết.
Trình Úc tổng kết: "Sự phản kháng này cũng giống như sự kiên trì của em vậy, chỉ có hình thức không có nội hàm."
Trong lòng Bạch Lộ khẽ nhúc nhích, ngay sau đó lạnh giọng nói: "Tôi không hiểu anh nói cái gì."
"Từ từ rồi sẽ hiểu, tôi dạy em." Giọng nói vang bên tai cô, dường như có một sức quyến rũ nào đó. Cùng lúc đó dưới làn nước, ngón tay hắn dọc theo dòng nước tiến vào giữa hai chân cô.
Cô kêu rên ra tiếng.
"Đừng kìm nén." Hắn nói, "Muốn thì kêu ra."
Bạch Lộ cắn môi dưới, gắt gao chống đỡ.
Bỗng nhiên bị hắn cắn một ngụm trên xương bả vai, cô đau đớn không kịp phòng bị thất thanh hét chói tai, hắn mang theo ý cười nói: "Như vậy mới tốt."
Trong ba ngày đi du lịch, cơ thể Bạch Lộ như bị lột một lớp da vậy, từ thể xác đến nội tâm đều trải qua thử thách khắc nghiệt. Mỗi đêm bừa bãi hoan ái đều không cần phải nói, ngày cuối cùng Trình Úc mang cô đi chiến đấu liên tục ở trung tâm thương mại ở Hong Kong, đầu tiên là thanh toán hết mấy túi quần áo trực tiếp đưa về khách sạn, sau đó ở trước quầy trang sức, để nhân viên bán hàng đem từng món trang sức xa hoa lộng lẫy thử trên người cô.
Bạch Lộ âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua thôi, nhưng cuối cùng lại không chịu được, vì thế nói ra tiếng: "Tôi không thích."
Trình Úc đang ôm tay đứng một bên xem cô, nghe vậy nhướng mày: "Vậy đổi cái khác."
"Tôi không thích, tất cả đều không thích." Bạch Lộ nâng cao âm thanh, "Tôi không thích anh dẫn tôi đến mấy chỗ này, tôi không thích anh treo mọi thứ lên như cây thông Noel, tôi không thích anh đứng nhìn tôi như một con khỉ."
Nhân viên bán hàng nghe thấy kinh ngạc mở miệng, quên luôn cả phản ứng. Vẻ mặt Trình Úc vẫn như bình thường, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười không rõ.
Khi bước ra ngoài, hắn vừa đi vừa nói với cảm xúc không rõ ràng: "Ít nhất em cũng nên chừa cho tôi chút mặt mũi."
Bạch Lộ phát tác xong tâm tình sảng khoái không ít, lúc này có hơi chột dạ, vừa nghe thấy lập tức phản bác: "Anh cũng không nghĩ đến lòng tự trọng của tôi, làm sao tôi phải cho anh mặt mũi?"
Trình Úc hiển nhiên không đoán được cô bỗng nhiên "Nhanh mồm dẻo miệng" lên, nhất thời không nói được gì, trừng mắt liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
Bạch Lộ ở phía sau còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải anh đã nói mặt mũi của anh không thể vì một hai câu nói mà lau sạch được sao."
Trình Úc nghe thấy câu này quay đầu lại, giơ tay gõ đầu cô một cái, cười nói: "Cái đầu này của em đúng là phải gõ một chút mới có thể thông suốt được."
Bạch Lộ che đầu, khó chịu trừng hắn, lại thấy hắn giơ tay gọi xe: "Đưa em đi ăn chút đồ ăn vặt."
Trước khi lên xe cô cũng không quên nói điều kiện: "Không ăn cơm Tây."
Trình Úc không nói nên lời với cô, tức giận nói: "Là đồ ăn vặt kiểu Hong Kong, không phải đồ ăn vặt kiểu Tây."
Ngày kế trở lại Thanh Thành, lúc xuống máy bay rất lạnh, nhưng Bạch Lộ lại cảm thấy rất thoải mái, như thể vùng đất dưới chân cô mới là Trái Đất thật sự. Cô rất thích tuyết ở đây, tuy rằng cảnh sắc đơn điệu có phần hơi chán, nhưng cô lại cảm thấy mùa đông thì nên như vậy, lạnh lẽo, nhưng cũng khiến người khác tỉnh táo.
Mấy ngày không gặp Lộ Lộ thế mà gầy đi một vòng, đương nhiên vẫn không thay đổi được sự thật nó là mèo béo. Nó đối với hai người vào lễ Tết ném nó ở nhà một mình đi chơi cảm thấy sâu sắc ủy khuất, âm thanh meo meo ai oán, Bạch Lộ bế nó lên nói: "Tiểu mập mạp, nhớ chị không?"
Trình Úc đang ở một bên dọn lại vali quần áo, tiếp một câu: "Nó gọi tôi là ba."
Bạch Lộ kỳ quái nhìn hắn: "Anh đang muốn tôi gọi anh là chú sao?"
Trình Úc nghiến răng, "Tìm đánh."
Sau rằm tháng Giêng âm lịch, trường học đã bắt đầu khai giảng. Bạch Lộ lúc này mới được tính là chính thức nhập học. Tuy rằng mùa thu năm trước đã bắt đầu, cô bị thiếu mất một học kỳ, nhưng cũng may cô có chút nền tảng và khả năng thích ứng nhanh, rất mau đã bắt kịp tiến độ. Cuộc sống học tập đơn thuần như thế này làm cô rất an tâm, cũng rất hưởng thụ.
Trình Úc đưa ra yêu cầu rõ ràng, không được thức khuya, không được gầy đi, tóm lại, không được ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt của hắn. Bạch Lộ cạn lời, đàn ông một khi không biết xấu hổ, thật sự không có điểm cuối cùng.
Việc giảng dạy của trường rất nghiêm ngặt, mỗi tháng đều có các bài thi khác nhau. Tháng thứ nhất Bạch Lộ nhập học đã cùng kỳ thi phân cao thấp cả sáng lẫn tối, kết quả đạt được là điểm của cô cao nhất cả lớp. Điều này làm cho những bạn học lúc trước ở sau lưng bàn luận về thân phận của cô cũng lau mắt mà nhìn, ngay giảng viên cũng tỏ vẻ rất kỳ vọng vào cô.
Cô bên ngoài thì bĩnh tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm vui mừng nhảy nhót. Đây là niềm vui lớn nhất trong năm này, hoặc có thể nói là từ khi cô học xong cao trung. Tan học lập tức gọi điện thoại cho tiểu Thiên, tiểu Thiên cũng rất vui mừng cho cô. Sáu tháng qua cậu vẫn luôn cảm thấy áy náy với chị mình, hiện giờ như vậy, xem như trong bất hạnh có một chút bồi thường đi.
Về đến nhà, người nọ dễ dàng nhìn thấy tâm trạng của cô: "Hôm nay tâm tình không tồi?"
Bạch Lộ ngữ khí bình đạm nói ra thành tích của mình, người nọ cười: "Em cũng thật thích tranh đua, muốn được khen thưởng cái gì?"
Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Có thể đừng bắt tôi uống thuốc được không?" Chị Chu bắt đầu đun thuốc bắc cho cô mỗi ngày, mặc dù tốt cho cơ thể nhưng nó thật sự rất khó uống.
Hắn lập tức cự tuyệt, "Vốn dĩ em khí huyết không đủ, hiện tại thể lực và trí tuệ cũng tiêu hao quá lớn, thân thể là quan trọng nhất...."
Bạch Lộ cũng không kiên trì nữa, bởi vì thuốc tuy đắng nhưng hiệu quả cũng rất cao, tay chân cô cũng không giống như lúc trước trời vừa chuyển lạnh cũng lạnh theo nữa.
Cuộc sống học tập toàn thời gian đối với Bạch Lộ như thiên đường vậy, không hề có chút phân tâm nào. Mặc quần jean đeo giày bệt, buộc tóc đuôi ngựa và đi xe buýt đến trường mỗi ngày, cô cảm thấy thoải mái từ bên trong ra bên ngoài.
Cô dần làm quen với các bạn trong lớp, tuy rằng cô tận lực không đem thời gian lãng phí ở việc giao tiếp, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên cùng một hai bạn học cùng khóa đi dạo các hàng quán ven đường, lâu lâu cũng mua cho mình vài chiếc kẹp tóc nhỏ và những thứ linh tinh. Phía sau trường học có một con phố ăn vặt, vì nơi đây tập trung nhiều trường đại học nên công việc kinh doanh đặc biệt tốt. Sau hai lần cùng bạn học ghé chỗ này chơi, Bạch Lộ tan học ngày nào cũng quen đến đó dạo chơi mua đồ ăn vặt.
Vào một ngày tan học, cô cùng một bạn học nữ đi chơi như thường lệ, trong lúc bọn họ đang đứng đợi ông chủ nướng bánh bạch tuộc thì bất ngờ một cuộc xô xát xảy ra.
Giữa thanh thiên bạch nhật, một đám người xách theo vũ khí chạy lại đây, không nói hai lời đập phá hàng loạt các quầy hàng. Những người bán hàng rong đó cũng không dễ chọc, lập tức túm dụng cụ gần trong tầm tay bắt đầu phản kích.
Những sạp đồ ăn vặt đáng thương, ầm ầm đổ rạp đầy đất, trứng gà, bánh ngọt, xiên que bị đạp thành một đống dưới đất. Nhưng người vô tội đi chơi ở đây hầu hết đều là sinh viên trẻ tuổi, nào đã gặp qua trường hợp như vậy, tức khắc tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía. Những người đó đánh nhau đến đỏ mắt, cũng mặc kệ ai là ai, rất mau đã có người đi đường bị đánh trúng, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Bạch Lộ cùng bạn học sửng sốt một chút, liền nhanh chóng theo đám người chạy trốn. Nhưng đường đi vốn đã chật hẹp, quán xá lúc nào cũng dày đặc, giờ lại náo loạn như vậy, căn bản không có chỗ nào để trốn đi.
Hai người rất nhanh đã bị tách ra, có người thừa lúc đang loạn trộm đồ của người khác, cô nghe thấy có một nữ sinh kêu lên di động của tôi đâu. Bạch Lộ một tay cầm hộp bánh, tay kia cẩn thận che túi lại. Đi bộ được vài bước cô bị dòng người chen chúc xô đẩy đến một quầy hàng và bị kẹt ở đó.
Chủ quầy hàng cũng đang tham gia hỗn chiến, chảo dầu trên bếp vẫn còn nóng, chẳng mấy chốc đã có người đυ.ng trúng kệ chảo dầu, mắt thấy dầu nóng sắp đổ lên người Bạch Lộ đến nơi.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô nghe thấy một tiếng quát: "Cẩn thận." Một bàn tay kéo cô, dùng sức đẩy cô qua một bên, chảo dầu lật úp sau lưng cô, dầu nóng lập tức tràn trên mặt đất phát ra âm thanh xèo xèo, có người lập tức kêu thảm thiết.
Bạch Lộ hãi hùng khϊếp vía, vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, người cứu cô là Tô Triệt.
Hắn một lời cũng không nói, ôm lấy vai cô một đường che chở từ trong đám người chen ra ngoài, trốn đến một nơi an toàn mới dừng bước chân lại.
Nói chỗ này an toàn cũng thật miễn cưỡng, khu vực này vốn rất hỗn loạn, khoảng trống nhỏ hẹp nằm giữa hai căn nhà trệt, còn có đống rác cao đến nửa người bên cạnh, hai người chỉ có phạm vi nửa thước khe hở để đứng.
Giữa hai cơ thể hầu như không có khoảng cách, hơi thở dồn dập nghe được rõ ràng.
Bạch Lộ không khỏi dịch sang bên cạnh một chút.
Không xa phía sau còn nghe thấy tiếng đàn ông chửi bậy, tiếng phụ nữ thét chói tai không dứt bên tai.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tim cô vẫn còn đập thình thịch.
"Bang phái tranh giành địa bàn, gây chuyện khıêυ khí©h, thêm chút thù cũ hận mới nhân cơ hội trả thù." Tầm mắt Tô Triệt vẫn nhìn chằm chằm trên con phố, trầm giọng giải thích.
"Bang phái?" Bạch Lộ kinh ngạc, không thể tưởng tượng được một con phố ăn vặt nằm gần các trường đại học lại còn dính dáng tới những chuyện này.
Tô Triệt gật đầu, "Bởi vì kinh doanh tốt nên bọn họ cùng tranh đoạt một khối thịt mỡ, những người bán hàng rong kỳ thật cũng không hề đơn giản."
"Các anh định mặc kệ à?"
"Quản không được, cũng không thể quản." Trên thực tế bọn họ thấy vậy càng vui mừng, ngư ông đắc lợi.
"Lỡ có người chết thì sao?"
Tô Triệt thu hồi tầm mắt, nhìn cô nói: "Ở phía trước đằng kia bọn anh sẽ thu lưới."
Bạch Lộ sửng sốt, "Như vậy các anh có gặp nguy hiểm gì không?" Những người đó bộ dáng cực kỳ hung dữ, quả thật như gặp sát thần.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, ánh mắt Tô Triệt hơi lóe lên, ngay sau đó vỗ vỗ eo cô, "Bọn anh có chuẩn bị."
Bạch Lộ nhìn thấy bên dưới áo khoác cứng ngắc, mơ hồ có hình dáng của một khẩu súng.
Giây tiếp theo Tô Triệt đột nhiên vươn tay về phía Bạch Lộ, như muốn chạm vào mặt cô. Tim Bạch Lộ đập như sấm, nhưng bàn tay anh chỉ rơi lên đầu cô, yếu ớt đυ.ng lên lọn tóc một cái, sau đó thu tay.
Bạch Lộ thấy rõ, trong tay hắn cầm cái kẹp của cô.
Đáng lẽ nó đã rơi mất trong cơn hoảng loạn vừa rồi.
Hắn dường như muốn kẹp lên cho cô, do dự một chút vẫn đặt vào lòng bàn tay cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, Bạch Lộ bị nóng đến mức muốn lập tức né tránh.
Tô Triệt tựa hồ cũng có chút xấu hổ, đổi đề tài: "Em học ở gần đây?"
"Vâng." Bạch Lộ cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Nhìn em như vậy có vẻ anh ta tối xử với em cũng không tệ lắm." Thanh âm của hắn tựa hồ có chút cô đơn, "Anh đã thấy em vài lần vào lúc đi làm nhiệm vụ, lúc đi ngang qua trường em học liền nhìn thấy em từ bên trong đi ra..."
Trong lòng cô nổi lên một tầng chua xót, trầm mặc mấy giây, lại nghe hắn nhẹ giọng hỏi: "Quốc khánh năm ngoái, em từng gọi điện thoại cho anh sao?"
Trong lòng có chút căng thẳng, theo bản năng định phủ nhận, nghĩ nghĩ lại gật đầu, sau đó cô nói: "Là một cô gái tiếp điện thoại."
Khóe miệng Tô Triệt ngưng tụ lại thành một nụ cười khổ, "Người đó là bạn gái cũ của anh. Hôm đó anh về quê chúc thọ bà nội, vừa đến nhà thì đi tắm rửa, di dộng không để bên người." Việc cũng đã qua lâu rồi, dường như cũng không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn muốn nói ra, không muốn cô hiểu lầm.
Bạch Lộ không lên tiếng.
Hắn nhìn trên đỉnh đầu cô, trái tim như bị một bàn tay nào đó nắm lấy, cố gắng thả lỏng sau đó hỏi: "Chính là lúc ấy em cần giúp đỡ, cho nên mới cùng..." Hắn thay đổi lời nói, "Cùng người kia ở bên nhau?"
Không đợi cô trả lời, hắn hỏi tiếp: "Nếu khi đó anh tiếp điện thoại..."
"Không phải." Bạch Lộ quả quyết phủ nhận."
"Em, gọi điện thoại chỉ là, muốn hỏi anh chừng nào thì sẽ lấy lại áo..." Bạch Lộ cắn môi, hạ quyết tâm tiếp tục: "Bởi vì anh ấy nhìn thấy sẽ không vui."
Sau đó là một trận trầm mặc.
Nhưng cô có thể nghe được, có thể cảm giác được hô hấp của Tô Triệt thay đổi tiết tấu. Vị trí trước mắt cô, chỉ cách vài centimet, l*иg ngực của anh đang kịch liệt phập phồng.
Cô chua xót trong lòng, hiểu quả không tồi, không uổng công cô tập luyện âm thầm vô số lần.